CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Chạng vạng tối, lúc mọi người đang dùng vãn thiện, lại thấy một con gà nhỏ biến mất năm trăm năm đột nhiên xuất hiện, tiêu sái bước vào phòng ăn, còn không ngừng than đói bụng.

"Thi Âm sư tỷ, tiểu cửu đói quá đi, tỷ mau cho người ta ăn cơm."

Thi Âm sửng sốt một lúc, rồi vội vàng chạy đi mang thêm bát đũa cho Chu Sa.

Chu Sa nhìn món thịt cừu trên bàn, hai mắt liền sáng lên, phấn khích đến độ hai lỗ tai nhỏ cũng cử động nhè nhẹ.

"Kia..." Quân Quân hít một hơi lấy can đảm, hỏi: "Tiểu cửu, là muội thật sao?"

Chu Sa đưa tay bóc thịt cừu ném vào miệng, vừa nhai vừa gật gù: "Phải a."

Nhìn bộ dạng ham ăn của nữ tử đối diện, mọi người liền khẳng định, đây chính là tiểu cửu nghịch ngợm ham ăn của các nàng!!!

Ân Thần hai mắt đỏ bừng, kéo Chu Sa lại gần mình, nói: "Tiểu cửu, rốt cuộc muội đã đi đâu vậy?"

Chu Sa nhai hết thịt cừu trong miệng, định bóc thêm một miếng thì bị Nhạc Tân nhéo lỗ tai.

"Con gà ham ăn, bỏ đi năm trăm năm giờ quay lại đây để ăn thịt cừu sao? U Nham sơn là tửu lâu sao?"

"A!" Chu Sa kêu thảm một tiếng, ôm lỗ tai của mình, bất mãn nói: "Nhị sư tỷ vẫn độc ác như vậy."

"Nhạc Tân." Ân Thần nhắc nhở một tiếng, rồi kéo tay Nhạc Tân ra, giúp Chu Sa xoa lỗ tai bị nhéo đỏ: "Tiểu cửu không sao chứ?"

"Đau muốn chết!" Chu Sa ai oán lên tiếng, rồi nói: "Tiểu cửu năm trăm năm nay không có rời khỏi U Nham sơn, mà ở trong hang động gần ôn tuyền bế quan, dưỡng lại nguyên thần cùng linh lực bị hao tổn."

Ân Thần nghe vậy liền cầm tay Chu Sa lên, giúp nàng kiểm tra một chút, sau đó liền hoảng hốt mở to mắt. Một dòng linh lực cực lớn cuồn cuộn chảy bên trong huyết quản, không ngừng luân chuyển, nguồn linh lực này chỉ sợ đủ hủy thiên diệt địa, khiến vạn người sợ hãi.

Chu Sa thấy thần sắc Ân Thần thay đổi liền tủm tỉm cười, nói: "Cũng dưỡng không nhiều, vừa đủ mười vạn năm linh lực."

Mọi người đồng loạt đánh rơi đũa, há hốc mồm: "Không phải chứ?"

Con gà này cũng chỉ gần hai vạn tuổi đã có mười vạn năm linh lực, bọn họ không cam lòng a!!!

Úc Khuynh Tư trầm mặc, nhìn Chu Sa một lúc, rồi lại cúi đầu xuống nhẩm tính, nàng mất mười vạn năm tu dưỡng mới có được mười vạn năm linh lực, con gà này chỉ cần năm trăm năm đã có mười vạn năm linh lực, quả là lão thiên gia bất công mà!!!

Chu Sa thuận tay bóc thịt cừu ném vào miệng, nói: "Lần nữa sẽ bế quan thêm vài ngàn năm, lúc đó mới có thể trở thành linh đế giống mẫu thân."

Quân Quân tò mò hỏi: "Làm linh đế cần bao nhiêu năm linh lực."

Chu Sa chớp mắt, nói: "Một trăm vạn năm linh lực."

Nhạc Tân hít phải một ngụm lãnh khí, lại hỏi: "Nhìn linh đế chưa đến ba mươi vạn tuổi."

"Ân, mẫu thân chỉ mới hai mươi hai vạn tuổi."

Mọi người đồng loạt cúi đầu nhẩm tính, năm trăm năm được mười vạn năm linh lực, vậy hai mươi hai vạn năm sẽ được bốn trăm bốn mươi vạn năm linh lực!?

Chu Sa thấy gương mặt mọi người phức tạp liền xua tay: "Thiên địa này chỉ có tiểu cửu mới có khả năng năm trăm năm dưỡng được mười vạn năm linh lực thôi."

Nói xong liền kiêu ngạo khanh khách cười, lại tiếp tục bóc thêm một khối thịt cừu nhét vào miệng.

Khóe môi co giật, không ai nói ai đồng loạt xông vào đem Chu Sa đè xuống đất, thay phiên nhau chọc khắp người nàng.

"Dám cười nhạo bọn ta!? Để xem hôm nay ngươi thoát được hay không!?"

"Ô ô ô sư tỷ tha mạng!!!"

Đêm nay trăng cũng thật viên mãn a~

...

"Phải rồi, Diêm Cư đâu rồi?"

Chu Sa vừa lau tóc vừa lật quyển sách ở trên bàn, không đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư, ánh mắt có chút phức tạp.

"Về Phượng tộc rồi."

Úc Khuynh Tư ngâm mình ở trong dục bồn, tùy tiện trả lời, nâng tay mang theo vài cánh hoa màu phấn hồng. Nước ấm vỗ về toàn thân khiến Úc Khuynh Tư dễ chịu vô cùng, vừa bệnh khỏi lại được ngâm trong nước nóng, thật sự khoan khoái a.

Chu Sa đặt quyển sách xuống bàn, nhìn về bức bình phong, rồi nói: "Sư phụ, ngài đang bệnh, nửa đêm lại đòi ngâm mình không sợ phong hàn tái phát sao?"

"Vi sư không yếu đuối như vậy." Úc Khuynh Tư nghiêng người dựa vào dục bồn, ánh mắt mông lung dõi ra ngoài: "Ít nhiều gì ta cũng dùng mười vạn năm của mình để dưỡng được linh lực mười vạn."

Chu Sa: "..."

Cái này là đang oán hận chỉ trích nàng đi!?

Chu Sa nhấc chân bước ra phía sau bức bình phong, vừa vặn đón tiếp ánh mắt của sư phụ, cũng không có bộ dạng xấu hổ gì, tiêu sái nhấc chân đến gần dục bồn, thả người ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh.

"Sư phụ, để Chu Sa giúp ngài tắm rửa."

"Cũng được."

Chu Sa cầm lấy khăn vải ở bên hông dục bồn, ngâm vào trong nước, rồi nâng khăn lau nhẹ bờ vai trắng nõn mềm mại của sư phụ.

Hơi nước bốc lên nghi ngút, cánh hoa màu phấn hồng lãng đãng trôi, khung cảnh có chút ám mụi, lại vạn phần xinh đẹp.

"Năm trăm năm qua..." Úc Khuynh Tư ngập ngừng, rồi nói: "Rốt cuộc ngươi đã sống thế nào?"

"Ừm..." Chu Sa nghĩ ngợi, nói: "Đói thì tìm quả dại ăn, khát thì tùy tiện uống nước trong hang, tuy không sạch sẽ lắm nhưng cũng có thể giải khát được."

Úc Khuynh Tư hít phải một ngụm lãnh khí, ngực cũng đau buốt, hóa ra đây là nguyên nhân khiến gà nhỏ gầy đến như vậy, chắc hẳn đã chịu không ít khổ rồi.

"Sư phụ làm sao vậy?" Chu Sa nhìn qua, chỉ thấy sườn mặt tinh mỹ cùng ánh mắt phức tạp của đối phương: "Ngài mệt mỏi sao? Đêm xuống còn ngâm mình, chắc là cảm lạnh rồi, mau về giường nghỉ ngơi thôi."

Úc Khuynh Tư gật đầu, để Chu Sa dìu đỡ rời khỏi dục bồn. Nước từ trên người tràn xuống, trượt dài trên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, có hơi ửng đỏ do ngâm nước nóng quá lâu, phảng phất một đợt hương thơm thiếu nữ thanh thuần.

Cả hai không hẹn cùng xấu hổ, Úc Khuynh Tư ngồi trở về dục bồn, nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, vi sư thay đồ xong sẽ ra ngoài."

Chu Sa trước kinh ngạc, rồi lại che miệng cười: "Sư phụ ngài xấu hổ sao?"

Úc Khuynh Tư trừng mắt, gương mặt cũng đỏ bừng lên, lan sang hai vành tai.

Chu Sa chống hai tay trên dục bồn, nghiêng về phía Úc Khuynh Tư, nghịch ngợm cười: "Sư phụ, ngài cũng không ít lần thay đồ trước mặt Chu Sa đi, sao lần này lại xấu hổ a?"

"Câm miệng!" Úc Khuynh Tư thẹn quá hóa giận quát lên: "Mau ra ngoài!"

Chu Sa vờ như không nghe thấy, xoay người ngồi trên dục bồn, vươn tay nhặt lấy một cánh hoa màu đỏ, đem đặt lên vai của Úc Khuynh Tư, làn da trắng nõn mềm mại phối với cánh hoa đỏ hồng, càng thêm yêu mị.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Úc Khuynh Tư chau mày khó chịu: "Sao còn không đi?"

"Chu Sa đổ mồ hôi rồi, muốn tắm rửa một chút."

"Vậy thì đợi vi sư thay đồ xong đã."

"Không cần."

Chu Sa vừa nói vừa thuận tay cởi xuống y phục của mình, thân thể thiếu nữ trổ mã xinh đẹp, làn da mịn màng trắng nõn, từ vai kéo xuống ngực trái là một đoạn hình xăm đuôi phượng, đây là ấn ký của trữ quân Phượng tộc. Sau gáy lại có một cái hình xăm ửu hắc kỳ quái khác, đó là ấn ký của mỗi thiên địa chi chủ, đặc biệt cao quý, thiên hạ vô song. Thân thể trước mặt đã không còn là oa nhi năm đó, giờ đã phá kén hóa bướm, xinh đẹp yêu mị, thiên hạ không ai sánh kịp.

Úc Khuynh Tư cảm thấy cổ họng khô nóng, mặt cũng đỏ bừng lên, đây là lần đầu nàng nhìn thấy Chu Sa dưới dáng dấp một thiếu nữ như vậy, không hiểu sao lại có chút kích động.

Đôi mi dài buông hờ xuống, Chu Sa ngâm hai chân vào trong nước nóng, chồm người về phía Úc Khuynh Tư, âm thanh trong trẻo lại mềm mại.

"Sư phụ, Chu Sa cùng ngài ngâm mình được không?"

Úc Khuynh Tư không rõ lúc đó nàng đã trả lời thế nào, lại thấy Chu Sa hài lòng mỉm cười, ngồi vào trong dục bồn. Vốn dĩ dục bồn rất lớn, thêm một người cùng ngâm mình cũng không có vấn đề gì, chỉ là không hiểu sao da thịt lại cứ vô tình chạm vào nhau, lập tức cảm thấy dục bồn thật nhỏ, xung quanh cũng nóng bức khó chịu.

Chu Sa đã cao lên rất nhiều, sắp vượt qua cả Úc Khuynh Tư, đôi sóng mắt hổ phách mang theo tia ý cười nhàn nhạt, giống như tất cả đều nằm trong dự đoán của nàng, muốn chạy cũng chạy không thoát.

"Sư phụ, Chu Sa thích gần gũi ngài như vậy." Chu Sa ở bên tai Úc Khuynh Tư thì thầm, bàn tay trắng nõn tinh mỹ vuốt ve vai gầy bóng loáng của sư phụ: "Gần ngài như vậy, mới cảm thấy ngài thật sự tồn tại, mới cảm thấy an tâm."

"Ngươi nói lung tung cái gì vậy?"

Úc Khuynh Tư lúng túng muốn đẩy Chu Sa ra, nhưng khi tay vừa chạm vào da thịt trắng nõn đó liền rùng mình một cái, hai vai run lên, mặt cũng đỏ bừng.

Chu Sa giống như thở dài một tiếng, ôm lấy eo của Úc Khuynh Tư làm nũng: "Sư phụ, người ta lạnh, muốn được ôm."

Xung quanh rõ ràng nóng bức đến đổ mồ hôi mà Chu Sa lại nói lạnh, Úc Khuynh Tư nửa điểm hoài nghi cũng không có, ngây ngốc dang tay ôm lấy Chu Sa. Được ôm, Chu Sa hài lòng mỉm cười, dựa vào ngực sư phụ mềm mại ấm áp, khiến nàng vô cùng thỏa mãn, ra sức cọ vài cái, liền nghe được tiếng hít thở không thông của đối phương.

"Sư phụ..."

Chu Sa ngẩng đầu lên, vươn lưỡi liếm bên khóe môi của Úc Khuynh Tư, hai cơ thể trần trụi dán chặt vào nhau, không ngừng cọ xát. Úc Khuynh Tư kích động, hai mắt màu bạc lộ ra tia tan rã, bắt đầu ghì chặt hông của Chu Sa, đón lấy nụ hôn của nàng ấy.

"Ưʍ... sư phụ... lưỡi của ngài..."

Úc Khuynh Tư ngây ngốc nghe theo, hơi đưa lưỡi ra để Chu Sa cuốn lấy, lập tức kéo nhau vào một trận hôn môi triền miên. Nơi yếu đuối nhất không ngừng bị đùi trong nhẵn nhụi của sư phụ ma sát, Chu Sa nhịn không được ngâm ra một tiếng, tay ghì chặt hai vai của sư phụ, vẫn duy trì hôn môi.

"Sư phụ... ha..."

Chu Sa cảm nhận được tốc độ ma sát ngày càng nhanh, nhịn không được dứt khỏi nụ hôn, tay siết mạnh hai vai của Úc Khuynh Tư, ngửa đầu rêи ɾỉ một phen.

Úc Khuynh Tư nhìn thấy dáng vẻ yêu mị này của Chu Sa liền kích động, tim cũng đập mạnh một phen, nàng cảm nhận được Chu Sa càng lúc càng ướŧ áŧ, bắt đầu không khống chế được bản thân nữa rồi.

"Khuynh Tư!!!"

Chu Sa kêu lên một tiếng, sóng triều dâng qua, tước đoạt hô hấp, cũng là lần đầu đón nhận một trận cuồng nhiệt kɦoáı ƈảʍ, cơ thể không quen rệu rời ngã vào lòng của Úc Khuynh Tư.

Úc Khuynh Tư gấp gáp thở dốc, dáng vẻ Chu Sa vừa đạt cao triều vừa rên lên tên của nàng khiến cả người không tự chủ được nóng lên, tay siết chặt ở thắt lưng đối phương.

"Sư phụ..." Chu Sa yếu ớt cười, mặt đỏ bừng lên: "Chu Sa thích ngài, muốn cùng ngài trải qua hết kiếp này."

Úc Khuynh Tư không trả lời được, cổ họng nghẹn buốt, có lẽ là do liên tục nhìn thấy cảnh tượng dâm mỹ, cho nên cổ họng đã khô khốc đến không thể nói được.

"Ha... sư phụ..." Chu Sa vuốt ve gương mặt của Úc Khuynh Tư, phát thệ: "Đời này, Diêm La Phượng Hỏa chỉ yêu và lấy mỗi U Khuynh Lang Hàn thượng thần, nếu trái lời trời tru đất diệt, tan thành tro bụi."

Bên ngoài truyền đến một đạo ánh sáng chói mắt, tiếng sấm rền vang, trên nhân duyên thạch, bên cạnh tên của Chu Sa liền xuất hiện thêm một cái tên nữa, Úc Khuynh Tư. Duyên phận của linh đế đều do linh đế tự định đoạt, Chu Sa chọn Úc Khuynh Tư, tự nhiên đá nhân duyên sẽ có tên của các nàng.

"Không cho sư phụ phản bội ta..." Chu Sa chậm rãi nói tiếp: "Đây là nhân duyên do ta định đoạt, dù ngài có bất mãn, cũng chỉ có thể cùng Chu Sa đi hết kiếp này."

Úc Khuynh Tư nhìn nữ tử trước mặt, không nói được lời nào trọn vẹn, nếu phải cùng nữ nhân này ở một chỗ đến hết kiếp này, nàng cũng không oán không hối.

Chu Sa đưa tay nâng cằm Úc Khuynh Tư lên, dịu dàng áp môi mình lên môi nàng, môi lưỡi lại một đợt quấn quít triền miên.

Bên Dương Liên đài, đá nhân duyên chói sáng, vạn phần mê hoặc...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi