CHỦ NÔNG TRƯỜNG THẬP NIÊN 70 [HỆ THỐNG]

"Anh đưa cho em thì không phải dự trữ, lần sau anh sẽ mang tiếp, em đang mang thai, không thể ăn ít." Một người phụ nữ có thai mấy ngày mới ăn một quả trứng gà, thịt không tồn tại, cá cũng phải xem vận may.

Đời sau phụ nữ có thai nào sống thế này?

Huống chi người ta là người ta, anh cũng không phải ‘người ta’.

Ngày mai anh phải nhớ bàn bạc với người quản lý gia đình là Lưu Điền Phương, xem có thể nâng cao đãi ngộ của phụ nữ có thai không.

"Được, đúng, ba mẹ em còn có anh cả anh hai đều gửi thư trả lời em, bọn họ đã biết chuyện em mang thai, anh cả gửi cho em gửi hai mươi tệ và một phiếu vải, một bình sữa bột, anh hai gửi cho em một bao thịt sói khô."

"Thịt sói khô?" Anh cả ở quân đội, có thể lấy được sữa bột cũng không có gì lạ, chỉ là chỗ anh hai còn có thịt sói khô?

"Anh ấy ở Đông Bắc, chắc chắn nơi đó có sói, em không biết..." Cô nói đến đây lại lo lắng.

"Em đừng suy nghĩ quá nhiều, nhiều người như vậy còn có quân đội đóng quân, không sao cả, ba mẹ em ở đâu? Anh chạy đông chạy tây, nếu có duyên phận có lẽ anh còn đi gặp một lần được."

"Thật ư?!" Hứa Hiểu kích động, lập tức đưa bì thư cho anh để anh nhìn địa chỉ.

Trần Kiến Quân nhớ kỹ. Thật ra cũng không xa lắm, ở ngay tỉnh kề bên.

Nhưng mà nói nữa, gia đình Hứa Hiểu thật sự là trời nam đất bắc.

Anh cả ở quân đội Tây Bắc, anh hai làm thanh niên trí thức ở Đông Bắc, ba mẹ cải tạo ở Quảng Tây.

May mà nơi này không phải phía đông Trung Quốc, nếu không thì thật sự là quá xa, chỗ nào cũng xa.

Hứa Hiểu nói một lát đã ngủ thiếp đi, Trần Kiến Quân nhìn Hứa Hiểu lăn vào trong lòng ngựa mình, nhờ ánh trăng nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, thật lâu sau mới đi vào giấc ngủ.

Lần này, anh không tiếp tục cố ý tránh né tiếp xúc thân mật giữa hai người.

Ngày hôm sau ăn sáng xong, Hứa Hiểu đi đến trường lên lớp, những người khác bắt đầu làm việc, trong nhà chỉ còn một người rảnh rỗi là anh, Trần Kiến Quân bèn cầm công cụ đến sau núi đào đất.

Muốn làm bếp lò thì phải có gạch đá, không có gạch đá thì vẫn phải có đất vàng, trước tiên dùng gạch bùn học cách xây, anh có thể tự mình đến nơi khác lấy gạch xây một cái trong sân nhỏ nông trại. Sau khi học xong, những viên gạch bùn này cũng sẽ không lãng phí, chuồng heo và ổ gà trong nhà đều cần sửa chữa, đúng lúc có những thứ này.

Đợi đến khi Trần Lão Tam trở về, Trần Kiến Quân đã dựa theo ký ức ra dáng ra hình mà lấy khá nhiều gạch phôi ra.

Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên cũng đã về, bọn họ một người đi lên núi cắt cỏ, một người đi vào dòng suối nhỏ bắt cá, sờ soạng cả nửa ngày cũng không phải là không có thu hoạch gì, nửa cân hai con cá trắm cỏ, một con cá nhám dài hơn nửa ký.

Đủ để hầm canh cá gì đó.

Lưu Điền Phương làm sạch một con nấu canh, một con đưa đi cho con trai thứ hai, làm sạch con cá nhỏ còn lại rồi cho vào nồi làm cá rán, thơm ngào ngạt.

Kỳ nghỉ hai ngày trôi qua rất nhanh, ngày mai lại phải xuất phát từ sáng sớm đi huyện lị.

Trần Kiến Quân cầm giấy bút nhớ kỹ đồ cần bổ sung trong nhà, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mang hành lý xuất phát.

Qua chuyến đi này, lại là nửa tháng trôi qua.

Trong nông trại của Trần Kiến Quân đã dùng gạch dựng bếp lò xong, một cái là đặt nồi sắt dùng để xào rau, một cái dùng để đặt nồi đất nấu canh.

Cuối cùng rau xanh trong kho hàng của anh đã có đất dụng võ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi