CHU NHAN

Nàng mười tám tuổi rồi, đã trải qua xuất giá, tang phu, rốt cục có thể thu được một ít tự do, đi tới nơi này tìm kiếm hắn. Diệp Thành hội tụ một nửa Giao nhân của cả vùng đất Vân Hoang, cũng là nơi bình thường Uyên hay nhắc tới, có người nói nă, đó hắn cũng là từ Diệp Thành đi tới phủ Xích Vương. Như vậy, nếu như hắn rời đi, rất có khả năng cũng sẽ về lại nơi này? Nàng từ Tây Hoang không ngại thiên lý đến nơi này, nếu như vận khí tốt, nói không chừng sẽ gặp được hắn.

Trước khi lên đường, nàng đã từng ở trước mặt thần tượng yên lặng cầu xin một nguyện vọng.

Nhưng đoạn đường này cho tới bây giờ, lại vẫn là không có bất luận hình bóng nào.

“Ma ma, ngày mai bắt đầu, con muốn đi dạo chung quanh Diệp Thành” Chu Nhan giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve vòng cổ đeo sát trên người kia, r giữa chân mày có ưu sầu nhàn nhạt bao phủ, “Ta muốn đi tìm một người… Nếu như Diệp Thành cũng tìm không được, ta đây thật là hết cách rồi.”

Thịnh ma ma ở một bên nhìn, cũng kìm lòng không đặng thở dài.

Đúng vậy, bà biết trong lòng đứa bé này đang suy nghĩ cái gì.

Ba năm trước đây, khi bà nhìn thấy thiếu nữ quý tộc này lộ vẻ ưu sầu trên mặt, thì đã biết tiểu quận chúa chính tay mình nuôi lớn này không còn là đứa bé nữa, trong lòng nàng có tâm sự, không bao giờ có thể trở lại khoảng thời gian vô tư lự khi xưa.

Thế nhưng, quận chúa ơi… người có biết cái tên Giao nhân kia, rốt cuộc là hạng người gì không?

Người còn nhỏ, lớn giữa một khoảng trời cũng nhỏ, còn chưa thấy qua thế giới chân thật bên ngoài. Cho nên người cũng không rõ người mình yêu thích rốt cuộc là người chân thật giữa cuộc đời hay chỉ là huyễn ảnh trong tưởng tượng.

Phủ Tổng đốc Diệp Thành.

Giờ trà trưa, trong đình viện u tĩnh chỉ có tiếng chim gọi mùa xuân, dưới hành lang gió nhẹ đưa hương hoa thơm mát, không có một bóng người, một con chim nhỏ trắng như tuyết đứng ở trên đài son cao, cúi thấp đầu buồn ngủ.

“Mấy chiến sĩ Phục Quốc Quân bắt trở về hôm trước đều đã bị khảo vấn trong ngục”. Bạch Phong Lân đóng lại nắp chén trà trong tay, thấp giọng nói với người đối diện, “Tất cả hình phạt đều đem ra hết, vậy mà họ không khai lấy nửa lời. Haiz, Phục Quốc Quân này, ai nấy đều cứ như không phải mang thân xác thịt ấy.”

Đối diện không có một bóng người, chỉ có một bức rèm che nặng nè buông xuống.

Phía sau màn liêm, loáng thoáng có một cái bóng lẳng lặng ngồi thẳng.

“Họ cũng kiên cường thật.” Người sau mành thản nhiên nói.

Bạch Phong Lân thở dài, nói: “Những Giao nhân này, đoán chừng là lúc phá thân tách chân đã chết qua một lần, chịu hết mọi nỗi khổ của thường nhân, cho nên trái lại không sợ chết? Tra tấn một ngày một đêm rồi, tra tấn đến tàn phế, đầu lưỡi đều cắn đứt, lại không khai lấy một câu.”

“Cho dù đầu lưỡi bị chặt đứt, cũng không cho phép bọn họ không khai.” Người sau mành hơi cười nhạt, “Đợi lát nữa đưa tên Giao nhân cầm đầu đến chỗ ta, ta tự nhiên có biện pháp khiến hắn mở miệng.”

“Vâng.” Bạch Phong Lân biết sự lợi hại của đối phương, “Tôi sẽ an bài ngay.”

“Thủ lĩnh Phục Quốc Quân là ai?” Người sau mành thấp giọng, gằng từng chữ, “Không tiếc giá nào, nhất định phải tìm ra hắn!”

“…” Bạch Phong Lân rất ít khi nghe được trong giọng nói bình thản không gợn sóng của người kia lại có sự dứt khoát như vậy, không khỏi hơi hít sâu một hơi, cười nói, “Ảnh huynh là thế ngoại cao nhân, sao lại để bụng đến Phục Quốc Quân như vậy? Coi như là vận khí của tại hạ vậy, gần đây bọn họ phá rối, khiến Diệp Thành gà chó không yên.”

“Đâu chỉ có Diệp Thành”. Người phía sau rèm thấp giọng, ngữ âm băng lãnh, “Lửa cháy lan ra đồng cỏ, nếu không sớm dập tắt, tương lai toàn bộ Vân Hoang sẽ bị thiêu rụi luôn!”

“Toàn bộ Vân Hoang?” Bạch Phong Lân ngạc nhiên dừng lại một chút, không cho là đúng, lại không tiện phản bác ý kiến đối phương, chỉ có thể cười nói, “Phục Quốc Quân thành lập nhiều năm như vậy, những Giao nhân này qua lăn qua lăn lại cũng không thấy có thể làm nên trò trống gì. Ảnh huynh quá lo lắng rồi chăng?”

Người phía sau rèm thản nhiên nói: “Thế nhân ánh mắt thiển cận.”

“…” Bị cười nhạo, trong đôi mắt hẹp dài của Bạch Phong Lân có ánh sáng lạnh lóe lên, lại đè xuống lửa giận, cười nói, “Nói cũng phải. Tại hạ cũng lắm chỉ là tục nhận giữa cát bụi hồng trần, kiến thức sao có thể so với đại thần quan chứ?”

“Biết là tốt rồi.” Người phía sau rèm không thèm nói nửa lời khách khí, gật đầu.

Bạch Phong Lân biết người này xưa nay tính cách lãnh ngạo, mèo khen mèo dài đuôi, hoàn toàn không hiểu nguyên tắc xã giao, nói ra tự nhiên là không để ý tới cảm thụ của người khác, tay nắm chiết phiến hơi siết chặt, khó khăn lắm mới nhịn xuống cơn tức này, cười nói: “Hai ngày trước ta dựa theo phân phó, lấy toàn bộ danh sách nô lệ của Giao nhân ở Diệp Thành đến rồi, không biết ảnh huynh đã xem qua chưa? Nếu có chỗ nào cần tới tại hạ, mời cứ mở miệng.”

“Đã xem xong rồi”. Người sau mành thản nhiên nói, ngón tay khẽ nâng. Một đạo lực lượng vô hình lập tức nhấc mành cuộn lên, một tập sách như núi nhỏ dời khỏi vị trí, thật chỉnh tề dừng ở trước mặt Tổng đốc Diệp Thành “Ngươi lấy về đi!”

Mành cuốn lên, ánh tà dương chiều xuân chiếu lên gương mặt đoan chính lạnh lùng.

Đại thần quan núi Cửu Nghi mặc áo bào màu trắng, ngồi ở sau rèm, mặt mày tuấn mỹ, ngưng định lãnh túc, giống như điêu khắc.

Trên chiếc giá hoàng kim chìa ra có một vật thể trắng như tuyết đầu lại, chính là phi điểu bốn mắt có màu đỏ thắm, bên cạnh thân có một chiếc dù, trên dù khắc hoa văn hoa tường vi trườn bò nở rộ, hô ứng với hoa văn tường vi ở trên trang phục của Tổng đốc Diệp Thành.

Đó là ký hiệu của Bạch tộc.

Bạch vương hiện tại, cha của Bạch Phong Lân, và Bạch Yên hoàng hậu đã qua đợi, mẹ của Thời Ảnh, chính là huynh muội cùng cha cùng mẹ.

Lại nói tiếp, một phần tư máu chảy trên người hai người bọn họ là giống nhau, vốn chính là thân thích. Thế nhưng, vì sao mỗi lần gặp đại thần quan núi Cửu Nghi này, Bạch Phong Lân đều nghĩ đối phương xa không thể với tới?

Hắn biết vị biểu huynh kinh tài tuyệt diễm này vốn nên là hoàng thái tử Không Tang, quân lâm Vân Hoang đế vương. Thế nhưng bởi vì duyên cớ mẫu thân không được Bắc Miện đế yêu thích, sanh ra được không lâu sau thì bị trục xuất khỏi đế đô Già Lam, đưa đến thần miếu làm thần quan.

Mà hoàng tử Thời Vũ do Thanh phi sinh ra lại thay thế vị trí của y.

“Đích trưởng tử do Bạch thị hoàng hậu chúng ta sinh ra, lại cứ thế bị phế truất đuổi đi? Đáng trách… Đáng trách quá!” Có một lần, Bạch vương uống say, lầm bầm quay về phía nhi tử nói ra lời trong lòng, “Phong Lân, con phải gần gũi biểu huynh hơn một chút… Biết không? Nó, nó mới thật sự là đế vương! Thằng nhãi con Thanh tộc là cái thá gì! Sớm muộn gì chúng ta…”

Hắn kính cẩn lĩnh mệnh: “Vâng, phụ vương.”

Đúng vậy. Thời Ảnh là đích trưởng tử của Đế quân, mặc dù không được sắc lập làm hoàng thái tử, nhưng hiện tại lại là đại thần quan của thần miếu Cửu Nghi, tương lai sẽ còn kế thừa vị trí Đại Ti Mệnh, trở thành nhân vật dưới một người trên vạn người ở Không Tang. Đối với một vị biểu huynh như vậy, mình không thể lơ là được.

Cho nên, khi người vốn phải ở thần miếu Cửu Nghi làm đại thần quan kia bỗng nhiên bí mật đi tới Diệp Thành, đưa ra một loạt yêu cầu kỳ quái, hắn cũng nghe theo toàn bộ, cũng không có nửa câu hỏi thừa. Huống chi, đại thần quan còn chủ động đưa ra yêu cầu giúp mình đối phó Phục Quốc Quân hung mãnh trong thành, càng vừa vặn ý muốn trong lòng hắn.

“Tư liệu ngươi đưa rất đầy đủ, có tên toàn bộ nô lệ Giao nhân được mua bán trong vòng ba trăm năm qua ở Diệp Thành.” Thời Ảnh thản nhiên nói, “Chỉ tiếc ta xem đi xem lại hai lần cũng không có thu hoạch gì. Tổng cộng hai mươi bảy vạn ba nghìn sáu trăm chín mươi mốt tên nô lệ Giao nhân trong danh sách, không ai là người ta muốn tìm.”

“…” Bạch Phong Lân không nghĩ tới trong vòng hai ngày ngắn ngủi y cư nhiên xem xong số lượng tư liệu lớn như vậy, không khỏi hít một hơi lãnh khí, năng lực và trí nhớ kinh người như vậy vượt xa người bình thường, lẽ nào cũng là dựa vào tu hành thuật pháp mà có được?

Hắn sửng sốt một chút, không nhịn được nói: “Ngài chắc chắn Giao nhân mà ngài muốn tìm hiện đang ở Diệp Thành ư?”

“Phải.” Thời Ảnh chỉ trả lời một chữ nhàn nhạt.

Lời y nói, không người nào dám nghi vấn.

Bạch Phong Lân cau mày, nhìn núi tư liệu, nói: “Không có khả năng đâu… Diệp Thành không có người nào dám lén nuôi nô lệ Giao nhân! Ngài đã xem qua danh sách Giao nhân ở bên Đồ Long hộ chưa? Chỗ đó còn có một số mới bắt được từ biển lên, chưa có phá thân, là Giao nhân chưa được bán đấu giá”.

“Xem rồi.” Thời Ảnh lạnh lùng nói, “Cũng không có.”

Bạch Phong Lân cau mày: “Tên Giao nhân kia là gì?”

“Không biết.” Thời Ảnh trả lời bình tĩnh, nhàn nhạt: “Không biết tên, cũng không biết họ, càng không biết tuổi tác và chỗ ở cụ thể.”

Bạch Phong Lân ngạc nhiên, thế này thì làm sao tìm được? Ngay cả tên tuổi cũng không biết nữa?

“Nhưng điều ta biết là: Ban đầu hắn từng ở Diệp Thành, sau đó đi Tây Hoang, gần đây nhất xuất hiện, là ở Susa Dhaalu.” Thời Ảnh thản nhiên nói, “Mà bây giờ, hắn cũng đã về tới Diệp Thành, nơi hắn sinh ra.”

“…” Bạch Phong Lân nhịn không được hỏi, “Những điều này từ đâu biết được?”

“Xem sao. Hắn không giống với chúng sinh nhỏ bé, người này có thể ảnh hưởng tới cả thời đại, cho nên số mệnh của hắn, đã được viết ở trên sao.” Thời Ảnh nhìn hồ sơ tư liệu chồng chất như núi, trong giọng nói lần đầu tiên lộ ra kính ý, “Khi ta nhận thấy được phiến Quy Tà từ biển Bích Lạc bay lên cao, thì đã toàn tâm toàn ý truy đuổi nó tròn ba năm rồi. Đáng tiếc, mỗi một lần ta đều bỏ lỡ nó…”

Người mà ngay cả đại thần quan cũng vô pháp truy đuổi kịp, chẳng phải là một huyễn ảnh hay sao?

Bạch Phong Lân nhìn hồ sơ, chậm rãi hiểu rõ ra: “Ngài xem xong toàn bộ tư liệu rồi, phát hiện tất cả Giao nhân trên danh sách đều không phù hợp với quỹ tích mà ngài nói?”.

“Phải.” Thời Ảnh nhàn nhạt, “Nó không ở trên này.”

“Như vậy có thể ở nơi nào? Toàn bộ danh sách Giao nhân Diệp Thành đều ở đây cả rồi!” Bạch Phong Lân trầm tư suy nghĩ, bỗng vỗ chiết phiến, kinh hô lên, “Lẽ nào… nó, chính là ở trong Phục Quốc Quân?!”

Đúng vậy, dựa theo tình huống hiện nay, nếu như ở Diệp Thành, rồi lại không ở danh sách nô lệ, vậy chỉ có Giao nhân trong Phục Quốc Quân thôi!

Thời Ảnh gật đầu: “Khả năng này lớn nhất.”

“Khó trách ngài phải giúp ta bắt Phục Quốc Quân! Thì ra là đang truy tra người kia?” Bạch Phong Lân bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Được, ta lập tức đi phân phó bọn họ, đem mấy người Phục Quốc Quân bị bắt đều giao lại cho ngài xử lý.”

“Mau chút.” Thời Ảnh không nói cái gì nữa, ngón tay khẽ động, cuồn cuộn hạ mành xuống, một lần nữa che lại gương mặt mình trong bóng tối.

Ý tứ như vậy, chính là nói chuyện kết thúc, ngươi đi được rồi

Tổng đốc Diệp Thành cũng thức thời đứng lên, xin cáo lui. Nhưng mà, vừa đi mấy bước, phảng phất tựa như nhớ tới cái gì, bỗng quay đầu lại, cười nói: “Phải rồi, mấy ngày trước đây ở ngoài Diệp Thành, ta đã ra gặp được Chu Nhan quận chúa của Xích tộc, thì ra cô ấy cũng theo Xích Vương tới đây.”

“Ồ?” Thời Ảnh từ chối cho ý kiến, “Thế à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi