CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Diêm Lăng...

Đứa trẻ vừa sinh ra đã được ấn định là thiên địa chi chủ, kế thừa sức mạnh hủy thiên diệt địa của nương thân, mệnh số đế vương, vô cùng tôn quý.

Từ nhỏ Diêm Lăng đã được nương thân của mình là Diêm La quân Chu Sa, cùng mẫu thân là Thượng thần Úc Khuynh Tư xem như trân bảo mà bao bọc, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió.

Theo như lời Thiên Trinh mà nói: "Đứa nhỏ này mệnh số đế vương không biết là tốt hay xấu, nhưng chỉ cần là nhi nữ của Diêm La quân, thì nhất định là mệnh tốt!!"

Lời Thiên Trinh nói không sai, chỉ cần là con của Chu Sa, đứa nhỏ đó nhất định là mệnh tốt!!

Trêи đời này tuyệt không có nương thân nào tốt hơn Chu Sa nữa, tính tình ôn nhu điềm đạm, yêu thương nhi nữ hết mức, chưa kể chỉ cần nhi nữ muốn gì, đều sẽ tìm mọi cách để mang đến cho. Cũng vì thế dưỡng Diêm Lăng thành một đứa nhỏ bướng bỉnh, không để ai vào mắt ngoại trừ nương thân cường đại, cùng một mẫu thân ôn nhu hiểu lễ.

Diêm Lăng ngang bướng, Chu Sa vẫn yêu thương, vẫn chiều chuộng.

Diêm Lăng không ngoan ngoãn, Chu Sa vẫn không nỡ lòng trách mắng.

Đừng nghĩ Úc Khuynh Tư đành lòng, Diêm Lăng là đứa nhỏ mà suýt chút nữa bị nàng đánh mất, tất nhiên sẽ không nỡ lòng nào trách phạt, càng ngày càng yêu thương nhiều hơn.

Diêm Lăng hư hỏng là do Chu Sa và Úc Khuynh Tư mà ra.

Mỗi lần gặp mặt gia đình là Thiên Văn Cẩm lại nghiêm mặt răn dạy Chu Sa: "Nha đầu a, ngươi cứ chiều chuộng Lăng nhi như vậy, nó sẽ hư thật đó. Ngươi phải nghiêm khắc một chút, không nhất định là phải đánh, nhưng ít nhất cũng phải răn dạy, nếu không sau này Lăng nhi sẽ chẳng làm được chuyện gì đâu."

Chu Sa nghe thấy cũng có lý, Diêm Lăng nhỏ tuổi đã không nghe lời như vậy, sau này còn là linh đế ngũ tộc, không thể để chuyện này cứ tiếp diễn. Chu Sa cùng Úc Khuynh Tư bàn bạc cả đêm, cuối cùng quyết định đưa Diêm Lăng đến chỗ Cô Quang.

Thứ nhất, Cô Quang là một "lão" thần y, đưa Diêm Lăng đến đó để học y thuật cũng là một chuyện tốt. Thứ hai, Cô Quang và Gia Giao đều là những nương thân nghiêm khắc, nhờ vậy mới dạy dỗ được Cô Chúc ngoan ngoãn như vậy, giao Diêm Lăng cho nàng ấy thì các nàng cũng an tâm hơn.

Thống nhất xong, Diêm La liền trực tiếp đem Diêm Lăng giao cho Cô Quang, hẹn mười vạn năm sau sẽ quay lại đón con. Cô Quang nghe đến mười vạn năm liền sợ xanh mặt, hốt hoảng từ chối, nhưng Diêm La đã cưỡi ma thú đi mất rồi~

Nhìn tiểu thiên địa chi chủ trước mặt, Cô Quang đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, thiên a~

Diêm Lăng bị bỏ rơi cũng không mảy may quan tâm, tiêu sái đi vào trong nhà của Cô Quang tìm đồ ăn, sắp đói chết rồi a!!!

Vừa vặn Cô Chúc cũng từ trong nhà đi ra, hai tay bưng một rổ thảo dược cần được phơi khô, không may lại đụng ngay tiểu linh đế khó tính. Diêm Lăng so với Cô Chúc nhỏ hơn rất nhiều, cũng chỉ cao đến thắt lưng của nàng ấy, cứ như vậy bị đụng một cái liền ngã xuống, ʍôиɠ hôn đất mẹ đau điếng.

Cô Chúc giật mình lùi về sau một chút, nhìn thấy hồng y hài tử bị mình đụng ngã liền vội vàng đặt rổ thảo dược xuống, đỡ đứa nhỏ đứng dậy. Không ngờ lòng tốt không được báo đáp còn bị đứa nhỏ kia gạt đi, hơn nữa còn trừng trừng nhìn nàng, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng cho hả giận.

"Ngươi chờ đó!! Đợi ta cường đại giống nương rồi nhất định sẽ đánh chết ngươi!"

Đứa nhỏ mặc một bộ hồng y cứng rắn đứng trước mặt nàng mà nói những lời này, khiến nàng vừa kinh ngạc vừa lo sợ. Nói xong, tiểu linh đế mới nhấc chân béo đi vào nhà tìm đồ ăn, bỏ lại Cô Chúc phát ngốc không biết làm gì.

"Ai! Nha đầu, con gây họa rồi!!!"

Cô Quang xoắn lên, vội vàng kéo Cô Chúc sang một bên, đè thấp giọng: "Con có biết đứa nhỏ đó là ai không?"

Cô Chúc đứng ngây ra một lúc, sau đó hét lên: "Là con riêng của ngài sao???"

"Be bé cái mồm!!!" Cô Quang trợn mắt: "Không sợ nương ngươi nghe thấy sẽ lột da lóc xương ta ra sao?"

Cô Chúc bĩu bĩu môi, nhặt lại rổ thảo dược, nói: "Không phải con riêng của ngài là được rồi, sợ gì chứ?"

"Là nhi nữ của Diêm La quân đó."

Bước chân cước bộ của Cô Chúc thình lình dừng lại, hốt hoảng nói: "Là tiểu nha đầu không xem ai ra gì, khắp ngũ tộc ai cũng phải sợ hãi, Diêm Lăng sao?"

"Là nó đó." Cô Quang đè thấp giọng: "Nha đầu, thảm rồi a~"

Khóe môi Cô Chúc co giật, bất giác cảm giác sống lưng lãnh lẽo, ai~ nàng như thế nào lại chọc giận tiểu linh đế tương lai đây?

Sau khi biết được thân phận của Diêm Lăng, Cô Chúc không ngừng lấy lòng xoa dịu cơn giận của tiểu linh đế, nào ngờ tiểu linh đế không những cứng đầu còn rất kiên quyết, nhất định không chịu tha cho Cô Chúc.

Mà ngay cả Cô Chúc cũng không dám bỏ cuộc, ngày ngày lấy lòng tiểu linh đế, dần dần phụ thuộc vào việc chăm sóc đối phương, và nghĩ đó là trách nhiệm của mình, không dám lơ là bỏ bê dù chỉ một ngày.

Không ngờ năm tháng vội vã, mấy độ đông qua xuân về, đào hoa nở rực rỡ bên Trục Dương cung, cánh hoa rơi vào lòng bàn tay, mang theo tia nắng xuân ôn noãn.

Đứa nhỏ năm đó cũng không còn chỉ cao đến thắt lưng của Cô Chúc, sớm đã vượt qua nàng, hơn nữa so với năm tháng trước kia, đã không còn bướng bỉnh, chỉ còn lãnh đạm.

Không ai biết được phần si tâm năm đó Cô Chúc đã dành cho Diêm Lăng thế nào, chỉ biết năm tháng qua đi, vẫn giữ nguyên suy nghĩ, trách nhiệm của bản thân là chiếu cố cho đối phương.

Tình cảm giống như một cơn mưa rào bất chợt, đến rất nhanh, nhanh đến độ choáng váng mệt mỏi, đến khi nhận ra cũng là lúc nhìn thấy được cơn mưa rào xinh đẹp của tháng ba. Màn mưa lạnh như vậy, vẫn kiên quyết thích đằm mình trong cơn mưa. Biết rõ tắm mưa sẽ bệnh, nhưng vẫn không chịu che ô, thà bệnh cũng không chịu rời đi, chẳng biết là kiên cường hay ngu ngốc nữa.

Đoạn tình cảm này, Diêm Lăng biết, và còn là người biết rõ hơn ai hết, nhưng vẫn dửng dưng như không biết. Sợ nhất chính là người biết, lại giả vờ không biết, âm thầm ban cho chút hy vọng, rồi lại âm thầm đạp đổ đi...

Diêm Lăng không giống Chu Sa ôn nhu nhiệt tình, mà giống Úc Khuynh Tư một mạt lãnh đạm đến tàn nhẫn, vô tâm vô phế dày vò lên tình cảm của người khác.

Cô Chúc từng nghe qua Diêm La quân từng làm một đôi vòng bằng xương lồng ngực tặng cho Thượng thần, cũng nhờ nó mà các nàng mới có thể ở bên nhau như ngày hôm nay. Nghe như vậy, Cô Chúc cũng muốn làm một đôi vòng, ít nhất cũng còn một chút hy vọng, ít nhất cũng không tuyệt vọng khi nghe những lời tàn nhẫn của Diêm Lăng.

Chỉ là vĩnh viễn Cô Chúc cũng không ngờ đến được, Diêm Lăng không những không nhận vòng của nàng, mà còn tuyệt tình ném xuống đất. Từng viên châu được mài đẹp đẽ rời khỏi dây tơ đỏ, nặng nề rơi xuống đất, âm thanh vang lên đánh vào lồng ngực Cô Chúc, đau đớn.

"Ngươi đủ chưa vậy?" Diêm Lăng quát lớn: "Ta cần cái thứ bỏ đi này sao? Ngươi cũng chỉ là con gái của một đào yêu, vậy mà dám nghĩ đến bản trữ quân sao? Không thấy bản thân hèn mọn sao? Ngươi không biết xấu hổ sao?"

Hai tay Cô Chúc siết chặt, thân thể thoáng run lên, phải, nàng chỉ là nhi nữ của một đào yêu, tu vi chưa đến mười vạn, lấy tư cách gì mà nghĩ đến trữ quân tương lai sẽ là chủ nhân thiên địa?

Đừng mộng nữa, tỉnh dậy được rồi, đến lúc đối diện với sự thật rằng ngươi hèn mọn đến mức không còn chút tôn nghiêm nào rồi, theo đuổi người đó, ngươi không thấy mệt sao?

Diêm Lăng đã nghĩ Cô Chúc sẽ giống như trước kia tiếp tục lấy lòng dỗ dành mình, nào ngờ chỉ thấy đối phương khom người từ từ nhặt lại những viên châu kia, khóe mi vương một giọt nước mắt, lại không dám để rơi xuống.

Đem những viên châu nhặt lại, không thiếu hạt nào, Cô Chúc chậm rãi đến bên cửa sổ, dứt khoát đem tất cả ném về phía hồ sen cách đó không xa.

Diêm Lăng kinh ngạc mở to mắt: "Ngươi..."

"Yên tâm, từ nay về sau, ta không làm phiền ngài nữa." Cô Chúc không quay đầu lại, hai tay vịn chặt vào bệ cửa sổ, giọng nói nặng nề run lên: "Xin lỗi ngài, điện hạ."

Có thể đem tất cả những tình cảm bao lâu nay ném đi hết, Cô Chúc nàng đã đủ đau đớn rồi, không muốn tiếp tục chịu đựng thêm sự tàn nhẫn của Diêm Lăng nữa.

Hèn mọn...

Vội vàng chạy ra khỏi phòng, tiếng nức nở yếu đuối che giấu bao lâu cuối cùng cũng nghẹn ngào bật ra, nhu nhược mà khóc, tưởng chừng như đã chết đi không dưới vạn lần.

Diêm Lăng đứng ngây ra ở trong phòng, nàng từ nhỏ đến lớn luôn không xem ai ra gì, tình cảm mà Cô Chúc dành cho thì trong mắt nàng cũng chỉ là một thứ gì đó rất phiền phức. Có thể đem thứ phiền phức kia ném đi, có gì mà phải không vui, bất quá chỉ là chưa quen thôi, năm tháng sau này nhất định sẽ quên được.

Biết tin Cô Chúc bị Diêm Lăng từ chối, Cô Quang liền đi tìm nhi nữ, đếm nơi đã thấy đứa con gái nhu thuận của nàng trốn trong một góc tối, chỉ biết vùi đầu vào hai tay mà khóc.

"Chúc nhi..."

Cô Chúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cô Quang, liền nghẹn ngào gọi: "Mẫu thân."

Cô Quang đau lòng không thôi, đứa con gái hoạt bát lanh lợi của nàng, hôm nay lại yếu đuối đến mức phải trốn ở một nơi không ai nhìn thấy mà khóc, rốt cuộc đã đau lòng đến mức nào rồi?

Chầm chậm bước đến chỗ Cô Chúc, nhẹ nhàng nói: "Ra đây."

Cô Chúc mím mím môi, chậm rãi bước ra, nhào vào lòng mẫu thân mà khóc to.

"Ngoan, đừng khóc." Cô Quang vỗ vai nàng hai cái, nói: "Xem như một đoạn tình kiếp, quên được thì quên, không được thì uống một chén vong tình thủy để quên, chúng ta là thần tiên, chúng ta bất tử, vì vậy không thể mang theo nỗi đau đó cả đời được."

"Nhưng nhi nữ thật sự rất đau lòng, nàng nói nhi nữ không xứng với nàng, bởi vì nhi nữ chỉ là con gái của một đào yêu, mẫu thân..."

Cô Quang nghe xong, trong lòng chua xót, nói: "Con cảm thấy như vậy là xấu hổ?"

"Không có." Cô Chúc lắc đầu, nghèn nghẹn nói: "Nhi nữ chưa từng xấu hổ, cho dù nương có là đào yêu, thì cũng chưa từng làm việc gì sai trái, không trộm cắp phóng hỏa, sao lại phải xấu hổ?"

"Nếu vậy sao lại phải khóc?" Cô Quang ôn giọng: "Nương thân của con tuy chỉ là một đào yêu, nhưng nàng là người yêu thương con nhất, luôn mong mang đến cho con những điều tốt nhất. Đừng vì lời người khác nói mà xem thường chính mình, Chúc nhi, không xứng đáng chỉ là lý do họ viện ra mà thôi, căn bản là họ không yêu con, nếu đã yêu thì sẽ không quan tâm xứng hay không đâu."

"Giống như ngài và nương." Cô Chúc lung tung lau nước mắt, nói: "Mẫu thân, ngài là thượng thần một phương, lại chấp nhận nương chỉ là một đào yêu."

Cô Quang mỉm cười, nói: "Đó là yêu, chỉ vì Diêm Lăng không yêu con nên mới lấy lý do này lý do kia, vì vậy đừng xem thường bản thân mình, trong mắt mẫu thân và nương, không có gì đáng quý hơn Chúc nhi."

Cô Chúc nhịn không được lại òa khóc lần nữa, ôm chặt lấy mẫu thân mà khóc, rõ ràng là chống đỡ rất lâu rồi, cuối cùng cũng buông xuống mà khóc thật to.

"Ngoan, khóc xong liền quên hết đi, có biết không?"

"Nhi nữ muốn thành thân."

"Sao?"

Cô Chúc yếu ớt nói: "Nhi nữ lớn như vậy rồi mà vẫn phải trông chờ mẫu thân chăm sóc, cũng nên thành thân rồi."

"Cái này..." Cô Quang có chút khó xử: "Con thật sự muốn thành thân? Đối tượng là ai?"

Cô Chúc nghĩ ngợi một chút, nói: "Tri Tư thượng thần từng ngỏ ý, nhi nữ cũng chưa trả lời, lần này cũng có thể trả lời hắn rồi."

"Tri Tư cũng không tồi, có thể phó thác được." Cô Quang nghiêm túc hỏi: "Không hối hận?"

"Không."

"Tốt." Cô Quang xoa gương mặt đầy nước mắt của nhi nữ, ôn giọng: "Hảo hảo ngủ một giấc đi, mọi việc còn lại để mẫu thân lo, biết không?"

"Vâng, mẫu thân."

Cô Quang hài lòng gật đầu, trong lòng biết rõ Cô Chúc chỉ là đang chạy trốn thực tại mà thôi, nhưng nhi nữ nàng muốn gì, nàng cũng sẽ đáp ứng, chỉ cần con gái nàng cảm thấy vui vẻ là được rồi.

Chuyện Cô Chúc thành hôn, trêи dưới Thiên giới ai cũng biết, đến cả Ngũ tộc xa xôi cũng nhận được tin. Cô Quang vì nhi nữ duy nhất tổ chức hôn lễ vô cùng linh đình, mời hết trêи dưới thiên giới, ngũ tộc lẫn yêu tộc đến tham gia, tiền bạc vốn dĩ không phải là vấn đề.

Chu Sa ở U Nham nhận được tin, liền cầm hỷ thiệp đến chỗ Úc Khuynh Tư, vừa cười vừa nói: "Xem xem, nha đầu Cô Chúc đó cũng chịu thành thân rồi, lớn như vậy mới chịu thành thân, Cô Quang chắc cũng lo lắng không ít."

Úc Khuynh Tư đang cùng Diêm Lăng đánh cờ, nghe Chu Sa nói liền cười: "Vậy phải đi hồng bao thật dày rồi!"

Nói xong, Úc Khuynh Tư nhìn xuống bàn cờ, thấy nước cờ Diêm Lăng vừa hạ liền khó hiểu: "Lăng nhi, con đang muốn kết thúc sao?"

Diêm Lăng giật mình, nhìn lại phát hiện bản thân tự đi vào tử lộ, không khỏi kinh ngạc, sau đó liền trầm mặc một phen.

"Làm sao vậy?" Chu Sa chuyển qua ngồi cạnh Diêm Lăng, giúp nàng vén mấy sợi tóc lòa xòa: "Có phải Chúc tỷ tỷ sắp thành thân nên không nỡ đúng không? Tình cảm tỷ muội gần mười vạn năm rồi, con cũng nên đến chúc mừng đó."

Diêm Lăng hơi gật đầu, cũng không có nói gì.

Chu Sa đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư--- Nó làm sao vậy?

Úc Khuynh Tư nhún vai--- Không biết, chắc có lẽ là đói bụng đi?

Chu Sa trợn mắt--- Mới ăn xong kia mà!!!

Các nàng mày đưa mắt lại mà không biết sắc mặt Diêm Lăng càng lúc càng khó coi, có thể nó là đen hơn cả trời đêm U Nham nữa!!!

...

Tháng ba, xuân về khắp nơi, rực rỡ nhất vẫn là ở Trục Dương cung, đào hoa trăm dặm, thơm ngát. Đoàn đưa dâu đưa Cô Chúc rời khỏi Trục Dương cung, hướng về Tố Trì điện của Tri Tư thượng thần, kèn trống inh ỏi, vô cùng náo nhiệt.

Vị Tri Tư thượng thần này là một người đáng để nương tựa, từ nhỏ đã thông minh hơn người, còn ôn nhuận như ngọc, tinh tế hiểu lễ, là một trượng phu tốt. Mà Cô Chúc lại là một tiểu thần hoạt bát lanh lợi, cầm kỳ thi họa không tinh thông nhưng cũng biết một chút, nhất định không làm xấu mặt trượng phụ.

Đây đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ!

Đoàn đưa dâu đến, tân lang cõng tân nương vào trong điện bái lạy song thân, một đường đi đều là tiếng cười nói vui vẻ chúc mừng. Cô Chúc yên lặng để Tri Tư cõng vào trong điện, rồi cùng hắn bái đường, trong lòng cũng đã chấp nhận hắn là phu quân của mình, không buông được cũng phải ráng mà buông bỏ.

Lúc hỷ nương chuẩn bị hô bái đường thì lại thấy một thân ảnh hồng y vội vã chạy vào điện, tóc tai có chút rối loạn, ướt đẫm nước, nhỏ thành giọt xuống thảm hồng. Không chỉ tóc mà đến cả y phục cũng ướt đẫm, giống như mới từ dưới nước chạy lên, bộ dáng chật vật đến đáng thương.

Chu Sa nhận ra ngay lập tức, kinh hãi kêu lên: "Lăng nhi!?"

Nghe rõ là ai đến, Cô Chúc tránh không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn yên lặng đứng một bên nghe ngóng sự việc đang diễn ra.

"Tháo hồng cân xuống!"

Đây là mệnh lệnh!

Cô Chúc quá quen với việc Diêm Lăng ra lệnh cho mình, chỉ là việc mà nàng ấy yêu cầu, nàng không làm được: "Điện hạ, tân nương trong ngày thành thân không thể tùy ý tháo hồng cân."

"Đây là lệnh của bản trữ quân, ngươi dám không nghe?"

Tri Tư ngại đắc tội với tiểu linh đế bốc đồng trước mặt, đành phải nói: "Cô Chúc, nàng nghe theo trữ quân đi."

Cô Chúc thở dài một tiếng, đành miễn cưỡng tháo xuống hồng cân, ánh sáng chói mắt xông thẳng vào mắt, khiến nàng khó có thể thích nghi. Mãi một lúc mới quen được, chầm chậm mở mắt ra, chỉ thấy hồng y nhân đưa tay về phía nàng, trong lòng bàn tay là những hạt châu được mài tròn trĩnh phản chiếu sắc đỏ.

Không cần hỏi Cô Chúc cũng biết, đó là những hạt châu được mài từ xương lồng ngực của nàng, nàng nhớ rõ bản thân đã ném chúng vào hồ sen rồi, thế nhưng hôm nay lại thấy Diêm Lăng cầm chúng.

Diêm Lăng thở có chút gấp gáp, nói: "Ngươi xem, ta tìm lại được rồi, ngươi giúp ta xỏ lại vào dây tơ đỏ đi."

Là Diêm Lăng mất hơn nửa ngày ngụp lặn trong hồ sen tìm cho bằng được những hạt châu này, đây là lần đầu tiên là tiểu chủ nhân thiên địa chịu khổ như vậy, nhưng cũng chẳng có nửa lời oán than.

Cô Chúc trầm mặc một lúc, sau đó bước đến chỗ của Diêm Lăng, cầm lấy những hạt châu trêи tay nàng ném ra ngoài cửa.

"Ngươi!"

"Đủ rồi!" Cô Chúc run lên khe khẽ: "Vòng đứt rồi, không kết lại được, ta cũng không muốn kết lại nữa, điện hạ, ngài tìm người xứng đáng hơn với ngài đi."

"Trêи đời này không có gì mà bản trữ quân không làm được!"

Nói xong, Diêm Lăng lại lấy trong ngực áo một chiếc vòng khác, lưu loát đeo vào tay của Cô Chúc, cao giọng phát thệ.

"Kể từ hôm nay, Tiệp Ly Phượng Cơ Diêm Lăng và tiểu thần Cô Chúc đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không xa rời, nếu ai trái lời trời tru đất diệt."

Mỗi linh đế đều có khả năng lựa chọn nhân duyên, Diêm Lăng không ngoại lệ, phát thệ xong còn ngẩng cao đầu nhìn Cô Chúc!?

"Ngài điên rồi!" Cô Chúc suýt chút đã nhào đến đánh cho Diêm Lăng một trận: "Ngài nghĩ ngài đang làm cái gì vậy? Mau sửa lại đi, thệ ngôn không phải thứ có thể tùy tiện nói đâu!"

"Dù sao nói cũng nói rồi, không phục nữa thì thôi."

Cô Chúc: "..."

Ở vị trí trưởng bối phía trêи, Chu Sa tặc lưỡi: "Xem ra là không có rượu mừng để uống rồi."

Cô Quang buồn bực trừng mắt: "Diêm La, giải thích cho ta hiểu chuyện gì đang xảy ra đi."

Chu Sa quay sang, cười lộ răng nanh nhỏ: "Nào, nào, chúng ta bàn chuyện tụi nhỏ đi nào, sắp thành thông gia với nhau cả rồi."

Gia Giao hét lên: "Cái này là phá rối hôn lễ của người khác đó!!!"

Úc Khuynh Tư hắng giọng: "Cái này là đi tìm chân ái, nào nào, bên thông gia bình tĩnh chút đi."

Cô Quang và Gia Giao đều đồng loạt rút trừu khóe môi, hai người đó đúng là coi trời bằng vung, bao che cho nhi nữ của mình!!! Đạo lý ở đâu a?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi