CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Đông kéo đến bất chợt, khiến nhiều người không kịp nhận ra, lúc ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, lại thấy lác đác tuyết rơi, cuối cùng cũng nhận ra đông đã tràn về thật rồi.

Ở ngoài sân luyện kiếm, Chu Sa bị quấn thành một đoàn bông nhỏ, đầu đội mũ vải ấm áp, tay cầm theo kiếm gỗ, bên hông treo tiểu phúc oa oa. Bàn tay nhỏ xòe ra, đón lấy từng hạt tuyết trắng xóa, rồi lại thở ra một hơi, khói bạc theo khóe môi mỏng tràn ra ngoài.

"Lạnh thật..."

Chu Sa kêu lên một tiếng, rồi đặt kiếm gỗ xuống đất, đem tiểu phúc oa oa ôm vào trong lòng, đôi mắt màu hổ phách vẫn dõi ra bên ngoài U Nham sơn. Vào đông nữa rồi, không biết mẫu thân cùng nương đã mặc áo ấm hay chưa, không có nàng bồi bên cạnh, hai người có cảm thấy cô đơn không?

Tuyết vốn dĩ đang rơi lại ngừng bất chợt, Chu Sa khó chịu ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp tán ô màu phấn hồng.

"Diêm La biểu muội, sao muội lại đứng ở đây? Mau vào phòng đi kẻo lại đổ bệnh."

Chu Sa nhíu chặt đôi chân mày màu đỏ, hậm hức bước đi, không để tâm đến Diêm Cư. Thấy biểu muội cao quý giận dữ, Diêm Cư cũng khó hiểu, vội vàng nhấc chân đuổi theo phía sau, nghiêng ô về phía Chu Sa.

"Diêm La biểu muội, muội làm sao thế? Rốt cuộc là muội bất mãn gì ở biểu tỷ?"

Chu Sa dừng cước bộ, lập tức quay phắt lại phía sau, trừng lớn mắt: "Ta bất mãn ngươi toàn bộ, ngươi tốt nhất là rời khỏi U Nham sơn đi, đừng để ta chướng mắt!"

"Biểu muội..." Diêm Cư có chút mất hứng, cũng có điểm không hài lòng, nói: "Ta được lệnh của Linh đế và Linh hậu đến nơi này chiếu cố muội, dù thế nào muội cũng phải giữ chút mặt mũi cho ta!"

"Nếu cần mặt mũi thì làm ơn đừng có suốt ngày đi theo ta nữa!" Chu Sa buồn bực nói: "Thấy ngươi ta liền không vui!"

Gương mặt Diêm Cư vặn vẹo khó coi, định mở miệng khiển trách Chu Sa, lại nhìn thấy một bóng người cao gầy từ phía bên kia bước đến.

Một bộ y phục màu thiên thanh, tay áo tương đối rộng, khi gió thổi phồng lên như cất giữ cả một bầu trời lộng gió. Vài hạt tuyết rơi trên suối tóc màu ngân bạch, lấp lánh một thứ ánh sáng huyền diệu nào đó, tựa như khắp người nữ nhân này đều phát quang bàng bạc đẹp mắt.

Tay cầm không lỏng không chặt chiếc cán ô, Úc Khuynh Tư hơi nghiêng đầu nhìn, tóc trắng được một dịp phiêu linh bay loạn.

"Gà nhỏ, làm gì ở đó vậy? sao không cùng mọi người thiết kế cơ quan?"

"Ách..." Chu Sa xấu hổ gãi đầu, nói: "Chu Sa thấy tuyết rơi đẹp nên mới chạy ra xem, Chu Sa liền trở về thiết kế cơ quan ngay."

Tay áo hồng sắc nhẹ nhàng lay động, mang theo một đợt hoa đào thơm mát, nắm chặt lấy góc áo màu thiên thanh, kéo Úc Khuynh Tư rời đi cùng mình. Úc Khuynh Tư cũng tùy ý Chu Sa an bài, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, mười ngón tương khấu, cùng nhau đi dưới trời tuyết lớn.

"Sư phụ."

Phải mất rất lâu, Chu Sa mới đủ can đảm gọi Úc Khuynh Tư, nàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sư phụ cao cao tại thượng của mình.

"Làm sao vậy?" Úc Khuynh Tư hơi nghiêng ô về phía Chu Sa, giọng nói trong trẻo lại mềm mại: "Đói bụng rồi sao?"

Chu Sa dẩu môi, tiến sát về phía Úc Khuynh Tư, ghì chặt lấy tay áo của nàng, nghĩ ngợi một lúc mới dám nói: "Sư phụ, biểu tỷ của ta hình như rất thích ngài."

Úc Khuynh Tư không nghĩ Chu Sa lại hỏi chuyện này, nàng phất nhẹ tay áo, thản nhiên nói: "Ta không biết."

"Sư phụ, ngài nhất định biết, ngài đừng có lừa Chu Sa."

Chu Sa không cao bằng Úc Khuynh Tư, có chút bất mãn bản thân thấp bé, ra sức kiễng chân, ghì chặt vạt áo của sư phụ.

Úc Khuynh Tư nhìn con gà nhỏ đang cố gắng leo lên người mình, không khỏi dở khóc dở cười, nói: "Chuyện này vi sư thật sự không biết, hơn nữa vi sư cũng không rõ biểu tỷ của ngươi nghĩ gì."

"Vậy sư phụ có tình cảm với biểu tỷ không?" Chu Sa nom nóp lo lắng nói: "Có hay không a?"

Úc Khuynh Tư chần chờ một lúc, rồi gật đầu: "Xác định là có một chút, dù gì ta với nàng cũng cùng trải qua tình kiếp."

Rốt cuộc lo lắng trong lòng Chu Sa cũng thành hiện thực, nàng buông vạt áo của Úc Khuynh Tư ra, không tiếp tục bước đi, cúi đầu trầm mặc.

"Lại làm sao vậy?" Úc Khuynh Tư nghiêng người nhìn qua Chu Sa, nói: "Chẳng phải ngươi cũng đoán trước được câu trả lời rồi sao?"

Chu Sa ngẩng đầu nhìn lên, rồi lại nói: "Sư phụ, ngài cho Chu Sa hai vạn năm nữa được không?"

"Để làm gì?"

"Thiên địa chi chủ đạt ba vạn tuổi sẽ có thể thành thân." Chu Sa nói tiếp: "Chu Sa hứa phụ trách ngài, tất nhiên là phải lấy ngài rồi."

Úc Khuynh Tư khẽ cười, cúi người xuống, xoa nhè nhè gò má phấn nộ của Chu Sa: "Ngươi a, đủ ba vạn tuổi sẽ gả đến Long tộc, muốn nạp ta làm thiếp sao?"

Chu Sa mở to mắt, hỏi: "Làm thiếp?"

"Ngươi chẳng phải đã có trữ quân Long tộc rồi sao? Ta gả cho ngươi cũng chẳng khác nào làm thiếp."

"Cái này..." Chu Sa nghĩ ngợi một lúc, nói: "Vậy Chu Sa không lấy trữ quân Long tộc nữa."

"Sao?" Úc Khuynh Tư dở khóc dở cười: "Gà nhỏ, chuyện này không thể đùa, hôn sự này là do mẫu thân ngươi quyết định đó."

"Dù gì mẫu thân cũng thương yêu Chu Sa, nếu Chu Sa không muốn tự nhiên mẫu thân sẽ không ép nữa."

"Như vậy Long tộc sẽ có cớ gây chiến với Phượng tộc các ngươi."

"Chu Sa là thiên địa chi chủ, chuyện này tự mình Chu Sa gây ra sẽ tự mình giải quyết, tuyệt đối không liên lụy bá tánh Phượng tộc." Chu Sa trầm mặc một lúc, sau đó lại quả quyết nói: "Nếu không thể, vậy thì dùng cấm thuật hủy thiên diệt địa, mặc dù có lỗi với Long tộc nhưng vẫn có thể bảo vệ Phượng tộc bình an."

"Ngu ngốc, ngươi dùng loại cấm thuật này, ngươi cũng không sống được." Úc Khuynh Tư phất tay: "Chuyện này không nói đến nữa."

"Sư phụ..."

"Được rồi." Úc Khuynh Tư nói: "Không mệt sao? Vi sư mệt rồi, muốn về nghỉ."

"Ách... vâng..."

Chu Sa vội vàng nhấc chân đuổi theo phía sau Úc Khuynh Tư, liên tục nói gì đó, trông rất vui vẻ, mặc dù chỉ có một mình Chu Sa độc thoại.

Trở về chính điện, mọi người đều đang chăm chú thiết kế cơ quan, Chu Sa cũng nhanh nhẹn về chỗ ngồi của mình, cầm bút lên vẽ vời một tí. Trước đây Chu Sa có vẽ một bản thiết kế cơ quan, được Úc Khuynh Tư sử dụng để bảo vệ U Nham sơn, đến giờ vẫn chưa có ai phá giải nổi, nó cũng là nguyên nhân khiến người của U Nham sơn đột ngột rời khỏi U Nham sẽ bị phong ấn tất cả pháp lực.

Trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến thức ăn trưa nay có gì, Chu Sa liền nghuệch ngoạc vẽ một đĩa thịt bò, một bát mì trứng, nghĩ thôi cũng đã muốn chảy nước miếng. Vừa vặn để Úc Khuynh Tư bắt gặp, liền cho nàng một roi, lúc này mới chịu nghiêm túc ngồi vẽ cơ quan.

Trong lúc quan sát đồ đệ thiết kế cơ quan, Úc Khuynh Tư mới ngã người nằm xuống trường kỷ nghỉ ngơi một lát, hai mắt khép lại, tựa hồ đang ngủ. Chu Sa có chút nghịch ngợm ngẩng đầu lên nhìn, thấy sư phụ đã ngủ say, liền cầm theo nghiêng mực đi khẽ đến trường kỷ.

"Tiểu cửu!" Quân Quân thấp giọng gọi, trừng mắt: "Đừng hồ nháo!"

Chu Sa thè lưỡi cười, rồi bước đến chỗ Úc Khuynh Tư, chấm ngón tay vào trong mực, vẽ cơ quan lên gương mặt xinh đẹp của sư phụ.

Xung quanh liền truyền đến tiếng hít thở không thông, tiểu cửu này chán sống rồi sao!?

Thu tay lại, Chu Sa che miệng khúc khích cười, không cẩn thận để mực day ra y phục và mặt mình, không khác nào miêu diện. Tiếng cười dù đã đè xuống mức nhỏ nhất, nhưng vẫn đánh thức Úc Khuynh Tư, nàng giật mình tỉnh dậy, lại thấy con gà nào đó tự vẽ mặt mình thành mặt mèo.

"Làm gì đây? Buồn chán nên tự vẽ mặt sao?"

Chu Sa gật gật đầu, sau đó lại ha hả cười lớn, ném nghiêng mực qua một bên, co chân chạy ngay ra khỏi chính điện.

Úc Khuynh Tư khó hiểu nhìn Chu Sa, rồi nhìn sang các đồ đệ đang nhẫn cười đến đổ mồ hôi lạnh của mình, càng thêm nghi hoặc. Đưa tay lên, chạm vào mặt chính mình lại cảm nhận được một trận ẩm ướt, nhìn vào lòng bàn tay liền sợ đến thất thanh kêu to.

"Con gà kia mau đứng lại!!!!"

Những người trong điện đổ cả mồ hôi lạnh, đợi khi sư phụ đi rồi, mới ôm bụng phá lên cười, hóa ra sư phụ mặt than cũng có một ngày bị tiểu cửu chơi khâm như vậy a~

Tiếng cười khúc khích vọng khắp U Nham sơn, nơi này mấy tháng trước ảm đạm thê lương, nào ngờ qua mấy tháng, liền trở thành một nơi náo nhiệt như vậy.

- ------------------------------

Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, Chu Sa lại chạy về phòng Quân Quân sư tỷ nghe kể chuyện. Vốn đã trở thành một thói quen, một vạn năm nay trưa nào Chu Sa cũng đến nghe chuyện, mặc dù chỉ có vài câu chuyện nhàm chán kể tới kể lui, nhưng nàng vẫn đến nghe, chủ yếu là muốn có người cùng nói chuyện.

Hôm nay lại kể vài câu chuyện cũ nhàm chán, sau đó Quân Quân đột nhiên bật thốt một câu:

"Nghe nói sắp tới là lịch luyện đó."

"Lịch luyện?" Chu Sa tròn mắt hỏi ngược lại: "Cái gì gọi là lịch luyện a?"

"Ai, không trách được, sư phụ bảo vệ muội kỹ như thế mà."

Quân Quân bắt chéo chân ngồi trên bàn, gãi gãi cái cằm của Chu Sa, giống như đang nựng một con mèo nhỏ, khiến Chu Sa kháng nghị vung vẩy tay.

"Sư tỷ!"

"Hảo, hảo, không đùa nữa~"

Quân Quân đổi dáng ngồi, ôm Chu Sa đặt lên đùi mình, ai u, thật nặng nha~

"Sư tỷ mau nói cái gì là lịch luyện đi."

"Mỗi năm đều sẽ có một đợt lịch luyện, mỗi người sẽ phải xuống phàm gian, ở đó một tháng, phải cứu giúp được một trăm người, nếu không giúp đủ sẽ phải ở lại thêm một tháng. Tháng này và tháng sau cộng dồn, ví dụ tháng này muội chỉ giúp được chín mươi người, tháng sau nhất định phải cứu được một trăm mười người nữa mới được trở về."

"Ách..." Chu Sa gãi cằm: "Thật là khó a, cũng đâu có nhiều người cần chúng ta giúp đến vậy."

"Năm nào cũng vậy, bọn ta đều chọn hàng yêu trừ ma, giúp cả một làng mấy ngàn ngươi, có như vậy mới trở về đúng hạn được."

Chu Sa dẩu môi: "Đi vui như vậy lại không ai để tiểu cửu cùng đi."

Quân Quân nghe xong liền phá lên cười, nhéo mũi Chu Sa: "Ngươi a, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ quả không sai chút nào. Cho ngươi biết, đại sư tỷ lợi hại nhất trong bọn ta cũng bị thương mất nửa cái mạng rồi, tuyệt đối không phải trò đùa. Còn nhớ lần đó Thi Âm sư tỷ suýt đã bị đánh tan hồn phách, cũng may là tiểu bát kịp thời cứu nàng, nếu không là chẳng có mì trứng cho ngươi ăn hôm nay đâu."

Chu Sa mở to mắt kinh ngạc, không tin được có yêu quái mạnh như vậy, liền kéo tay áo Quân Quân nói: "Sư tỷ, yêu quái đó có ba đầu sáu tay không? Có hung dữ không? Có mạnh như Xích Quỷ không?"

"Đương nhiên sẽ không mạnh bằng Xích Quỷ rồi." Quân Quân xoa cằm, nói: "Ta nhớ nó đầu sư thân xà, dáng vẻ hung ác vô cùng, hình như tu vi cũng vượt quá năm vạn năm."

"Oa~" Nghe xong, Chu Sa hứng khí bừng bừng nói: "Tiểu cửu muốn đi lịch luyện!"

"Ngươi còn chưa tới một vạn năm trăm năm tu vi, làm sao có thể thắng nổi yêu quái chứ?" Quân Quân phất tay: "Bỏ đi, lần này lịch luyện ngươi cứ ở nhà đi."

"Tiểu cửu không chịu đâu!" Chu Sa phồng má bĩu môi: "Tiểu cửu sống hơn một vạn năm cũng không biết yêu quái có dáng vẻ gì, hơn nữa yêu quái lợi hại nhất cũng không bằng Xích Quỷ, vậy thì có gì đáng sợ chứ?"

"Sư tỷ biết ngươi lợi hại, nhưng ngươi đừng quên lần trước một vạn năm tu vi đều vỡ hết rồi, lần này còn cố chống chọi, khẳng định sẽ tiến vào luân hồi chi đạo." Quân Quân xoa xoa gương mặt nhỏ của Chu Sa, nói: "Hơn nữa sư phụ cũng sẽ không cho ngươi đi đâu, ngoan ngoãn đợi thêm vài vạn năm nữa, lúc đó sẽ được đi thôi."

"Nếu vậy tiểu cửu liền đi gặp sư phụ, xin sư phụ cho đi cùng các sư tỷ!"

Chu Sa vịn bàn nhảy xuống, đôi mắt màu hổ phách lưu chuyển, hướng về phía Quân Quân cười như không cười.

"Sư tỷ đợi tin tốt của tiểu cửu!"

"Ai, tiểu cửu!"

Vừa dứt lời thì bóng dáng nhỏ đó cũng biến mất, Quân Quân thở dài não nề, nàng sao lại nói chuyện lịch luyện cho con gà nhỏ này biết chứ!?

Lại nói đến Chu Sa, nàng một đường chạy về U Minh cung, đẩy cửa ra thì thấy sư phụ vẫn còn đang chăm chú rửa mặt, có lẽ là sợ mực còn dính lại trên mặt, làm hỏng da mặt a~

"Sư phụ phụ~~~~"

Úc Khuynh Tư mao cốt tủng nhiên, đưa mắt nhìn con gà nhỏ nào đó đang nhấc chân bước qua bậc cửa cao, bắt đầu lo lắng xem xét xem gà nhỏ có mang theo mực hay không, nàng phải mất hai canh giờ mới rửa mặt xong a~

Chu Sa bước vào phòng, đôi mắt cong cong, cười nói: "Sư phụ phụ~"

Úc Khuynh Tư liếc trắng mắt: "Có gì nói đi, đừng làm vi sư hoảng sợ."

Chu Sa: "..."

Nàng có làm gì đâu mà sư phụ hoảng sợ a?!

"Sư phụ, Chu Sa muốn cùng các sư tỷ đi lịch luyện."

"Lịch luyện?" Úc Khuynh Tư nhướn mày: "Tu vi của ngươi còn chưa đến năm trăm, lấy gì để hàng yêu trừ ma đây?"

"Cái này sư phụ không cần phải lo." Chu Sa nói tiếp: "Chu Sa có mang theo Khuynh Hỏa phiến, hơn nữa bản thân Chu Sa chính là thiên địa chi chủ, tự nhiên sẽ có thể khắc chế ma tính của yêu quái mà không cần tu vi."

"Nói thì đơn giản lắm, nhưng lịch luyện không phải là chuyện đùa."

Úc Khuynh Tư phất nhẹ tay áo, trong tay liền xuất hiện một quyển trục, ném về phía Chu Sa.

"Xem đi, nếu còn muốn đi lịch luyện nữa thì vi sư sẽ không ngăn cản ngươi."

Chu Sa vội tiếp lấy quyển trục, mở ra xem, đại khái là nói về những thần tiên không trị nổi yêu quái, bị chúng ăn thịt, bị đánh tan tam hồn thất phách, còn có kẻ rơi vào súc sinh đạo vĩnh viễn không thể luân hồi. Chuyện này Chu Sa đã sớm lường trước, bản thân nàng là thiên địa chi chủ, lại thua mấy con yêu quái này, làm sao có thể đứng đầu thiên hạ, cai quản tứ phương đây?

"Sư phụ, Chu Sa vẫn muốn đi."

Úc Khuynh Tư đang thưởng trà, còn nghĩ Chu Sa sẽ sợ hãi mà bỏ ý định lịch luyện, nào ngờ lại còn kiên quyết đòi đi, khiến nàng sặc sụa ho một trận!!!

"Ngươi..." Úc Khuynh Tư nghẹn lời, hung hăng trừng Chu Sa, cố gắng hít một hơi hòa hoãn tâm tình: "Ngươi muốn làm gì thì làm!"

Chu Sa nghe vậy, liền vội vàng quỳ xuống, hai tay khoanh lại đặt dưới mặt đất, cung kính áp trán lên cánh tay: "Đa tạ sư phụ chấp thuận."

Lần đầu được Chu Sa dùng đại lễ như vậy để cảm ơn, Úc Khuynh Tư có chút bất an, nom nóp lo lắng nhìn gà nhỏ vẫn còn đang quỳ dưới đất. Hành lễ xong, Chu Sa liền đứng dậy, nhanh nhẹn chạy khỏi U Minh cung đi thông báo cho Quân Quân tin tốt vừa nhận được.

"Gà..."

Úc Khuynh Tư chưa kịp nói thì con gà nhỏ nào đó đã chạy đi mất rồi, nàng thở dài một tiếng, lắc đầu ngao ngán.

Sao con gà này chẳng bao giờ chịu nghe lời nàng vậy!?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi