CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Ân Thần nghe động đã chạy ra xem thử, không ngờ lại thấy Chu Sa bị thương nằm ở một góc, cử động cũng không được, liền đem nàng ôm lên. Lòng bàn tay có chút tê lạnh, Ân Thần đưa tay ra xem, gương mặt rất nhanh chuyển sang trắng bệt, đó là... máu sao!?

"Tiểu cửu!"

Lớp băng vỡ bên ngoài đánh vào tận sâu trong nguyên thân đang được điều dưỡng một vạn năm qua, nguyên thần cứ vậy mà bị vỡ một góc, hóa thành máu theo vết nứt của băng mà trào ra ngoài.

Úc Khuynh Tư an toàn đáp xuống đất, bước nhanh đến chỗ Ân Thần, sờ thử vỏ trứng, gương mặt liền tái đi.

Là vỡ nguyên thần rồi sao!?

Ân Thần cũng cảm nhận được nguyên thần của Chu Sa bị vỡ rồi, bên trong quả trứng chỉ còn sự rối loạn, hoàn toàn không cảm nhận được sự sống nữa.

"Tiểu cửu đừng dọa sư tỷ! Tiểu cửu, muội mau trả lời đi!"

Úc Khuynh Tư vươn tay đoạt lấy quả trứng, không nói không rằng, cứ như vậy bước vào màn sương mù, biến mất vô thanh vô thức.

"Sư phụ!"

Phá Lữ định đuổi theo thì vai bị ai đó nắm lấy, ném mạnh về phía sau.

"Phá Lữ!" Ân Thần giận dữ quát lên: "Có phải là ngươi không?! là ngươi đánh vỡ nguyên thần của tiểu cửu đúng không!?"

"Ta..." Phá Lữ run rẩy lùi về một chút, ánh mắt mang theo tia sợ hãi: "Ta cũng không cố ý... là nó đụng phải ta... ta chỉ đánh nó một cái... ta... ta không biết nó lại yếu ớt như vậy!"

"Phá Lữ ngươi điên rồi sao?" Nhạc Tân cũng giận đến mặt mũi đỏ bừng: "Chu Sa chỉ mới một vạn tuổi! là một vạn tuổi đó! Còn ngươi có đạo hạnh gần mười vạn năm rồi, ngươi nghĩ đứa nhỏ một vạn tuổi chưa thành hình thành dạng chịu nổi một đòn của ngươi sao?"

"Ta cũng không phải cố ý! Các ngươi sao lại hung dữ với ta như vậy?" Phá Lữ lập tức chuyển sang chỉ trích: "Các ngươi đều nghĩ cho nó, có ai nghĩ cho ta không? ta rõ ràng ở cùng các ngươi lâu hơn, vậy mà các ngươi cứ suốt ngày lo cho cái quả trứng gà đó!"

"Ngươi câm miệng đi!" Ân Thần rống lên một tiếng, vai thoáng run rẩy, chỉ tay ra ngoài: "Nghe cho rõ đây, nếu như tiểu cửu có chuyện gì, đừng nói đến mạng ngươi, ngay cả U Nham sơn này chỉ trong một ngày sẽ bị Linh đế và Linh hậu hủy hết! Ngay cả ta cũng sẽ không tha cho ngươi, tuyệt đối không tha cho ngươi, ta có thể dùng cách tàn nhẫn khiến ngươi sống không bằng chết!"

Phá Lữ run rẩy lùi về một chút, kinh hoàng mở to mắt nhìn Ân Thần, cứ như nhìn thấy Tu La.

"Đại sư tỷ ngươi bình tĩnh a." Nhạc Tân vội khuyên nhủ: "Trước đợi tin của sư phụ rồi tính tiếp."

Ân Thần hít một hơi để bình tĩnh trở lại, trong tay áo xuất ra một đạo nhuyễn tiên, tự động đem Phá Lữ trói chặt lại, không thể cựa quậy.

"Trước khi sư phụ về, ngươi không được rời khỏi U Nham sơn nửa bước!"

Nói xong, Ân Thần liền xoay người trở về phòng, nhưng bước chân có chút lảo đảo, rõ ràng đã chịu đả kích cùng hoảng sợ rất lớn.

"Tiểu cửu... không nên... không nên bỏ rơi sư tỷ..."

Chẳng biết đã nói câu này bao nhiêu lần, ngay cả nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết.

...

"Cô Quang thượng thần!"

Cô Quang nghe tiếng nói ở bên ngoài, liền buông số thảo dược trên tay của mình xuống, có chút nghi hoặc nhìn ra ngoài nghĩ ngợi.

"Còn không mau ra xem, ngồi ở đó làm gì?" Nữ tử mặc bạch y thêu hoa đào đỏ buồn chán nói: "Sáng nay còn nghe chim khách kêu, đúng là có khách quý đến."

Cô Quang yên tĩnh bấm quẻ, rồi lại cười nói: "Thần tiên chúng ta cũng có ngày tiếp đón thần thú a."

"Còn nói nhảm?"

"Hảo, ta đi ngay."

Cô Quang nhanh chóng rời khỏi tháp, khi bước ra khỏi cửa liền hóa thành một làn khói. Nữ tử bên trong phòng nhìn theo, cũng không nói gì, tiếp tục họa đào hoa trên tán ô xanh.

Trước đại môn Trục Dương cung đột nhiên xuất hiện một người, y phục màu lam nhạt, tay áo điểm xuyến một ít họa tiết hoa đào, trên tay cầm theo một cây sáo ngọc, dáng vẻ thanh nhã điềm đạm. Người này không ai khác chính là chủ nhân Trục Dương cung Cô Quang thượng thần, được xem là dược vương của thiên địa này, không ai có thể vượt qua nàng.

Sự xuất hiện của Úc Khuynh Tư khiến Cô Quang vừa khó hiểu vừa hứng thú, không biết thần thú của núi U Nham này vì cái gì mà lặn lội đến tận Trục Dương cung này a?

Úc Khuynh Tư vội chấp tay: "Cô Quang thượng thần."

Cô Quang xua tay: "Không cần đa lễ, ta với ngươi so ra cũng không ai hơn ai a."

Thoáng nhìn qua thứ trong tay của Úc Khuynh Tư, Cô Quang liền bày ra bộ dáng vui vẻ, yêu chiều đối quả trứng chu sa.

"Ai u, là trữ quân phượng tộc đây sao? làm sao cũng đến đây rồi? phải để ta hành lễ với trữ quân đây."

Nói xong, Cô Quang lại cảm thấy không đúng, sao trữ quân phượng tộc đến đây nàng lại không cảm nhận được khí tức a?

Nghĩ ngợi một lúc, Cô Quang liền hoảng sợ chụp lấy quả trứng chu sa trong tay Úc Khuynh Tư, xem xét một hồi lại rống lên một tiếng.

"Ai? Kẻ nào? kẻ nào dám đánh vỡ nguyên thần của trữ quân? Là kẻ nào bước ra đây? bản thượng thần chịu ân của Linh đế còn chưa kịp trả, bây giờ nhi nữ của Linh đế bị đánh thê thảm như vậy, bản thượng thần không thể nhịn được, mau nói là kẻ nào!?"

Úc Khuynh Tư cúi khom người, nói: "Là đồ đệ của ta không cẩn thận đả thương đến trữ quân."

"Không cẩn thận?" Cô Quang giận dữ đến hai chân mày muốn nhảy dựng lên, phì phì thở, nói: "Cái này mà gọi là không cẩn thận sao? ít nhất là dùng chín phần công lực đánh ra, vỡ cả nguyên thần của trữ quân còn có dám nói là không cẩn thận? sao không bảo là không cố ý luôn đi!?"

Thấy Cô Quang tức giận như vậy, Úc Khuynh Tư cũng không dám nói đỡ cho Phá Lữ, yếu ớt nói: "Xin thượng thần bớt giận, trước xin cứu lấy trữ quân, sau ta sẽ về dạy dỗ lại đồ đệ của ta."

"Hừ, ngài còn biết nghĩ đó!" Cô Quang phất phất tay áo, nói: "Đi theo ta."

Úc Khuynh Tư không nhiều lời, nối gót theo sau Cô Quang thượng thần, bước vào trong làn sương mờ. Hình ảnh hiện lên trước mắt là một tiểu viện tử thanh nhã, ngoài sân có một cây đào lớn, dù là xuân hạ thu đông, bất cứ lúc nào đào nơi này cũng ra hoa. Bởi vì đây là yêu đào, còn là tiểu yêu mà Cô Quang thượng thần nuôi dưỡng mười vạn năm, hiện tại đã có pháp lực cường đại tự bảo vệ bản thân.

Không ngoài dự đoán, đào yêu từ trong tiểu viện bước ra, thấy Úc Khuynh Tư liền quỳ xuống hành lễ.

"Gia Giao tham kiến U Khuynh Lang Hàn thượng thần."

"Miễn lễ đi."

Gia Giao đứng lên, đi ra phía sau Cô Quang, nói: "Thượng thần, bên trong đã chuẩn bị sẵn trà."

Cô Quang có chút bất khả tư nghị, Gia Giao này khi chỉ có mặt nàng sẽ là bộ dáng thiên hạ này chỉ có nàng ta là nhất, còn không xem nàng ra gì. Nhưng chỉ cần có người ngoài, nhất định sẽ thu liễm lại, còn bày ra dáng vẻ đoan trang hiền thục, khiến Cô Quang muốn tin cũng tin không nổi.

Gia Giao nhìn thấy Cô Quang nhìn mình chằm chằm, liền trợn trừng mắt, nhìn cái gì mà nhìn!?

Cô Quang thở dài, biết ngay mà, chỉ có ở trước mặt nàng mới lộ ra tính cách khó chịu đó a~

Úc Khuynh Tư cũng không biết có hai người đang "liếc mắt đưa tình", theo phía sau Cô Quang bước vào tiểu viện tử.

Cô Quang ngắm nghía trứng chu sa một chút, rồi lại gõ hai cái, thì thầm: "Trữ quân à, ngài còn nghe ta nói hay không?"

"Hô..."

"Hảo, ngài trả lời được là tốt rồi." Cô Quang phất vạt áo, ngồi xuống tháp, vỗ nhẹ vào quả trứng hai cái: "Trữ quân điện hạ a trữ quân điện hạ, nữ nhân khi ghen tuông thì không nên đến gần a, đến gần sẽ bị đánh thành như vậy đó."

Nghe Cô Quang nói xong, Úc Khuynh Tư bắt đầu căng thẳng, không tự chủ được mà run rẩy một chút. Cô Quang dường như nhìn thấu lý do Phá Lữ đánh vỡ nguyên thần của Chu Sa, cứ ba câu thì hai câu đã dùng để châm chọc Úc Khuynh Tư không biết quản nợ đào hoa của mình. Úc Khuynh Tư cũng chỉ có thể cúi đầu yên lặng, nếu nàng biết Phá Lữ sẽ hành động như vậy, sớm đã đem vong tình thủy cho tứ đồ đệ của nàng uống.

Cô Quang cũng không có rảnh rỗi đến mức châm chọc Úc Khuynh Tư suốt buổi được, nàng đặt quả trứng chu sa lên một chiếc hộp gỗ màu son, yên tĩnh lùi về một chút, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào quả trứng.

"Cũng may chỉ vỡ một góc, nếu vỡ hết chỉ sợ Linh đế và Linh hậu sẽ đem ngài cùng với con hồ ly đó xé thành trăm mảnh." Cô Quang lại nói tiếp: "Ta nhớ lần trước gặp Linh hậu, nàng cứ khóc lóc không ngừng bảo nhớ nhi nữ, lần này nếu biết nhi nữ bị đánh vỡ nguyên thần, khẳng định là Ức Luân sơn sẽ chìm trong biển nước mắt a."

Gia Giao đè thấp giọng nói: "Lại còn chế giễu người khác nữa? ngài xem bản thân có giống thượng thần hay không?"

Cô Quang nâng tay che miệng ho khan, rồi bắt đầu đợi phản ứng của trứng chu sa. Chiếc hộp màu son hóa thành một cái lồng đỏ, đem trứng chu sa ôm ấp ở giữa, từng đợt hàn quang màu bạc chiếu xuyên qua trứng chu sa, nối liền những vết nứt trên quả trứng.

"Ta nói pháp thuật này cũng chỉ có thể vá lại nguyên thần bị vỡ, nếu lần nữa còn bị đánh như vậy, ta có thể bảo đảm trữ quân điện hạ sẽ hồn phi phách tán, hóa thành tro bụi."

Úc Khuynh Tư có hơi run rẩy, nhưng cũng không có nói gì, yên lặng quan sát sự thay đổi dù là nhỏ nhất của chu sa đản.

Mất một lúc hàn quang màu bạc mới yếu dần rồi biến mất, Cô Quang an toàn đón lấy chu sa đản, rồi mới đưa cho Úc Khuynh Tư.

"U Khuynh Lang Hàn thượng thần, Diêm La Phượng Hỏa tuy mang sức mạnh hủy thiên diệt địa, sau này là thiên địa chi chủ, nhưng vẫn chưa thành hình thành dạng, ngài nếu đã nhận trách nhiệm chăm sóc, làm ơn hảo hảo chiếu cố nàng."

"Ta biết rồi, ta sẽ không để chuyện này tái diễn nữa."

Cô Quang gật đầu, nói: "Cái này là ta trả nợ ân tình cho Linh đế, sau lần này nếu ngài có mang trữ quân điện hạ đến, ta cũng sẽ không cứu, cũng sẽ không nể mặt bất cứ ai."

"Ta đã biết, chuyện này cảm tạ thượng thần, dù là lý do gì cũng cảm tạ ngài đã ra tay cứu giúp trữ quân điện hạ, phần ân tình này bản thượng thần sẽ ghi nhớ trong lòng."

Nói xong, Úc Khuynh Tư liền khom người hành lễ, rồi ôm Chu Sa rời khỏi Trục Dương cung.

Cô Quang nhìn theo, liền lắc đầu thở dài: "Ai, đúng là nghiệt duyên, xem xem, lần này là một đòn vỡ nguyên thần, lần sau chắc hẳn không dễ chịu hơn đâu."

Gia Giao bước đến, cũng bắt chước Cô Quang nhìn theo, cuối cùng lại nói: "Nhìn xem, bóng lưng của U Khuynh Lang Hàn thượng thần thật đẹp a~"

Cô Quang trợn trắng mắt: "Bóng lưng của ta không đẹp sao?"

Gia Giao nghe xong liền bĩu môi: "Vừa thấp vừa mập thì có gì đẹp?"

"Cho ngươi nói lại!"

"Ta nói bóng lưng của ngài vừa thấp vừa mập có gì mà đẹp?"

"Ngươi... ngươi..."

"Ta thế nào? dù ngài có mười cái miệng cũng cãi không lại ta!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi