Bà tùy ý nói với cô vài chữ rồi quay sang Quan Sơ Nguyệt cười nói vui vẻ:” Sơ Nguyệt của chúng ta thật xinh đẹp nha, vào nhà thôi con”
- Nhà hôm này có khách, chúng ta đợi cha Ôn cùng với anh trai của con bàn chuyện xong sẽ cùng nhau ăn cơm
- Vâng ạ
Vì Quan Sơ Nguyệt là con một không có anh em gì cả, cô và Đình Ngọc chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn nên nhà cô cũng là nhà Đình Ngọc, nhà Đình Ngọc cũng là nhà cô, cả anh trai của Đình Ngọc cô cũng gọi là anh trai
Đình Ngọc ngồi bên cạnh cô khẽ lên tiếng hỏi mẹ mình:” Là ai đến vậy mẹ?”
- Là anh em của cha con, hình như tên Nam Hoài Cẩn
- Hả?
Quan Sơ Nguyệt và Ôn Đình Ngọc nhìn nhau cùng lên tiếng, họ không muốn tin vào lỗ tai của mình nữa, vốn là đi tránh nạn mà, sao chưa gì đã gặp rồi.
Cô quay sang Đình Ngọc khẽ nói:” Bây giờ mình chạy về còn kịp không?”
Ôn Đình Ngọc mở to mắt nhìn về phía cầu thang, giọng nói như vô hồn:” Có lẽ là không đấy”
Mẹ Ôn thấy 3 người kia đi xuống cầu thang vội lên tiếng:” Sơ Nguyệt, Đình Ngọc chúng ta vào trong thôi, bọn họ xuống đầy đủ rồi”
Hai người kia nhìn nhau rồi bất lực thở dài cúi đầu đi vào phòng ăn.
Bỗng dưng có người nào vỗ vai của cô:” Tiểu Nguyệt mới đến à?”
Anh trai của Đình Ngọc – Ôn Tư Thành, anh vươn tay xoa xoa mái tóc đen của cô, vui vẻ trò chuyện.
Điều này đã lọt vào mắt người không nên thấy, gương mặt anh đen lại, nhưng vẫn chưa làm gì được
Sau cùng ăn uống no căng bụng, Quan Sơ Nguyệt cùng Ôn Đình Ngọc xin phép rời đi trước.
Bọn cô đi ra sân vườn dạo chơi, cũng nhằm tránh mặt Nam Hoài Cẩn
Quan Sơ Nguyệt dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn về phía xa xăm:" Cứ tránh né chú ấy mãi cũng không phải cách hay, nhưng mà mình cũng không biết phải làm sao nữa"
- Cậu đừng lo, cậu cứ vô tư như chưa có chuyện gì xảy ra đi.
Nếu bất quá thì chú ấy muốn cậu lấy chú thì cậu cứ đồng ý là được
Ôn Đình Ngọc ngồi xuống cạnh cô rồi nói tiếp:" Dù sao nhìn chú ấy cũng có tiền, cứ về làm phu nhân hào môn không sướng sao? Tới đó thì ai dám phán xét gì cậu chứ"
- Mình thật bó tay với cậu
Cô thở dài lắc đầu, bây giờ cô chỉ mới 18 tuổi thôi, cô còn ham chơi lắm nên chưa muốn lấy chồng đâu
Cuộc trò chuyện của hai người bọn họ đã vô tình lọt vào tai người đàn ông đứng ở phía xa xa, anh nhìn Sơ Nguyệt một cách đâm chiêu rồi cong môi nở nụ cười vui vẻ
- Đình Ngọc nói đúng đó, em yên tâm gả cho anh sẽ không có người nào dám phán xét về em đâu
- Chú?
Sơ Nguyệt hơi bất ngờ nhìn người đàn ông đang bước đến.
Cuộc trò chuyện lúc nãy không lẽ chú đã nghe hết rồi sao? Cô nhìn sang Đình Ngọc cũng đang ngây người ra
Hoài Cẩn nhìn sang Ôn Đình Ngọc rồi lên tiếng:" Chú nói chuyện riêng với Sơ Nguyệt một chút được không?"
Người ta đã nói như vậy rồi còn có thể không đáp ứng sao? Huống hồ người kia còn là bề trên của cô.
Đình Ngọc ngập ngừng rồi rời đi, cô nhìn vào đôi mắt đang cầu cứu của Sơ Nguyệt mà cảm thấy có lỗi vô cùng.
Xin lỗi Sơ Nguyệt, người này mình không thể đụng được, bởi vì chú ấy rất đáng sợ a
Sau khi Đình Ngọc rời đi, sắc mặt của Quan Sơ Nguyệt bỗng dưng trùng xuống.
Cô biết rất rõ tính tình của cô bạn này, nhìn bộ dạng cô ấy như vậy liền biết được, người đàn ông này cô ấy không dám dây vào
Nhưng cô thì khác, Quan Sơ Nguyệt này chính là thích làm gì thì làm đó, không ai có thể ngăn cản cô
- Chú muốn gì?
Cô phát ra giọng nói vô cùng lạnh lùng, nhìn khí chất không khác gì lão đại của anh.
Nam Hoài Cẩn không khỏi cảm thán
Anh đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh mắt ôn nhu hướng vào gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mắt.
Sơ Nguyệt bị hành động của anh làm cho bất ngờ:" Chú làm gì vậy?"
Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️♥️♥️.