CHỦ NÔNG TRƯỜNG THẬP NIÊN 70 [HỆ THỐNG]

Đội trưởng Lưu của đoàn xe còn bán tín bán nghi nên để anh chạy thử, thử một lần thì mới thấy anh thật sự biết chạy, lúc đầu, động tác của anh còn chưa quen, nhưng sau đó đã thay đổi, tăng tốc, đạp phanh đều không có lỗi gì, sau đó ông ấy đọc thư giới thiệu của anh, rồi hỏi xuất thân, tới khi biết anh có bác hai và anh họ làm ở trong quân đội thì rất kính nể, sau đó ông ấy quyết định: “Được, mai cậu tới đây đi. Để cậu làm tạm thời trước đã, chạy với tôi vài chuyến để biết đường, sẵn xem khả năng của cậu thế nào, nếu tốt thì cho lên làm chính thức.”

Trần Kiến Quân rất vui, không ngờ lại dễ dàng như vậy, nhưng anh vẫn cần nói rõ: “Đội trưởng Lưu, tôi biết lái xe, nhưng chưa có bằng.”

“Dễ thôi, cậu đi với tôi, với kỹ năng của cậu thì thi đậu ngay.”

Ông ấy dẫn cậu đi tới trường thi của thành phố, vượt qua bài kiểm tra kỹ thuật, lấy được tờ giấy chứng nhận, một thời gian sau tới lấy bằng là được. Tuy nhiên, đây chỉ là bằng phó lái, lúc lái xe thì phải có người có kinh nghiệm ở bên cạnh. Sau hai năm nếu vượt qua bài kiểm tra thì mới có bằng chính thức và có thể tự lái.

Anh liên tục nói cảm ơn, đội trưởng Lưu xua xua tay nói anh không cần khách sáo.

Trần Kiến Quân rất vui, định về nhà nhưng đi được nửa đường thì vỗ trán, anh phải tới chỗ chị hai, báo tin em dâu đã có thai cho chị.

Tới nhà chị hai rồi, anh gõ cửa, hôm nay là ngày nghỉ nên Trần Hướng Hoa có ở nhà: “Quân Tử, sao em tới đây? Ngồi xuống đi.”

“Em tới để báo tin vui cho chị thay thằng tư.”

Nghe anh nói vậy, Trần Hướng Hoa đã đoán được: “Em dâu có thai rồi à?”

“Đúng vậy.”

“Đây là chuyện vui nha, mấy tháng rồi, có nghén gì không, sao thằng tư không đến?”

“Nó cười đến ngu người rồi nên em tới thay, hai tháng rồi, nghén dữ lắm.” Cũng là vì anh tranh thủ thôi!

“Có thích ăn chua không? Còn vợ em thế nào? Có nôn không?”

“Vẫn ổn.”

“Lại đây, chị có chút đường đỏ, em cầm về cho hai đứa bồi bổ, sau này sinh con thật béo khoẻ.”

Trần Kiến Quân không khách sáo nhận lấy, trong trí nhớ của anh, quan hệ với người chị gái này rất tốt, chị ấy lại rất hào phóng, nguyên chủ cũng sẽ không khách sáo.

“Cháu trai đâu rồi ạ?”

“Hai đứa nó đi theo ông bà nội tới nhà ông họ rồi, anh rể em đi làm, chỉ có chị ở nhà thôi.”

Sau khi cân nhắc, anh quyết định không nói về chuyện đoàn xe, khi nào đi làm thì nói sau, tránh để phát sinh chuyện gì.

Khi ra về cùng với mấy món chị hai cho, anh thở dài. Bảo sao lần trước khi anh tới, mẹ chồng của chị hai không thích anh, anh chỉ mang mấy món đồ không đáng giá tới đó, nhưng chị hai lại cho vải và đường đỏ đem về, không thể so sánh giá trị được, cái mà anh mang tới lần trước chỉ là mật ong hơi hiếm một chút thôi.”

Ra khỏi nhà chị hai, anh tới hợp tác xã mua bán nhìn thử, đồ ở đây đều phải có phiếu mới mua được, nhưng anh không có, tiền cũng không nhiều, nên chỉ xem một vòng rồi đi ra dưới cái nhìn xem thường của người bán hàng. Ở thời đại này, họ là người có tầm, không hề xem khách hàng là thượng đế.

Không có vé thì không mua được đồ ở các hợp tác xã mua bán, muốn mua những thứ đó thì chỉ có thể đến những chợ đen không cần vé, chỉ có điều giá ở đó cao hơn so với phải mua vé của hợp tác xã mua bán.

Trên đường về, anh rất nhảy cảm, chú ý đến những gì có thể ăn trên đường, ví dụ như khi đi ngang qua sông, anh sẽ chú ý xem có cá không, khi đi trên đường núi, anh sẽ xem thử có thỏ rừng gà rừng hay không, sự thực chứng minh, những còn đường mòn được người ta đi qua sẽ không thể xuất hiện những thứ này, có những thứ đã bị người khác thu vét sạch sẽ rồi, cũng chỉ có thể xem thử có rau dại gì có thể mang về trồng trong nông trại không, nói đến nông trại, mỗi đêm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi