CHÚ ƠI ĐỪNG MÀ



Đã ba ngày rồi Tiêu Điểm Điềm không có chút khẩu vị nào.

Mỗi bữa cô chỉ ăn đúng vài thìa cơm rồi đặt bát xuống bàn, khiến cho thân thể vốn đã ốm yếu càng thêm vẻ tái nhợt xanh xao.
Sau khi dẫn dắt cô gái nhỏ một trận coi như trừng phạt, Ngụy Chính Thần không còn chạm vào cô lần nào nữa.

Hắn đối xử với cô càng ôn nhu hơn, như muốn xóa hết sự tồn tại của ba mẹ trong lòng cô.
- Sau này ba con không còn là thuộc hạ của ta nữa, ta cũng không phải là chú của con.

Cho nên, không được phép gọi ta là "chú".

Tôi không cần em làm cháu gái của tôi, tôi chỉ cần em làm người phụ nữ của tôi.
Ngụy Chính Thần nhấc cằm cô lên, đôi mắt xanh thẫm xoáy sâu vào trong đôi mắt màu trà của cô.
- Em đã nhớ rõ chưa?
Tiêu Điểm Điềm nhìn hắn, ngoan ngoãn như một chú cừu non.
- Vâng.
Nhưng người đàn ông lại không hề hài lòng với thái độ lấy lệ của cô như vậy.


Hắn muốn cô gái luôn rạng rỡ tinh nghịch, thích quấn quýt lấy hắn, chứ không phải con rối chỉ biết nghe lời!
- Vậy em phải gọi tôi là gì?
Tiêu Điểm Điềm lúc này mới chịu nhìn thẳng vào hắn, đôi môi hồng mím lại với vẻ bối rối.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tôi không biết.
Ngụy Chính Thần dán mặt lại gân, dịu dàng ngậm lấy bờ môi cô.

Giọng nói trầm thấp hệt như có thể thôi miên người khác.
- Thân, gọi tôi là Thân.

Tôi muốn nghe em gọi tên tôi.
Gò má cô gái trở nên ửng hồng, sắc hồng làm cho vẻ tái nhợt tăng thêm ba phần sức sống.

Cô dường như có chút kháng cự với cách xưng hô, bởi vì nó có nghĩa là hoàn toàn đập nát mối quan hệ chú - cháu của bọn họ trong quá khứ.

Cô không còn là cháu gái của hắn, mà là người phụ nữ của hắn.

Cô sẽ giống như vô số những tình nhân khác của hắn, cô sợ bản thân không còn được đặt ở một vị trí đặc biệt trong lòng hắn nữa.

Cô sẽ trở thành một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao
ur?
Xưng hô "chú" này, không chỉ đại biểu cho một mối quan hệ, mà còn là liên kết vững chắc giữa cô và hắn.

Cô có tư cách làm nũng với hắn, được phép ỷ lại hắn, được hắn bảo vệ và cưng chiều.

Cho dù là lúc hắn chiếm đoạt cô, cưỡng bức cô, chỉ cần xưng hô này vẫn còn treo bên cửa miệng, cô sẽ cảm thấy vô tận an tâm.


Nhưng mà lúc này, chẳng lẽ ngay cả lớp tự vệ cuối cùng của cô cũng phải dỡ xuống hay sao?
- Tôi không muốn.

Chú à, chúng ta không thể trở lại như trước được sao?
Sắc mặt Ngụy Chính Thần đột nhiên trầm xuống.

Sự việc đã đi đến bước này rồi, cô gái nhỏ vẫn không chịu chấp nhận hắn hay sao? Cô chỉ muốn làm cháu gái của bản thôi, chứ không bao giờ chấp nhận làm người phụ nữ của hắm sao?
Người đàn ông khẽ nhếch môi, đập nát ảo tưởng của cô.
- Không thể.

Ngay khi tôi tiến vào thân thể em, em rên rỉ dưới thân tôi, chúng ta đã định sẵn là sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước được nữa!
Bả vai nhỏ bé của cô khẽ run rẩy, trong mắt Tiêu Điểm Điềm loang loáng nước.

Đúng vậy, cô giống như một kẻ dâm đãng cầu hoan với người đàn ông trước mắt này, lấy tư cách gì mà vấy bẩn hai từ chú - cháu chứ?
Bờ môi cô khẽ run, hỏi ra một câu mà cô vẫn giữ mãi trong lòng.
- Chú lên giường với cháu là vì cái gì? Để trả thù sự phản bội của ba cháu sao? Hay là vì...chú yêu cháu?
Cô nhìn thẳng vào hai mắt hắn, trong mắt cô có sự kiên định và cố chấp đến mức quật cường.
- Nếu chú có tình cảm với cháu, chú muốn cháu gọi thế nào cháu cũng chịu, nhưng nếu không phải, cháu thà rằng bản thân bị người chú mình tin tưởng nhất cưỡng bức còn hơn!
Nguy Chính Thần gần như ngây dại trước lời nói đầy ý quyết tuyệt của cô.

Tiểu Điềm Điềm của hắn, mong chờ tình yêu của hắn ư? Lúc bị hắn mạnh mẽ chiếm đoạt tấm thân trong trắng, cô chỉ nghẹn ngào nức nở trong lòng hắn, ánh mắt cô nhìn hắn không có một chút oán hận nào.


Cho dù hắn làm ra một việc không bằng cầm thú như thế, cô cũng không một lời trách móc, chỉ dám mềm giọng cầu xin hắn buông tha cho cô.

Là bởi vì cô nhận mệnh ư, hay bởi vì người đó là hắn?
Nếu hắn nói hắn yêu cô, Tiêu Điểm Điềm sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn sao? Ý của cô chính là như vậy, hắn không hiểu sai chứ?
Ngụy Chính Thần cảm thấy cả người nóng lên, trái tim càng đập đến điên cuồng, máu toàn thân giống như chảy ngược, tụ hết về phía ngực trái của hắn.
Người đàn ông ôm chầm lấy cô đặt trên đùi mình, gấp gáp hạ xuống môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
- Tôi yêu em, Tiểu Điềm Điềm của tôi.
Hai mắt cô gái mở to nhìn hắn, trong đôi mắt trong suốt là vẻ không thể tin.

Nước mắt lấp lánh đột ngột chảy xuống, mang theo ánh sáng của niềm hạnh phúc.
Hắn nghe thấy âm thanh của cô tràn ngập tình yêu đối với hắn, cô gọi tên hắn hết sức dịu dàng.
- Thân.

Em cũng yêu anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi