CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Trước mặt là một tòa tẩm cung trang nghiêm, xung quanh không có lính canh gác, cũng không có cung nữ hầu hạ, nhưng không kẻ nào dám bước lại gần đây, ngay cả cho hắn vàng bạc châu báu hắn cũng không dám bén mảng đến. Thứ nhất, nơi này bao phủ một luồng linh lực mãnh liệt, cuồn cuộn không ngừng, phàm nhân bước đến nơi này không bao lâu sẽ bị nguồn linh lực này bức chết, ép khô thành một cụm khói đen. Còn tiên nhân ở lâu nhất định sẽ bị tổn thương nguyên thần, nặng hơn sẽ bị đánh về súc sinh đạo, không có ngày luân hồi chuyển thế. Chính vì thế nơi này trở thành cấm địa, cũng là nơi khiến mọi người thật tò mò muốn đến thử, nhưng không ai có cái can đảm đó.

Ngẩng đầu nhìn bốn chữ [Tử Liên Bát Kính] treo trên cao, cõi lòng Thi Âm lạnh buốt, nàng run rẩy muốn bước thêm một bước lại cảm giác được không khí xung quanh bị tước đoạt, đuôi hồ ly cũng hiện ra.

"Hộc..."

Thi Âm siết chặt bàn tay, nhìn kết giới trước Tử Liên Bát Kính, liền thi triển pháp thuật phóng ra một đạo hàn quang màu tía. Nhưng kỳ lạ là kết giới cư nhiên hút hết hàn quang màu tía, đẩy mạnh Thi Âm ra, khiến nàng ngã sõng soài xuống đất, kịch liệt ho ra một ngụm máu tươi.

"Tử Liên Bát Kính là thánh địa, kẻ nào dám xâm phạm?"

Âm thanh từ trên cao vọng xuống, trầm đục, là tiếng nói của thiên địa vạn vật.

"Ta là trữ quân của Hồ tộc Ly Túc, xin cầu kiến linh đế."

Ngay lập tức kết giới truyền đến âm thanh lạch cạch lạch cạch, xoạch một tiếng thật lớn, kết giới liền mở ra để Thi Âm bước vào. Thi Âm đưa mắt nhìn quanh một chút, lấy hết can đảm mới dám bước vào, hơi run rẩy, không biết chuyện gì sẽ chờ đợi nàng ở phía sau kết giới này.

Trước mặt là thánh điện Tử Liên Bát Kính, Thi Âm vội chấp tay, nói: "Ly Túc cầu kiến Diêm La linh đế."

Không lâu sau, đại môn được đẩy ra, một bóng người mặc hồng y tiêu sái bước ra, đôi sóng mắt hổ phách lưu chuyển nhìn về phía nàng, giống như muốn đem suy nghĩ của nàng nhìn thấu.

"Đến tìm Khuynh Tư?" Chu Sa lạnh nhạt nói: "Nàng ta không có ở đây."

"Ta không phải đến tìm sư phụ." Thi Âm quỳ sụp xuống, hai tay khoanh lại đặt dưới đất, đầu cúi sát vào cánh tay: "Diêm La linh đế, cầu ngươi giúp ta một việc."

"Trữ quân Hồ tộc ngươi đến đây là để cầu xin bản linh đế thay ngươi nói vài lời với Hồ quân sao?"

Thi Âm run rẩy, không dám ngẩng đầu lên nhìn Chu Sa, nàng yếu ớt nói: "Thưa Diêm La linh đế, phải, Ly Túc muốn xin ngài giúp đỡ ta."

"Ta có nghe qua ngươi cùng diễm quỷ Vân Thường tư tình qua lại, qua mặt trữ quân Chu Tước tộc, khiến hai bên xảy ra mâu thuẫn, xem ra Hồ quân thật sự đã ra tay với Vân Thường rồi."

"Phụ quân bảo sẽ gϊếŧ chết nàng, cầu xin linh đế nói giúp vài lời, chỉ cần bảo toàn mạng sống của Vân Thường là được."

Chu Sa vung nhẹ tay áo, trên không xuất hiện một dải lụa, nàng liền ngồi lên dải lụa đó, từ trên cao nhìn xuống Thi Âm đang run rẩy.

"Ta tại sao phải giúp ngươi?" Chu Sa thản nhiên nói: "Hồ tộc của ngươi cũng không phải không nợ bản linh đế, cả U Nham sơn các ngươi cũng không phải không nợ bản linh đế. Đến giờ bản linh đế vẫn còn chưa cùng Hồ tộc các ngươi tính toán, hôm nay ngươi lại đến nhờ vả ta? Đây là đạo lý gì vậy?"

"Diêm La linh đế, là ta nợ ngài, nhưng Vân Thường không có làm gì sai, nàng cũng là vô tình bị kéo vào chuyện này, hơn nữa..." Thi Âm run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn Chu Sa: "Nhiều năm như vậy, thù ngài cũng báo rồi, tại sao vẫn còn chưa buông tha cho Hồ tộc đây?"

"Buông tha?"

Chu Sa nghe xong liền ha hả cười lớn, nàng xoay người nằm trên dải lụa, tay áo phất phơ lay động, sóng mắt hổ phách chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Thi Âm.

"Mối thù bốn vạn năm trước, ngươi nói buông liền buông được sao?" Chu Sa lãnh tiếu, ánh mắt phát ra thù hận mãnh liệt: "Ngươi còn nhớ hồ tộc các ngươi đối xử với bản linh đế ra sao không? Ngươi còn nhớ cả thiên hạ này đối xử với bản linh đế ra sao hay không? Còn nữa, ngươi quên sư đồ các ngươi đối xử với bản linh đế này ra sao rồi sao?"

"Ta..." Thi Âm run lên: "Nhưng chỉ là một đoạn thiên kiếp..."

"Thiên kiếp!?"

Chu Sa ngồi bật dậy, trực tiếp nhảy xuống, tay vung ra siết mạnh lấy cổ của Thi Âm, dứt khoát kéo lên, đầu ngón tay bấm sâu vào da cổ mỏng manh.

"Hô..."

"Là thiên kiếp sao? Đó là thiên kiếp mà ta phải chịu sao?" Chu Sa rống lên, trên trán bạo phát gân xanh, thập phần đáng sợ: "Kẻ được phi thăng đệ nhất linh thú là Úc Khuynh Tư, kẻ được đứng trong hàng ngũ thánh thú là Úc Khuynh Tư, còn kẻ phải tan thành tro bụi chính là ta, đó là thiên kiếp mà ta phải chịu sao?! Ta phải chịu hóa thành tro bụi để người khác phi thăng thánh thú sao?"

"Khụ... Diêm La..."

"Là các ngươi đẩy ta đến đường cùng, là các ngươi hết lần này đến lần khác gϊếŧ ta, đẩy ta vào súc sinh đạo!" Chu Sa giận dữ, càng siết mạnh tay hơn, đôi mắt hổ phách nổi lên sóng triều: "Nếu không phải bản linh đế mệnh lớn thì còn có thể đứng ở đây hay sao? Đều là các ngươi nợ ta, là cả thiên hạ này nợ ta!"

Chu Sa vung tay hất mạnh Thi Âm vào một góc, lực ném rất lớn, khiến cả người nàng va mạnh vào trong đá, khùng khục ho ra mấy ngụm máu.

"Ngươi muốn ta giúp ngươi?"

Đôi môi phủ yên chi đỏ hơi nhấc lên, độ cong hoàn mỹ đẹp đến kinh tâm động phách, âm thanh ngọt ngào lại mê hoặc.

"Bản linh đế giúp ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."

Thi Âm run rẩy gượng ngồi lên, nói: "Ngài muốn gì, ta cũng đáp ứng."

"Gϊếŧ Úc Khuynh Tư."

Hai mắt Thi Âm mở lớn, thần tình trong mắt tan rã, không nhìn thấy ánh dương quang...

...

"Sư phụ..."

Nghe có người gọi, Úc Khuynh Tư liền ngẩng đầu lên, suối tóc ngân bạch rối tung, tứ tán hai bên vai, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Thi Âm đem cửa đóng lại, nắm lấy bàn tay của Úc Khuynh Tư, đặt chén thuốc vào bàn tay nàng, nói: "Sư phụ, mau uống thuốc đi."

"Bên ngoài là ban ngày hay ban đêm?"

"Là ban ngày."

"Ta muốn đi thăm Chu Sa."

"Sư phụ ngài đừng đi!" Thi Âm vội ngăn Úc Khuynh Tư lại, giọng nàng thoáng run lên: "Ngài không cần gấp, Diêm La linh đế bận rộn nhiều việc, sẽ không tiếp ngài được đâu."

"Không sao, ta chờ được."

"Nhưng..."

"Ngươi hôm nay làm sao thế?" Úc Khuynh Tư hỏi: "Đột nhiên kỳ quái."

"Ta chỉ là... chỉ là lo lắng ngài thân thể không tốt, lại lặn lội đến Tử Liên Bát Kính xa xôi sẽ rất nhanh đổ bệnh lại."

"Không cần lo, ta chỉ cần nghe được giọng nói của Chu Sa, liền có thể an tâm trở về rồi."

Vừa nói Úc Khuynh Tư vừa đưa tay sờ soạng dưới trường kỷ, lấy ra Khuynh Hỏa phiến ôm vào trong lòng, giống như nhìn thấy tình nhân, vui vẻ mỉm cười. Đầu ngón tay thanh mảnh vuốt nhẹ trên hai mươi nan quạt, nàng còn nhớ, Chu Sa rất thích cầm chiếc quạt này đi gây chuyện, bị nàng phạt liền giận dỗi trách nàng. Nghĩ đến dáng vẻ trẻ con của gà nhỏ, Úc Khuynh Tư nhịn không được mà mỉm cười, tay siết chặt nan quạt, cố gắng hồi tưởng thêm một chút dáng vẻ của Chu Sa.

"Sư phụ, ngài... ngài uống thuốc rồi đi nhé?"

"Cũng được."

Úc Khuynh Tư siết chặt chén thuốc trong tay, nàng hỏi: "Thi Âm, ngươi dạo này mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Chuyện của Vân Thường, ta sẽ đến tìm trữ quân các tộc cầu xin bọn họ giúp đỡ ngươi, khẳng định bọn họ sẽ nể mặt ta mà giúp ngươi."

Nói xong, Úc Khuynh Tư liền nâng chén thuốc lên, môi đặt trên miệng chén, từ từ đổ thứ chất lỏng đỏ ngầu vào miệng.

"Sư phụ, không được!"

Thi Âm đánh đổ chén thuốc trên tay Úc Khuynh Tư, nàng hoảng loạn lùi về sau, ôm mặt khóc lớn.

"Đồ nhi xin lỗi, đồ nhi không muốn hại ngại, nhưng nếu không làm như vậy thì Diêm La linh đế sẽ không giúp đồ nhi cứu Vân Thường..."

"Ngươi nói... Chu Sa muốn ngươi làm cái gì?"

"Ta..." Thi Âm quỳ xuống, níu lấy tay áo Úc Khuynh Tư khóc lớn: "Nàng muốn ta gϊếŧ ngài, sư phụ, ta không làm được, ngài đối với ta rất tốt, ta không thể hại ngài."

"Chu Sa muốn ngươi gϊếŧ ta?"

"Sư phụ..."

Úc Khuynh Tư không giận dữ, trái lại còn thản nhiên cười: "Sao ngươi không bảo nàng tự đến đây lấy mạng ta, ta chỉ có thể nhắm mắt khi được chính tay nàng gϊếŧ chết."

"Sư phụ..."

Rốt cuộc tình yêu của sư phụ đã hèn mọn đến mức nào?

Rốt cuộc tình yêu của nàng đã ích kỷ đến thế nào rồi?

...

Nghe tin Diêm La linh đế đại giá quang lâm, người của Hồ tộc tập trung đông đủ, chờ đợi linh đế giá lâm, ai cũng hồi hộp không biết lần này linh đế đến là có việc gì. Không lâu sau nhìn thấy một cụm mây đỏ xuất hiện, trong mây đỏ là linh thú mặt quỷ dữ tợn, đằng vân giá vũ bay đến trước đại sảnh, một đoạn tay áo đỏ phần phật lay động.

Linh thú mặt quỷ đạp mạnh xuống đất, tư thế uy nghiêm mạnh mẽ, chiếc bờm đỏ kiêu hãnh hất mạnh. Linh đế cao quý từ trên người linh thú bước xuống, hồng bào đỏ thẫm hoa lệ, sóng mắt hổ phách trong suốt, một đôi hài thêu bỉ ngạn hoa rực rỡ, khiến người ta lóa mắt khi ngắm nhìn.

"Hồ quân đại nhân, lâu rồi không gặp."

Hồ quân vội chấp tay: "Linh đế lâu rồi không gặp."

Chu Sa phất phất tay, tiêu sái bước vào trong điện, vừa đi vừa nói: "Ta nghe nói ngươi đang giữ một diễm quỷ tên Vân Thường."

"Ta..." Hồ quân trầm mặc, rồi lại mở miệng: "Linh đế, chuyện này ngài không cần phải can thiệp, dù gì đây cũng là chuyện của hồ tộc."

"Vậy sao?"

Chu Sa thả người ngồi lên ghế, phất tay áo, ánh mắt âm trầm: "Trên đời này cũng có chuyện mà bản linh đế không có quyền can thiệp?"

"Ách... ta..."

"Bản linh đế không muốn cùng ngươi nhiều lời, mau nói, có thả người hay không?"

"Linh đế, ngài không thể tùy ý đoạt người đi như vậy được!" Hồ quân mặt mũi đỏ bừng, giận dữ chỉ trích: "Đây là chuyện của Hồ tộc, hãy để bản quân tự giải quyết!"

"Vậy ta phải cùng Hồ tộc tính toán một chút rồi." Chu Sa nghiêng đầu, lạnh nhạt cười, nói: "Lần đó Hồ quân ngươi cũng tham gia đi, thế nào? Hai lần gϊếŧ bản linh đế, ngươi thấy vui vẻ chứ?"

Hồ quân điếng người, vội quỳ sụp xuống: "Linh đế tha tội!"

"Ta muốn lấy mạng của tất cả hồ nhân, để bù lại lỗi lầm của ngươi, ngươi thấy thế nào?" Chu Sa cười nói: "Bản linh đế rất nhân hậu, tuyệt không làm đau các ngươi, chỉ cho các ngươi nếm thử hủy thiên diệt địa chi thuật mà thôi."

"Ta..."

Hồ quân run lên, tay siết thành đấm ở trên đất, nói: "Người đâu, mau thả diễm quỷ đó ra đi."

"Như vậy không tốt sao?" Chu Sa nhấc môi cười, nói: "Hồ quân, ngươi đừng quên, ngươi còn nợ ta, cả Hồ tộc các ngươi nợ bản linh đế này rất nhiều."

Nói xong, Chu Sa liền nhấc chân bước ra ngoài, rồi lại đột ngột dừng cước bộ, ánh mắt quét qua Hồ quân.

"Hảo hảo đưa nàng trở về, nàng là sư tỷ của bản linh đế."

"Vâng, linh đế thượng lộ bình an."

Chu Sa cười nhạt: "Lão nhân gia các ngươi đúng là nhàm chán."

Tay áo hồng sắc lay động nhịp nhàng, bóng người khuất sau sương mù dày đặc, chỉ còn thấy lại cụm khói đỏ lơ lửng bay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi