CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Qua hơn bảy ngày, Chu Sa mới tỉnh lại, cứ nghĩ sẽ nhìn thấy sư phụ mình tâm tâm niệm niệm, nào ngờ lại thấy mẫu thân cùng nương ngồi ở bên giường trông mong nhìn nàng.

Thấy Chu Sa tỉnh lại, Diêm Tống Bình mừng tới rơi nước mắt: "Văn Cẩm người xem, tiểu Diêm La nhà chúng ta phá vỏ thành hình thành dạng rồi, thật là đáng yêu mà."

Thiên Văn Cẩm vui vẻ ngồi bên cạnh Chu Sa, vuốt bộ lông mềm mượt của nàng, nói: "Tiểu Diêm La, con cuối cùng cũng thành tiểu phượng hoàng hoàn chỉnh rồi, còn là phượng hoàng chu sa nữa, màu lông thật đẹp."

Chu Sa cuộn người lại, khóe mắt chảy ra hai giọt lệ trong suốt, gọi khẽ: "Mẫu thân, nương."

Diêm Tống Bình xoa xoa cái trán nhỏ của Chu Sa, nói: "Khóc cái gì chứ? nương còn chưa khóc. Lại nói rốt cuộc là tại sao một đứa nhỏ chỉ mới một vạn tuổi lại trải qua thiên kiếp lớn như vậy chứ?"

Thiên Văn Cẩm chậm chạp nói: "Tiểu Diêm La là thiên địa chi chủ, tất nhiên thiên kiếp chịu đựng phải lớn hơn người khác rồi."

"Còn cái tình kiếp kia..."

Thiên Văn Cẩm chau mày: "Ta cũng không rõ, Mệnh Bàn nói tiểu Diêm La nhà chúng ta phải trải qua tình kiếp, cái này... một vạn tuổi lại có tình kiếp rồi sao?"

Diêm Tống Bình xua tay: "Mặc kệ, cũng may đối tượng tình kiếp là U Khuynh Lang Hàn thượng thần, sư phụ như người thân trong gia đình, cũng không có vấn đề gì đâu, chỉ cần tiểu Diêm La nhà chúng ta đem mọi chuyện quên triệt để là được rồi."

Chu Sa ảm đạm cười, cũng không có nói gì, cuộn tròn trong chiếc rổ tre.

"Lát lại nói đi, để tiểu Diêm La nghỉ ngơi một chút."

Thiên Văn Cẩm nhanh nhẹn dìu Diêm Tống Bình đứng dậy, rồi cùng nàng ra ngoài để không gian yên lặng cho Chu Sa nghỉ ngơi.

Khi cánh cửa đóng lại rồi, nước mắt mới chậm chạp trượt xuống.

"Quên sao? làm sao mà quên bây giờ..."

Ở ngoài, Úc Khuynh Tư dựa lưng vào tường, đôi lúc liếc mắt nhìn vào phòng qua khung cửa sổ, con phượng hoàng nhỏ vẫn như cũ ủ dột nằm trong chiếc rổ tre.

"Cũng chỉ là tình kiếp, quên được thì quên đi..."

Còn nàng... liệu có thể quên được hay không!?

...

Qua nửa tháng, sức khỏe của Chu Sa mới tốt lên được một chút, do cánh bị thương rất nghiêm trọng nênkhông sử dụng được, mà phượng hoàng không thể bay cũng chỉ giống như một con gà lửa mà thôi.

Sáng sớm Chu Sa sẽ đi theo phía sau Ân Thần, trên cổ đeo chuỗi chuông bạc của nương, mấy hôm trước còn bị sư phụ treo một chuỗi Tẫn Phong Linh vào chân trái, bây giờ đi đến đâu cũng nghe được tiếng tinh tang tinh tang.

Ân Thần dừng cước bộ, nhìn Chu Sa rầu rĩ đi theo sau lưng mình, liền khom người xuống dỗ dành: "Tiểu cửu không nên lo lắng, muội mới từ trứng chu sa bước ra, tự nhiên sẽ chưa bay được thôi, qua một thời gian cánh lành hẳn sẽ có thể bay."

"Không phải chuyện đó..."

"Sao?"

Chu Sa ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ phách chuyên chú nhìn Ân Thần: "Muội muốn hỏi, có vị thượng thần nào trải qua tình kiếp rồi lại có thể cùng người trải qua tình kiếp với mình hoàn thành đoạn nhân duyên dang dở đó không?"

Ân Thần trầm mặc, xoay người lại bước đi: "Không có đâu."

"Sư tỷ..."

"Tiểu cửu, ta không muốn muội đi theo vết xe đổ của Phá Lữ!"

Chu Sa run rẩy, cũng không nói gì nữa, nhấc chân gà đi theo phía sau Ân Thần.

"Muội rất nhớ ngày tháng ở dưới phàm gian..."

"Tiểu cửu!"

Chu Sa cúi đầu xuống, nàng cảm nhận được sư tỷ đang rất giận dữ.

Ân Thần quay lại, đem Chu Sa ôm lên, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình: "Nghe ta, tiểu cửu, muội và sư phụ là không thể!"

"Tại sao a?"

"Thứ nhất, bởi vì ngài là sư phụ của muội, đoạn tình cảm sai trái này không nên tồn tại, thứ hai người sư phụ thương yêu trong thiên kiếp vừa rồi là Diêm Cư của Phượng tộc, không phải muội!"

Chu Sa nghe như sét đánh bên tai, cũng đúng, đều do nàng đa tình mà ra, tình kiếp chính là kiếp nạn, hà tất phải cưỡng cầu vẹn toàn?

"Tiểu cửu..." Ân Thần vuốt ve bộ lông mềm mượt của Chu Sa, yếu ớt nói: "Nghe sư tỷ đi, đừng chấp mê bất ngộ nữa, được không?"

"Ân, muội biết rồi."

"Được rồi, cũng lâu rồi ta chưa đưa muội đi đào nhân sâm, chúng ta đi nhé?"

"Muội hơi mệt."

Ân Thần lần đầu bị Chu Sa từ chối, có chút khổ sở, thở dài một tiếng: "Sao cũng được, vậy sư tỷ đi một mình."

Nói xong, Ân Thần đem Chu Sa đặt xuống đất, cứ như vậy xoay người bước đi, bóng lưng thật cô độc.

Chu Sa chậm chạp nhấc chân gà quay trở về U Minh cung, cửa U Minh cung vẫn như cũ đóng kín, nàng cũng chỉ có thể nằm ở bên ngoài chờ đợi sư phụ trở ra. Không hiểu sao, nước mắt lại rơi xuống, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp tràn ngập nhãn lệ, càng nhìn càng thương tâm thay.

Chỉ là một kiếp nạn của sư phụ, nhưng là cả một phần chân tâm của nàng, làm sao có thể nói quên là quên được, làm sao có thể nói buông là buông được.

Ảm đạm cuộn người thành một đoàn, Chu Sa nuốt nước mắt vào trong lòng, tại sao thiên kiếp phá vỏ trứng của nàng là tình kiếp chứ? đối tượng sao lại là sư phụ chứ?

Đại môn U Minh cung bật mở, ngoại bào đỏ thẫm, đôi giày thêu hỏa liên hoa, suối tóc ngân bạch phủ xuống bờ vai, tùy tiện dùng một cây trâm ngọc vấn lên.

Nghe tiếng mở cửa, Chu Sa liền ngẩng đầu nhìn lên, thấy Úc Khuynh Tư thì ngoan ngoãn lùi lại một chút.

"Làm sao không vào phòng?"

"Chu Sa sợ sư phụ đang nghỉ ngơi cho nên không dám làm phiền."

"Biết được như vậy thì tốt."

Úc Khuynh Tư liếc nhìn vết thương trên cánh của Chu Sa, nó nghiêm trọng hơn nàng nghĩ nhiều, hai chân mày hơi chau lại nghĩ ngợi.

"Cùng vi sư đến ôn tuyền đi."

"Vâng."

Úc Khuynh Tư chầm chậm đi phía trước, phượng hoàng chu sa nối gót theo sau, cùng với tiếng chuông tinh tang tinh tang.

Xung quanh ôn tuyền khói bốc nghi ngút, từng cuộn khói mờ ảo bay lên trên cao, mang theo nhiệt khí phả nóng mặt. Tiếng nước róc rách róc rách đều đặn vang lên, giữa hồ có một cụm hoa hạnh, có lẽ là bị thổi đến nơi này, có chút cảm khái, lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình.

"Ngươi vào trong ôn tuyền ngâm mình đi."

"Vâng."

Phượng hoàng chu sa nhấc chân gà bước vào trong ôn tuyền, chỉ là chân có chút ngắn, không thể trực tiếp bước xuông, phải từ trên bờ nhảy xuống dưới ôn tuyền.

Ở trên bờ, Úc Khuynh Tư chậm rãi thoát y phục, chỉ mặc một bộ sa y mỏng manh, sau đó bước xuống ôn tuyền cùng với Chu Sa.

"Lại đây đi."

Chu Sa có chút ngập ngừng, đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư một lúc, sau đó mới chậm chạp bơi đến chỗ nàng. Úc Khuynh Tư dựa lưng vào mỏm đá nhẵn, ngón tay thanh mảnh tinh tế nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nhỏ, rồi lại vuốt ve lớp lông màu chu sa mỹ lệ.

Ngập ngừng hồi lâu, Chu Sa mới chậm chạp hỏi: "Sư phụ, ngài còn nhớ chuyện kiếp trước không?"

Úc Khuynh Tư thản nhiên nói: "Không."

"Vậy à..."

Chu Sa trong lòng ảm đạm thở dài, hơi cúi đầu xuống, trong mắt ngập tràn một tia bi thương.

Úc Khuynh Tư dùng ngón tay gõ gõ vào cái đầu nhỏ xíu của Chu Sa, chậm chạp nói: "Những thứ nên quên đều quên đi, nếu cảm thấy khó khăn thì uống một chén vong tình thủy."

"Sư phụ..." Chu Sa yếu ớt mở lời: "Ngài uống vong tình thủy rồi sao?"

Úc Khuynh Tư lại lần nữa gật đầu.

Chu Sa cuối cùng cũng có đủ lý do để chế giễu bản thân rồi, ngay cả một chút ký ức về nàng sư phụ cũng không muốn giữ, vậy mà nàng còn đa tình, suy nghĩ mọi cách cùng sư phụ nối lại đoạn duyên phận dưới phàm gian. Trách ai được đây? là do nàng tự đa tình, dù gì người sư phụ yêu thương ở dưới phàm gian là biểu tỷ Diêm Cư của nàng, có phải là nàng đâu.

Úc Khuynh Tư không cần hỏi cũng biết Chu Sa đang nghĩ cái gì, trong lòng trĩu nặng tâm tình, dù có là thiên kiếp hay không thì nàng cũng đã nợ Chu Sa, nợ một đoạn tình cảm, nợ một lần thay nàng chịu thiên kiếp.

Chu Sa cũng không có tâm trạng nói về chuyện đó, duy trì yên lặng một lúc, sau đó nói: "Sư phụ, Chu Sa muốn uống rượu."

"Gà nhỏ, ngươi học tính xấu này ở đâu vậy?"

Chu Sa ngẩng đầu lên nhìn Úc Khuynh Tư.

Úc Khuynh Tư hơi chột dạ, vội nói: "Đợi vi sư một chút."

Dứt lời Úc Khuynh Tư đứng dậy, đi lên bờ, ở dưới gốc cây hạnh đào ra hai bình rượu. Úc Khuynh Tư còn nhớ rõ hai bình rượu này là do Cô Quang thượng thần tặng cho nàng, để cảm ơn nàng đã cho nàng ấy một số nhân sâm do Ân Thần và Chu Sa đào được. Bình rượu này để cũng ít nhất năm trăm năm rồi, đến lúc lấy ra để uống thử xem tay nghề ủ rượu của Cô Quang thượng thần thế nào.

Đem hai bình rượu đến ôn tuyền, Úc Khuynh Tư thả người ngồi trên bờ, dựa lưng vào tảng đá lớn, đưa một bình cho Chu Sa.

"Cầm lấy."

Chu Sa lười biếng dùng pháp lực, đón lấy bình rượu từ tay Úc Khuynh Tư, rồi lại dùng pháp lực nghiêng bình rượu, khiến rượu trong bình trực tiếp chảy vào trong miệng.

"Gà nhỏ, ngươi lần đầu uống rượu, nên rót ra chén để uống."

"Khụ..."

Chu Sa sặc sụa ho một trận, lè lưỡi ra, nói: "Thứ này đắng chết được."

Úc Khuynh Tư khanh khách cười, nâng bình rượu lên, sảng khoái uống một ngụm.

Nghe tiếng cười của Úc Khuynh Tư, Chu Sa có chút ngây người, chợt nhớ đến dáng vẻ này, nụ cười này, chỉ là thuộc về một Úc Khuynh Tư phàm nhân.

"Thế nào? không uống nữa sao?"

"Không uống được."

"Vậy thì không cần uống." Úc Khuynh Tư nâng ngón trỏ, ấn ấn cái đầu nhỏ của Chu Sa, cười nói: "Nhìn ngươi xem, uống một chút rượu đã đỏ như con tôm luộc rồi."

Chu Sa nấc lên một tiếng, mặt cũng đỏ bừng, một nhúm lông mao trên đầu dựng thẳng lên bất mãn.

"Ha hả."

Úc Khuynh Tư nghiêng đầu nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng của Chu Sa, chợt nhớ vài chuyện của kiếp trước, nội tâm một trận run rẩy, giống như bị chạm vào nơi yếu đuối nhất trong lòng, tâm tình nhất thời mềm nhũn.

"Chu Sa..."

"Ân, sư phụ?"

"Say rồi sao?"

"Một chút." Chu Sa mơ mơ màng màng cười: "Nhưng Chu Sa vẫn nhận ra sư phụ mà."

"Lại nói, ta sẽ mang vong tình thủy cho ngươi."

Ý cười trên môi Chu Sa mất đi, đôi mắt trong suốt có chút men say, rồi cuối cùng lại hì hì cười: "Cũng tốt, đều quên hết, chẳng còn gì phải mệt mỏi, khi buồn cũng không nghĩ đến lấy rượu giải sầu."

"Say rồi."

"Không có say mà."

Chu Sa giống như làm nũng, chui vào trong lòng của Úc Khuynh Tư, chỉ có khi say tiểu phượng hoàng này mới dám làm càn như vậy. Úc Khuynh Tư vươn tay ôm lấy phượng hoàng nhỏ, ngón tay thon dài lướt qua từng vết thương trên đôi cánh, đôi mắt lại nhìn xa xăm.

Nhiều thượng thần trải qua tình kiếp, kể với nàng bọn họ đều được ôm người mình yêu nhất, được hôn người đó, được trân trọng người đó, có người còn thành thân. Chỉ có nàng trải qua tình kiếp, một cái nắm tay cũng không có, thể loại tình kiếp nực cười này mà Mệnh Bàn cũng viết ra được hay sao?

Loại tình cảm hoang đường giữa các nàng, kể ra cũng thật hoang đường, ngay cả bản thân Úc Khuynh Tư cũng cảm thấy mình thật hoang đường. Tình kiếp của nàng liên quan đến hai nữ nhân, đều tên là Chu Sa, xem ra đúng là nghiệt duyên rồi.

"Sư phụ..."

Chu Sa tựa vào vai Úc Khuynh Tư, đôi cánh yếu ớt xòe rộng, ghì chặt lấy đôi vai của đối phương, vài tiếng nức nở vụn vặt thoát ra ngoài.

"Không muốn đâu..." Chu Sa nức nở khóc: "Chu Sa không muốn quên tình kiếp của chúng ta, không muốn quên ngài từng ôn nhu đối đãi Chu Sa, tuyệt đối không muốn những chuyện như thế xảy ra... sư phụ... coi như Chu Sa cầu xin ngài có được không?"

Úc Khuynh Tư nhìn phượng hoàng nhỏ say mềm trong lòng nàng đang khóc ngừng khóc lóc cầu xin nàng giữ lại một đoạn tình cảm hoang đường, ngay cả cười giễu cợt mà Úc Khuynh Tư cũng cười không nổi. Trước giờ Úc Khuynh Tư đều chế nhạo những kẻ trải qua tình kiếp liền trở nên yếu đuối quỵ lụy, càng lúc càng không quả quyết, thế bây giờ chẳng phải nàng cũng giống những kẻ yếu đuối quỵ lụy đó sao?

"Đều quên hết đi."

"Chu Sa không muốn quên! Tuyệt đối sẽ không quên!" Chu Sa càng khóc càng yếu ớt, càng cầu xin càng tuyệt vọng: "Làm ơn cho Chu Sa giữ lại một chút ôn nhu của sư phụ, giữ lại một chút hy vọng cho bản thân có được không?"

"Hoang đường."

"Hoang đường cũng được, cả đời này Chu Sa làm một người hoang đường cũng được!"

Làm một người hoang đường?

Úc Khuynh Tư nhìn đôi vai Chu Sa run rẩy, tiểu phượng hoàng co cụm nằm trong lòng nàng, tiếng nức nở vẫn quanh quẩn ở bên tai.

"Người đau lòng cũng chỉ có ngươi, gà nhỏ."

"Thế nào cũng được, đau lòng đến chết Chu Sa cũng cam lòng."

"Là ngươi nói, vi sư không ép ngươi."

Chu Sa ngây ngốc mỉm cười, vùi đầu vào vai của Úc Khuynh Tư, chậm chạp mở miệng: "Cảm ơn sư phụ thành toàn."

Nói xong, Chu Sa liền gục xuống ngủ thiếp đi, đôi cánh yếu ớt buông xuống ở hai bên.

Úc Khuynh Tư chạm nhẹ vào cái cổ thon gầy của Chu Sa, chạm vào chuỗi chuông bạc, nàng nhớ rất rõ, tiếng chuông này chính là thứ dẫn đường cho nàng đi dưới cơn mưa lạnh lẽo, thoát khỏi nhà củi ẩm thấp. Ngón tay vuốt quanh chuỗi chuông bạc, vốn dĩ có chín cái, nhưng một cái đã vỡ do thay nàng lĩnh thiên kiếp, còn một cái thì cháy xém một mảng sắp không nhìn rõ hình dạng.

Bàn tay rảnh rỗi cầm lấy bình rượu, lại một ngụm một ngụm uống xuống, cổ họng bị thử chất lỏng cay nồng thiêu đốt.

"Gà nhỏ..."

Úc Khuynh Tư ở bên tai Chu Sa thấp giọng nỉ non, nàng mơ màng nhìn quang cảnh xung quanh, rồi lại nhìn phượng hoàng chu sa nằm trong lòng mình. Thoáng một cái đã trở về nguyên thân, nhất đầu hôi lang to lớn ôm trọn lấy phượng hoàng chu sa, chiếc đuôi cong lên, làm tấm chăn nhỏ ấm áp.

Làm một kẻ hoang đường...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi