CHÚ RỒNG NHỎ ĂN MA PHÁP SƯ

Simon nhắm mắt lại, kỵ sĩ lập tức nhào tới định hôn sâu, nhưng đúng lúc môi gã còn cách Simon vài centimet, hắn đột nhiên giơ tay lên, kết hợp với pháp thuật đập một cú mạnh vào đầu gã, kỵ sĩ lập tức ngất xỉu.

Pháo Pháo trợn mắt ngoác mồm, sau đó bốp bốp bốp vỗ tay hoan hô:

"Simon thật là lợi hại!"

Simon thở hồng hộc, cả người có chút hư thoát. Hắn cùng Pháo Pháo đỡ gã kỵ sĩ người mềm như bún lên lưng ngựa, vừa kéo vừa nịnh nọt để con tuấn mã đem chủ nó đi, sau đó xoay người vào phòng nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

"Chúng ta đi thôi."

Đã có tin tức hữu dụng về Long Tộc, hắn không còn lý do để tiếp tục ngụ ở nơi này nữa, dù sao cứ khư khư giữ con ấu long này lại cũng không an toàn cho nó, chưa kể đoàn kỵ sĩ pháp sư có thể hóa giải pháp thuật hắn hạ trên người Erickel trong tích tắc, nếu gã dẫn người tới đây chắc chắn bọn hắn sẽ gặp phiền phức.

Hắn nên cẩn thận một chút.

Tuy Simon rất thích thung lũng này, hiện tại hắn không thể không rời khỏi, đúng là có chút tiếc nuối. Pháo Pháo ngoan ngoãn cái gì cũng không hỏi, chỉ im lặng mang theo thảm bách bảo (thảm báu vật) của nó, tay nhỏ nắm lấy bàn tay ấm áp của Ma Pháp Sư, mũi hừ hừ vài tiếng, nom rất giống tiểu dũng sĩ chuẩn bị ra trận.

"Xuất phát!"

Đến khi Erickel tỉnh lại, lần thứ hai tới phòng nhỏ của Simon, thì nơi đó đã sớm trở thành vườn không nhà trống.

"..."

"Đại lưu manh Erickel lại lần nữa doạ chạy một tiểu thịt tươi rồi. Người anh em, ta bảo này. Ngươi nói là đi tỏ tình, nhưng ta thấy kỳ thực ngươi đây là đang cường thưởng dân nam nha!" Đoàn kỵ sĩ hỏa môn cười trên nỗi đau của người khác.

"Ta yêu hắn còn không hết, cường thưởng cái khỉ gì chứ? Nói không phải khoe, nếu hắn chịu theo ta, thì dù hắn có bao nhiêu đứa con, ta cũng đều có thể chấp nhận nha!" Vốn định báo tin lấy lòng người kia, ai ngờ phản tác dụng, xoẹt một cái điểm hảo cảm bị đánh bay về cực âm luôn rồi... Erickel bi thương âm thầm nuốt nước mắt vào trong.

Những chuyện này Simon một chút cũng không biết, mấy ngày qua hắn chỉ dồn hết tâm sức mang theo Pháo Pháo nhắm thẳng đến phương Bắc, dọc đường còn rất cẩn thận xóa đi dấu vết của mình và Pháo Pháo, đề phòng trường hợp đoàn kỵ sĩ phái người đuổi theo.

Vì mấy ngày này phải tốn rất nhiều sức lực để tăng tốc, Simon đã mệt đến tái mặt, Pháo Pháo thì sáng trưa chiều tối chỉ được gặm mỗi thịt khô nên đói bụng đến choáng đầu hoa mắt, lúc bắt đầu oai phong bao nhiêu, đến hiện tại lại ỉu xìu bấy nhiêu, suốt ngày cứ khóc nháo đòi ăn.

"Simon, Pháo Pháo muốn ăn thịt!"

Pháo Pháo cắn cắn tay áo Simon, cái mông dày thịt ngồi phịt xuống đất, một bộ dáng nếu không cho đem thịt đến cho nó nó sẽ không chịu đi. Nó muốn ăn thịt đến phát điên rồi.

Simon thấy ấu long nhà mình như thế cũng rất đau lòng, hắn cân nhắc một chút, cuối cùng đồng ý để Pháo Pháo biến thành nhân hình, đồng thời thiết lập nhiều phép thuật ngụy trang lên người nó, sau khi đâu đã vào đó hắn mới yên tâm mang theo Pháo Pháo đi tìm thành trấn gần đây. May mà ông trời không phụ lòng người, bọn họ rất nhanh đã tìm thấy làng xóm của nhân loại. Nơi này vũ trang lỏng lẻo, kỵ sĩ đóng quân thưa thớt, chỉ có dăm ba tên thỉnh thoảng tản bộ trên đường, bầu không khí khá thư thái nhàn nhã, tâm tình căng thẳng của Ma Pháp Sư rốt cục cũng thoáng dịu lại.

Bọn họ tìm tới một quán cơm nhỏ, Simon gọi cho Pháo Pháo một đống thịt, còn bản thân chỉ dùng một phần rau dưa với trứng, ăn xong liền lấy ra một bình nước thuốc uống vào mấy ngụm.

"Simon uống gì thế? Pháo Pháo cũng muốn!"

Ấu long quan sát được, dọc đường đi Ma Pháp Sư đều thần thần bí bí ở uống một thứ gì đó, nhưng chưa bao giờ cho nó uống cùng, khiến nó hiếu kỳ muốn chết.

"Đây là thuốc phép, Pháo Pháo không thể uống được." Nói đoạn, hắn lại gọi cho Pháo Pháo một ly nước chanh.

Chờ ấu long ăn no uống đủ, Simon mới bắt đầu đi vòng vòng thị trấn tìm chỗ bán thuốc phép, nhưng hắn tốn rất nhiều công sức mà chỉ kiếm được mấy nơi, lại đều không có mấy thứ vật liệu hắn cần. Simon cảm thấy rất đau đầu, nhưng hiện thực là hiện thực, hắn không chấp nhận cũng không được. Trước mắt cứ đi thuê phòng nghỉ cái đã.

"Pháo Pháo muốn ngủ cùng Simon!"

Simon yêu dấu muốn mỗi người một phòng, ấu long Pháo Pháo quả thực không cách nào chịu được, lập tức bày tỏ thái độ. Nhưng không ngờ kẻ luôn sủng nịch đến mức có phần dung túng nó như Simon, lần này bất luận nó nháo ra sao, cũng đều không đáp ứng yêu cầu của nó.

"Pháo Pháo ngoan, ngủ ngon."

Ấu long ủy ủy khuất khuất bị thái độ cương quyết của Simon dồn xuống thế hạ phong, đành tâm không cam lòng không nguyện mà nghe theo sắp xếp của Ma Pháp Sư. Nó uể oải nằm dài trong phòng mình lôi thảm bách bảo ra đếm kim tệ, đếm tới đếm lui đếm đủ một trăm cái vẫn hai mắt vẫn thủy chung không nhắm lại được. Nó thực nhớ lỗ tai xù lông của Simon nha.

Pháo Pháo nghĩ tới đây liền rời phòng, lon ton chạy qua gõ cửa phòng Simon, cư nhiên không hề có tiếng đáp lại, ấu long ngờ vực áp tai lên cửa, nghe được bên trong vang lên tiếng động có chút mơ hồ, là âm thanh của Simon, nhưng có vẻ rất khó chịu, trong khó chịu lại lộ ra vài phần ẩn nhẫn mê hoặc nhân tâm.

"Simon! Simon!"

Ấu long hoảng hốt một cước đem cửa đạp mở, một mùi hương kỳ lạ lập tức ập vào người nó, ấu long theo trực giác nhanh chóng "rầm" một tiếng đóng cửa lại, hớt ha hớt hải chạy đến bên giường nơi Ma Pháp Sư đang nằm.

"Pháo... Pháo? Quay về... Phòng..."

Simon toàn thân phát đỏ vừa khô vừa nóng, hương thơm ngọt ngọt lúc nãy là tỏa ra từ người hắn. Hắn khó chịu cọ cọ chăn nệm, miệng thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng, nỗ lực muốn đem Pháo Pháo đuổi ra ngoài.

"Simon bị bệnh sao?"

"Để ta... Ngủ một giấc... Là tốt rồi..." Simon đem chút khí lực còn sót lại tự đánh ngất mình, sau đó thân thể hắn mềm nhũn ngã xuống giường, trực tiếp hôn mê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi