CHU NHAN

Nụ cười trên mặt Chu Nhan thoáng cứng lại, tựa như không ngờ rằng mẫu phi sẽ nói những lời như vậy.

Uyên. Tên này đã tồn tại trong vương phủ trên trăm năm, nhưng vẫn luôn là một điều kiêng kỵ, mỗi lần Xích Vương nhắc tới đều kèm theo tức giận cùng nhục mạ: Nếu như không phải giao nhan này đã có trên trăm năm vướng mắc sâu xa với Xích tộc, đa từng lập đại công cho Xích Vương, trong tay còn có miễn tử đan thư mà Cao Tổ ban cho, thì phỏng chừng trong cơn thịnh nộ phụ vương đã cho người kéo huynh ấy ra ngoài tứ mã phanh thây từ lâu rồi.

“Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ”(1)

 (Chú thích: (1) Đây là một câu trong bài “Điệp luyến hoa” của Vương Quốc Duy, nghĩa là: Nhân gian khó giữ lại nhất, khuôn mặt người con gái sẽ theo quy luật của tự nhiên mà dần già đi, gương kia không thể lưu giữ được thanh xuân, cũng giống như đến mùa xuân thì cây cối đâm chồi nẩy lộc, rồi đến mùa đông thì lại héo tàn)

Đêm trước khi rời khỏi Xích Vương phủ đã gửi thân hơn trăm năm, huynh ấy từng ngâm câu thơ này. Câu thơ này đương nhiên đã khiến cho nàng vốn không sợ trời không sợ đất nghe xong cũng phải run rẩy hồi lâu, trong lòng cứ trống rỗng.

“Giao nhân đến từ biển Bích Lạc này, có dung nhan mỹ lệ thiên thần ban cho… Thái dương chói mắt như vậy, nước xuân dịu dàng như vậy, có cô gái nào mà lại không thích chứ?”. Mẫu phi khẽ thở dài một cái, muốn nói lại thôi: “Đừng nói con, nhớ năm đó, thái phu nhân cũng…”.

“Ủa?”. Chu Nhan nhịn không được hiếu kỳ: “Bà cố thế nào ạ?”.

Mẫu phi lặng thinh một lúc, lắc đầu, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Ôi, nếu không phải xảy ra chuyện này, vốn phụ vương con cũng định cho con và lục bộ quận chúa khác cũng nhau đến Đế đô tham dự tuyển phi đó… Với dung mạo của A Nhan nhà ta, chưa chắc đã thua kém quận chúa Tuyết Oanh của Bạch tộc, nói không chừng…”.

“Ây, đúng là trong mắt mẹ ruột hóa Tây thi mà… Tuyết Oanh đẹp hơn con nhiều mà!” Nàng không khách khí cắt đứt suy tưởng của mẫu thân, trực tiếp hắt thêm gáo nước lạnh: “Huống chi các đời Hoàng hậu và Thái tử phi của vương triều Không Tang đều được chọn ra từ Bạch tộc, nơi đó có chỗ nào cho con chứ? Hay là mẹ muốn con gái mẹ phải gả cho người ta làm thiếp à?”.

Mẫu phi nhíu mày một cái: “Lúc mẹ được gả cho cha con cũng đâu có phải làm chính thất đâu… có thể ở bên người mình thích là tốt lắm rồi, danh phận quan trọng đến thế cơ à?”.

Đương nhiên quan trọng chứ! Nếu không năm xưa mẹ cũng không đến nỗi bị cái lão vu bà kia bắt nạt mỗi ngày, mãi cho đến khi bà ta chết mẹ mới có thể xoay mình. Chu Nhan thầm nghĩ trong lòng, nhưng lại sợ mẫu phi đau lòng nên không dám nói ra miệng.

Mẫu phi nhìn biểu cảm quật cường của nàng, nhẹ nhàng thở dài: “Cũng phải, sao con chịu ở sau người ta chứ? Với cái tính nóng nảy không biết trời cao đất dày này của con, nếu đến đế đô Già Lam thật, nhất định lúc nào cũng có thể chuốc họa. Nói không chừng còn liên lụy cả tộc cũng nên…”. Nói đến đây, mẫu phi khẽ nở nụ cười, ho khan vài tiếng: “Cho nên… hụ hụ… không gả đi đế đô, cũng coi như trong họa có phúc đi”.

“Đừng nói như vậy mà mẹ!”. Nàng có chút ngượng ngùng: “Con gái mẹ rất hiểu đại thể đó!”.

“Vậy sao con còn đi tranh luận với phụ vương con?”. Mẫu phi ho khan, răn dạy nàng: “Khi đó… hụ hụ… khi đó nếu như con chịu cúi thấp đầu, nói mấy lời dễ nghe cho phụ vương bớt giận, thì cậu giao nhân kia cũng sẽ không phải chịu kết quả như vậy… Người ta cũng đã ở trong vương phủ này sống yên ổn trên trăm năm, cũng đâu có gây ra phiền toái gì, nếu như không phải bị con quậy trời khuấy đất làm ầm làm ĩ thì làm sao đến nỗi…”.

“…”. Nụ cười trên mặt Chu Nhan hoàn toàn biến mất, nàng lặng thinh.

Đúng vậy, nếu như lúc đó nàng chịu quỳ gối xuống cầu xin phụ vương, Uyên có thể sẽ không…

“A Nhan, con từ nhỏ đã bị dạy hư rồi…”. Mẫu phi nhìn nàng lắc đầu: “To gan, tay chân nhanh nhẹn, thông minh tháo vát, lại còn không chịu thua… Nếu như là một cậu bé, không biết cha con sẽ vui đến cỡ nào, nhưng con lại vẫn chỉ là một cô gái mà thôi”.

“Chẳng lẽ chuyện này cũng trách con nữa sao?”. Nàng hơi tức giận, nhảy dựng lên: “Rõ ràng là do phụ vương không sinh được con trai đấy chứ! Mẹ xem cha cưới nhiều cơ thiếp như vậy, mấy chục năm rồi cũng có sinh…”.

“Nói cái gì đó?”. Ngoài cửa truyền đến tiếng quát vang như sấm, Xích Vương bước nhanh vào.

Nàng sợ đến rụt cả cổ, nuốt những lời dở dang còn lại vào trong bụng.

Nàng, quận chúa Chu Nhan, là con gái duy nhất của Xích Vương. Nếu như tương lai phụ vương không cho nàng có thêm em trai em gái nào nữa, thì nàng sẽ là người kế thừa tước vị Xích Vương, chưởng quản toàn bộ Tây Bắc… cho nên lúc nàng đến tuổi cập kê, bốn bộ lạc ở Sa quốc mới tranh nhau chen chúc tới cầu thân, lễ vật của Phiên vương thế tử nhiều đến sập cửa luôn.

Phụ vương vốn chướng mắt những bộ lạc Tây Hoang này, muốn chọn con rể từ lục bộ vương tộc của Không Tang, nhưng không nghĩ nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng là chỉ vừa mắt một tên giao nhân nô lệ, còn suýt nữa đòi bỏ trốn với người ta! Trong cơn nóng giận Xích Vương đã xin ý chỉ từ Già Lam đế đô, dứt khoát chọn chồng cho đứa con gái có lớn mà không có khôn này, đánh cho nàng xuất giá luôn.

Xích Vương chọn con rể, chính là tân vương Kha Nhĩ Khắc mới hai mươi tuổi của Hoắc Đồ Bộ.

Kha Nhĩ Khắc chỉ lớn hơn Chu Nhan hai tuổi, tính cách kiêu dũng, đam mê săn thú, nghe nói còn có thể tay không xé xác sói trắng trong sa mạc, sau khi lão Vương gia qua đời thì lên kế thừa vương vị, bảo vệ cửa Tây cõi Vân Hoang của Không Tang, được đế đô sách phong danh hào “Quảng Mạc Vương”. Mẹ đẻ của y là đại phi của lão Vương gia, trưởng công chúa của Tát Kỳ Bộ, tính cách nghiêm khắc, tâm cơ hơn người. Có người nói lần này Kha Nhĩ Khắc thuận lời đánh bại các anh em để trở thành tân vương, có thể nắm lấy cơ hội cầu thân với Xích Vương, cưới được nữ vương trữ tương lai của Xích tộc, mỗi một bước đi đều nhờ ít nhiều mưu kế của mẹ.

Có một mẹ chồng như thế, mình một thân một mình bị gả tới sa mạc, cuộc sống cũng không thể quá dễ dàng được.“Mấy ngày nữa phải lấy chồng rồi, vẫn còn ở đây nói những câu láo lếu này!”. Xích Vương căm tức nhìn đứa con gái không lúc nào để mình bớt lo kia, giận đến hai hàng lông mày dày đậm dựng đứng, gầm lên như sấm: “Không biết lớn nhỏ như vậy, mồm miệng không kiêng nể gì ai, chờ con đi Susa Dhaalu xem còn có ai có thể dựa vào nữa hay không”.

Thế là, nàng lại bị ấn vào trán, dạy dỗ một canh giờ đến thao thao bất tuyệt, vài lần muốn tranh luận, thấy mẫu phi ở bên cạnh nhìn bằng ánh mắt thương cảm thì đành chỉ có thể nhịn xuống. Thôi bỏ đi, dù sao tháng sau mình cũng đi lấy chồng rồi, lời mắng mỏ của phụ vương nghe thêm được bao nhiêu thì nghe bấy nhiêu đi. Hơn nữa phụ vương cũng chỉ mạnh miệng mà thôi, chứ nàng đi lấy chồng ở Susa Dhaalu xa xôi, người của Hoắc Đồ Bộ mà ức hiếp nàng, dám động đến một đầu ngón tay nàng, không phải phụ vương vẫn sẽ đem binh từ Thiên Cực Phong thành đánh giết thẳng đến đó sao?

Chu Nhan thở dài, lén vòng qua đại doanh trong tuyết, đi tới chuồng ngựa vắng vẻ.

Trong tứ đại bộ lạc của Tây Hoang, Hoắc Đồ Bộ nằm trong bồn địa Aimia có nhiều tuấn mã nhất, trong chuồng ngựa đương nhiên cũng có đầy các loại ngựa quý. Nô bộc quản lý chuồng ngực lúc nào đều đã ngả nghiêng trên bàn rượu, bởi vì lạnh lẽo, những con ngựa quý đáng giá vạn vàn kia được buộc tương đối chặt, chúng cúi đầu ngủ gật, hơi phát ra tiếng phì phì trong mũi, khí ấm phun ra giữa đêm khuya nháy mắt ngưng thành khói trắng.

Bước chân của nàng rất nhẹ, đến nỗi ngựa cũng không mở mắt.

“Được rồi, ở nơi này đi. Lạnh như vậy, đông chết người ta mất”. Chu Nhan thì thầm nói, từ trong tay áo lấy ra một cái bình ngọc, cắn cái nút phía trên ra. Trong nháy mắt, có khói xám từ trong bình dâng lên, nháy mắt lại bị gió thổi tan vào giữa đêm. Tuấn mã này đánh một tiếng phì phì trong mũi nhưng vẫn không tỉnh dậy, đuôi phe phẩy như ngủ rất sâu.

Như vậy là được rồi, lát nữa cũng sẽ không làm cho những con ngựa này làm náo loạn tình hình.

Lo ngựa xong, Chu Nhan trở lại mảnh đất trống, lấy chiếc trâm Ngọc Cốt trên dầu ra. Cây trâm vừa rời khỏi tóc, mái tóc dài đỏ sậm nhất thời chảy xuống như gấm vóc, bay phần phật trong gió, giống như một lá cờ đẹp đẽ.

Nàng cúi người xuống, cắm Ngọc Cốt vào trong tuyết.

Hoang mạc mùa đông giá lạnh đến đáng sợ, mặt đất đi bị đông cứng như đá, lúc cây trâm cắm xuống thậm chí còn phát ra tiếng két như va phải sắt.

Hai tay nàng cầm Ngọc Cốt, cố hết sức vẽ một vòng tròn xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất, để chính mình đứng ở giữa.

“Ôi, luyện mấy trăm lần rồi, vẫn cứ không tròn được”. Nàng xem thành quả của mình, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Sư phụ thấy chắc lại mắng mình thôi”.

Chu Nhan thở dài, lấy cánh tay phải làm tâm điểm, bắt đầu tỉ mỉ khắc ra một đồ án phức tạp trên mặt đất, từng đường từng nét đều không dám có sai lệch.

Qua đúng một khắc đồng hồ, nàng mới vẽ hoàn chỉnh xong bức tranh phức tạp trên mặt đất.

“Được rồi, chắc không sai đâu”. Nàng kiểm tra kĩ lại lần cuối, ngón tay sắp cứng thành đá rồi, nàng thổi một hơi khí cho ấm lại, tay dùng một chút sức, “xoẹt” một tiếng, cắm thẳng Ngọc Cốt vào trung tâm phù chú, chỉ lộ ra một điểm đỏ sẫm ngoài đống tuyết.

Sau đó nàng thu hai tay, bắt đầu đọc một đoạn chú ngữ.

Mục linh thuật, đây là chú thuật phức tạp nhất mà nàng từng học qua, cũng là lần đầu tiên sử dụng thực tế, khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Nhưng mà càng căng thẳng thì càng dễ xảy ra sai xót, nàng vừa nhẩm ba bốn câu thì lập tức đã sai một chữ. Nàng khẽ “úi” một tiếng, trong lòng căng thẳng, chỉ đành đau khổ bắt đầu lại.

Lần này nàng không phân tâm, tuôn ra lời chúc tụng như nước, liên miên lưu loát.

Theo tiếng chú ngữ, thanh Ngọc Cốt cắm vào trong tuyết kia lại hút sức mạnh lớn từ lòng đất, tức kích thước chưa đến một thước đã nhanh chóng lớn vọt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, chớp mắt đã phá tuyết chui ra, hóa thành một cây pháp trượng tinh xảo bằng ngọc, còn mặt đất được tưới phù chú dưới chân cũng bỗng nhiên phát ra ánh sáng hào quang.

Trong vòng tròn phát ra ánh sáng, mặt đất phủ đầy tuyết đọng bắt đầu phập phồng, tựa như dưới nền tuyết có vật gì thức tỉnh, đang bất an ngọ nguậy. Tuấn mã trong chuồng ngựa tựa như cảm nhận được khí tức bất thường, cũng bắt đầu xôn xao, nhưng đã bị pháp thuật vừa rồi của nàng vây khốn, nhất thời cũng không có cách nào chạy đi.

“Lên!”. Niệm xong chữ cuối cùng, Chu Nhan giơ tay ra cầm Ngọc Cốt, rút nó lên.

Chỉ nghe “rào” một tiếng, đại tuyết đầy đất tung bay tán loạn.

Dưới tuyết truyền đến một trận rít gào thật khẽ, đại địa thoáng chốc vỡ ra, có thứ gì đó bay vút lên.

Đó là cự thú chưa từng thấy trên thế gian, hết con này đến con khác bổ nhào ra từ dưới nền đất, nhảy lên một cái, ngưng tụ thành hình trên không trung, trong nháy mắt rơi xuống đất. Những con thú lớn đó rơi xuống, vây quanh nàng, dữ tợn đến đáng sợ, nôn nóng muốn bổ nhào tới, lại vừa sợ sệt cái gì, lùi ở ngoài vòng tròn đang phát ra ánh sáng.

Chu Nhan giơ Ngọc Cốt lên, vút một ngón tay chỉ xuống: “Quỳ xuống!”.

Cự thú này trong nháy mắt chấn động, tựa như bị một sức mạnh không thể kháng cự đè xuống, đầu gối trước quỳ trên nền đất.

Nàng giơ Ngọc Cốt lên, điểm nhẹ vào cái trán của những ma thú kia, máy móc niệm câu cuối cùng trong Mục Linh Thuật: “Toàn bộ sinh linh trong bát hoang lục hợp, nghe theo lời sai bảo của ta!”.

Cự thú sợ run rẩy cúi đầu nghe theo.

Nàng dùng Ngọc Cốt điểm vào cái trán của cự thú, thì thào nói nhỏ, giống như hạ lệnh gì. Khi nàng thu Ngọc Cốt lại thì giơ tay lên, một ngón tay chỉ vào lều trướng phía xa, quát khẽ: “Đi nào!”.

“Xoạt” một tiếng, gió tuyết điên cuồng, đàn thú bay nhào phi về phía kim trướng.

Chu Nhan nhìn nơi xa, thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng làm xong chuyện này rồi, phải trốn mau thôi. Nàng không dám ở lâu, nắm Ngọc Cốt trong lòng bàn tay, đến lúc mở ra thì đã biến thành cây ngọc trâm. Nàng cắm cây trâm vào trong búi tóc, kéo mũ trùm đầu lên, che mặt, chọn một con ngựa sư tử Dạ Chiếu Ngọc tốt nhất trong chuồng, chuẩn bị làm tọa kỵ để chạy trốn.

Từ nơi này bay nhanh về hướng Bắc hơn một trăm dặm, đi qua Tinh Tinh Hạp (2) là có thể đến được ngọn núi hoang. Trên núi có tế đàn của thần điện, đến được nơi đó rồi tính tiếp cũng không muộn.

(Chú thích: (2) Một địa danh thuộc Tân Cương, Trung Quốc)

Nhưng mà, khi nàng mới dắt ngựa, vừa quay người lại thì nghe được một âm thanh kỳ lạ giữa chuồng ngựa trống không, giống như có vật gì trong bóng tối nhẹ nhàng đi qua sau lưng, móng vuốt ma sát vào mặt đất.

Chu Nhan sợ hãi ngây ra, dừng lại, chăm chú lắng nghe.

Ban đầu nàng cho rằng đó chỉ là sói đói giữa trời đông giá rét mới chui vào đại doanh thôi, nhưng khi lắng nghe kỹ thì lại tựa như tiếng kim thiết ma sát trên mặt đất. Vì phòng ngừa sự cố, nàng từ từ rút đoản đao từ sau lưng ra, đi tới phía phát ra âm thanh, dứt khoát đẩy một đống cỏ khô ra.

Âm thanh kỳ quái lập tức im bặt, một đôi mắt từ trong đêm tối lóe lên nhìn nàng.

“Ơ?”. Nàng nhíu mày một cái, nhận ra chỉ là một đứa bé.

Đứa bé rất nhỏ rất gầy, nhìn dáng vẻ chỉ khoảng sáu bảy tuổi, giống như một con cáo cát co ro, khả năng là đói cồn cào rồi, nên đôi ngươi trên khuôn mặt tái nhợt có vẻ to khác thường, đồng tử có màu ngọc bích, mặt mày dơ dáy, không nhìn ra là nam hay nữ.

Đứa bé nấp sau đống rơm nhìn nàng, giữa những đầu ngón tay ướt át đang cầm chặt lấy chiếc bánh Nang đã ỉu nước, trên tay hiện đầy vết da khô nứt nẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi