CHÚ ƠI ĐỪNG MÀ



Trước đó không lâu Ngụy Chính Thần đã cho quân đội nước V một vố đau đớn.

Cho dù bị cấp dưới quan trọng phản bội cũng không đủ để khiến hắn lung lay chút nào, đừng nói bắt được hắn, ngay cả giữ chân hắn cũng không thể, thậm chí còn khiến chính phủ tổn thất nặng nề.
Phía bên Hoắc Kiêu thì càng không phải nói, địa bàn của hắn bao trọn một nước X, lại còn kẹp giữa hai nước S và V, không biết đã trở thành miếng bánh lớn trong mắt chính phủ hai nước này bao lâu rồi.

Bọn họ không hài lòng với bản đồ nước mình, một vùng đất rộng lớn như thế lại không có đảng cầm quyền, sao có thể khiến kẻ khác không tham lam? Chẳng qua Hoắc Kiêu là ông trùm vũ khí đứng đầu thế giới, đừng nói đối đầu trực diện với hắn, ngay cả biên giới cũng không thể nào công phá
nổi.
Vài ngày trước Lam Tích Nguyệt bị mang đi ngay dưới mí mắt hắn, nói không có nội gián thì thằng ngu cũng không tin.

Sau khi điều tra ra, không ngờ chính là một trong ba đường chủ hắn tin tưởng nhất, đặc biệt kẻ chủ mưu lại chính là con gái của lão
ta.
Cô ta đã yêu thích Hoắc Kiêu từ lâu, không ngừng huênh hoang khắp nơi rằng mình chính là Hoắc phu nhân tương lai, còn cổ vũ cha mình gây sức ép lên người hắn.


Nhưng Hoắc Kiêu là ai cơ chứ? Làm gì có chuyện hắn cho phép kẻ khác cưỡi lên đầu ngồi lên cổ hắn, chỉ trong thời gian ngắn đã nhổ tận gốc thế lực của vị đường chủ kia.

Đáng tiếc hắn không ngờ được đưa con gái ngu xuẩn kia lại to gan như thế, dám hợp tác với quân đội để mang Lam Tích Nguyệt đi, còn lấy ba mẹ cô ra làm mồi câu dụ dỗ.

Bên chính phủ nước S thì chủ trương dùng Lam Tích Nguyệt làm con tin uy hiếp hắn, còn cô ta thì chỉ hận không thể giết chết cô cho hả giận, kết cục là Lam Tích Nguyệt suýt chết đuối trên biển, may sao rơi trúng địa bàn của Ngụy Chính Thần và được hắn cứu sống.
Vài ngày trước khi Hoắc Kiêu điều tra ra hết thảy, rất nhiều quan chức cấp cao của nước S đã bị hắn thủ tiêu, nhiều kho vũ khí bị phá hủy, khiến nước S tổn thất nặng nề.

Lúc này đây, chắc hẳn là hai bên chính phủ nước V và nước S đều không cam lòng, quyết định hợp tác với nhau để diệt trừ mối họa là hắn và Ngụy Chính Thần.
Lần này bọn chúng đã học khôn hơn, chia quân ra làm hai đường, bởi vì đánh nhau với bọn họ không có phần thắng, cho nên đã chia một phần quân lực ra để bắt lấy Tiêu Điểm Điềm và Lam Tích Nguyệt.

Chính hành động này đã chọc giận hai vị đại lão phía Đông và phía Tây.
Trên chiến trường hỗn loạn, Ngụy Chính Thần và Hoắc Kiêu giống như hai tôn sát thần, số người chết dưới nòng súng của bọn họ nhiều không đếm xuể.
Lửa đạn và khói thuốc súng đan chéo vào nhau, khói bụi mịt mù khiến tầm nhìn bị cản trở, chỉ có tiếng súng rền vang mãi không ngừng.

Ngụy Chính Thần phụ trách cánh phải, còn Hoắc Kiêu phụ trách cánh trái, thuộc hạ hai bên đều là những kẻ hiếu chiến tắm máu trên lưỡi dao, không có bất cứ ai lùi bước hay sợ hãi.
"Đoàng Đoàng Đoàng..."
Ngụy Chính Thần ngắm nòng súng về phía xa, xuyên qua màn khói bụi dày đặc, mỗi một phát súng lại nổ tung đầu một tên địch, máu và não bắn tung tóe, cảnh tượng kinh hoàng khiến những kẻ khác phải kinh sợ, không tự giác lùi lại bước chân.
Phía bên kia, Hoắc Kiêu cũng không phải dạng vừa.

Khuôn mặt trẻ trung của hắn giăng đầy sát khí khiến kẻ khác lạnh sống lưng.

Hắn dùng những chiếc xe làm lá chắn cho mình, súng máy gác trên lưng.


Hắn bóp cò, viên đạn gào thét bắn về phía một cái đầu màu đen chợt nhô ra khỏi góc chết.

Quân địch ngã xuống như ngả rạ, mùi máu tươi hòa lẫn khói thuốc súng thành một hỗn hợp gay mũi.
"Oanh...Đùng...Đoàng..."
Kiến trúc xung quanh bị lửa đạn oanh tạc chỉ còn lại phế tích tường đổ vách xiêu.
Ngụy Chính Thần không muốn dây dưa lâu hơn, hắn ra hiệu cho thuộc hạ, sau đó dùng bộ đàm liên hệ với Hoắc Kiêu.
- Lên xe!
Đoàn xe lúc đầu đã bị hư hỏng ít nhiều, nhưng chúng không hổ là những chiếc xe được cải tiến với công nghệ tối tân nhất, lúc này vẫn có thể hoạt động trơn tru.
"Cộc...Cộc...Cộc..."
Viên đạn bắn vào vách kính chống đạn vang lên những tiếng cồm cộp, nhưng cửa xe không bị hư hao một chút nào.

Một vài thuộc hạ ngồi trên nóc xe, dùng lực phóng lựu đạn về phía xa.
"Oanh!...!Oanh!...Dành!..."
Lửa đạn ngăn cản bước chân quân địch.

Những cái hố lớn nhỏ lấp kín đường đi, khiến đối phương có muốn lên xe đuổi theo cũng không còn kịp nữa.
Rất nhanh, đám người đã bỏ lại chiến trường ở phía xa.

Những chiếc xe lao vút đi với tốc độ tối đa, càng gần đích đến, ánh lửa và những cụm khói đen trên bầu trời càng thêm rõ ràng.

Khu biệt thự bên bờ biển của Ngụy Chính Thần đã biến thành một đống đổ nát.

Trong lòng cả hai dấy lên một nỗi bất an không tên.
"Bùm!"
Tiếng nổ lớn kèm theo ánh lửa ngút trời khiến Ngụy Chính Thần nắm chặt bàn tay.

Trên khuôn mặt hắn lần đầu tiên xuất hiện nét hoảng loạn và sự điên cuồng!
- Là bom hạt nhân! Nhanh lên! Bọn họ đang ở trong kho vũ khí!
Nghe thấy thế, Hoắc Kiêu cũng tái nhợt mặt mày! Nếu kho vũ khí mà dẫn lửa, sức phá hủy không khác gì cả tấn thuốc nổ, cả hòn đảo này sẽ bị chôn vùi trong biển rộng!
Hai người cùng thầm cầu nguyện trong lòng, "Bảo bối, chờ anh!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi