CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Mưa rả rích rơi, nặng nề, mặt nước cũng bởi vì những giọt mưa rơi mà dao động. Âm thanh u u vang lên không ngừng, vọng đến thương tâm, đánh vào lồng ngực đau buốt, không cách nào hô hấp được.

Trản đèn xanh âm u không ngừng lượn lờ biến hóa màu sắc kỳ dị, thắp sáng căn phòng bằng sắc xanh lạnh lẽo.

"Nàng vẫn chưa tỉnh sao?"

"Vẫn chưa..."

Lam y nữ nhân ngồi trên giường đá lạnh lẽo, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nữ nhân còn đang mê man trên giường.

"Lâu lắm rồi... cũng hơn ba vạn năm rồi..." Bạch y nữ nhân lẩm bẩm, nàng ngồi xuống bên mép giường, ngón tay lướt qua vết chu sa trên trán nữ nhân đang mê man: "Chu Sa... ngươi cuối cùng cũng chuyển thế rồi..."

"Đừng làm ồn, để nàng nghỉ ngơi đi, Phân Phân, ngươi đi lấy một ít nước đến cho ta."

Bạch y nữ tử tên Phân Phân nhanh chóng đứng dậy, rồi bưng một chén nước đến cho lam y nữ tử.

"Trọng Ly, nước đây."

Trọng Ly cầm lấy chén nước, dùng thìa nhỏ múc một chút bón cho Chu Sa, nước lại theo khóe môi chảy xuống, không cách nào uống được.

"Làm sao đây?" Phân Phân sờ trán Chu Sa, kinh hô: "Nàng phát sốt rồi!"

"Ưʍ..."

Nhìn thấy Chu Sa cử động, Phân Phân và Trọng Ly đều không dám thở mạnh, quan sát nhất cử nhất động của nàng. Đôi mắt lâu ngày nhắm chặt lại chậm rãi mở ra, trong mắt là hoang mang cùng mờ mịt, còn có một chút... bi thương...

Chu Sa nhìn quanh một chút, rồi nhìn hai nữ nhân trên giường, chậm chạp mở miệng: "Cảm ơn ân cứu mạng của các vị."

Phân Phân kích động nắm lấy tay Chu Sa: "Ngươi nhớ ra bọn ta sao?"

"Nhớ?" Chu Sa nhìn Phân Phân một chút, lắc đầu: "Ta chưa từng gặp qua ngươi."

Phân Phân hé môi định nói gì đó lại bị Trọng Ly ngăn lại, nàng chầm chậm mở miệng: "Chu Sa quên chúng ta rồi, cho nên nàng mới ngu ngốc liều mạng cứu Úc Khuynh Tư, nếu nàng nhớ ra chúng ta, nàng nhất định sẽ tìm mọi cách gϊếŧ chết cho bằng được nữ nhân độc ác đó."

Chu Sa bị các nàng làm cho mờ mịt khó hiểu, chống đỡ mệt mỏi hỏi: "Các ngươi... đây là..."

Trọng Ly ngồi xuống bên cạnh, nói: "Ngươi trải qua lần thiên kiếp bao nhiêu, ngươi nhớ không?"

"Ba lần." Chu Sa chậm chạp nói: "Một lần phá trứng chu sa, một lần lên lục đẳng, một lần lên tam đẳng."

"Không, ngươi trải qua bốn lần thiên kiếp rồi."

"Bốn lần?" Chu Sa chau mày: "Không có, thiên kiếp trước giờ ta đều nhớ rất kỹ, ý các ngươi là tình kiếp với sư phụ sao?"

"Không, tình kiếp của ngươi và Tế Anh."

"Sao?" Chu Sa bắt đầu khó chịu: "Các ngươi có thể nói rõ ràng ra hay không?"

"Ta nói tình kiếp của ngươi, biến ngươi trở thành một diễm quỷ, trải qua biến cố cùng Tế Anh, sau đó thì bị người khắp thiên hạ này gϊếŧ chết, chính Úc Khuynh Tư là người đánh tan hồn phách của ngươi."

Chu Sa trầm mặc một chút, lại nói: "Đùa giỡn như vậy không tốt đâu, mặc dù sư phụ chán ghét ta thật, nhưng nàng không bao giờ gϊếŧ ta."

"Ngươi không tin?"

"Ta lấy gì để tin ngươi?"

Trọng Ly liếc nhìn Phân Phân, ngay lập tức Phân Phân liền lấy ra một cây trâm bạc đưa cho Chu Sa.

"Ngươi còn nhớ cây trâm này hay không?"

Chu Sa nhìn thoáng qua cây trâm, lắc đầu: "Không nhớ."

Trọng Ly thở dài một tiếng, phất nhẹ tay áo, lập tức mở ra một linh kính.

...

"Ngươi là người của Long tộc sao?"

Sáng sớm rời khỏi hang động đã nhìn thấy một nữ nhân bị một đám Long binh ném xuống đầm lầy, Chu Sa nhịn không được, đành đợi khi Long binh đi khỏi mới dám lại gần đem nữ nhân kia dìu nàng ra khỏi đầm lầy.

Chu Sa khom xuống nhìn mảnh ngọc bên thắt lưng của nữ tử, rồi lại nhìn gương mặt tái nhợt hốc hác của nàng, âm thầm thở dài một tiếng. Nữ tử này trời sinh câm điếc mù lòa, không cách nào nghe hiểu lời nàng nói, có thể lý do này khiến nàng bị Long tộc ruồng bỏ đẩy xuống quỷ đài này.

"Ngươi không cần sợ, ta đưa ngươi đi."

Chu Sa nắm lấy bàn tay gầy guộc của nữ tử, dẫn nàng bước đi, nàng có nhìn qua ngọc bội, biết được nữ tử này tên là Tế Anh.

"Tế Anh, sau này ngươi ở đây, ta chiếu cố ngươi."

Chu Sa dìu Tế Anh ngồi xuống ghế, vuốt ve gương mặt tái nhợt của nàng: "Ở đây chỉ có Phân Phân và Trọng Ly, các nàng đều chưa tu luyện thành người, không cùng ta nói chuyện được, không ngờ ta lại dẫn về thêm một người không thể nói chuyện."

Bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, còn bị nắm rất chặt, Chu Sa hơi hoảng hốt: "Ngươi..."

Đôi môi khô khốc nặng nề mấp máy: Ở bên ta đi, được không?

Chu Sa hơi kinh ngạc, rồi lại mỉm cười, nắm lấy bàn tay của Tế Anh, nhẹ nhàng vẽ vào lòng bàn tay nàng.

Được!

Tế Anh hơi hơi cười, xòe các ngón tay ra, nắm chặt lại bàn tay của Chu Sa.

Lần đầu được người khác nắm tay, Chu Sa có chút xấu hổ, mặc dù Hoang Uyên hay mò đến quỷ đài này trêu chọc nàng, nhưng nàng cũng không cho hắn đến gần nàng như vậy. Đây là lần đầu cùng người khác gần gũi, Chu Sa không bài xích, cũng không có phản ứng gì lớn, cùng nàng nắm tay bước vào quỷ động.

Chu Sa vì sợ nữ nhân Long tộc như Tế Anh chịu không được quỷ khí, đã dùng máu của mình cho nàng uống mỗi ngày, khiến nàng quen dần với quỷ khí, còn tăng thêm mấy vạn năm linh lực. Đối với Chu Sa, Tế Anh quen thuộc tựa như hơi thở, chỉ cần ở cạnh nhau liền cảm thấy thoải mái, xa cách liền không cách nào hô hấp được.

Bên nhau được vài trăm năm, Tế Anh mới nói với nàng, nàng ấy được định là trữ quân Long tộc, chỉ vì tai điếc mắt mù mới bị Long tộc xem thường đuổi đi. Chu Sa hỏi mới biết Tế Anh muốn trở về Long tộc, nàng cũng không ngại cho Tế Anh một đôi mắt, một đôi tai cùng giọng nói của mình, đổi lại một lời hứa hẹn trở về Long tộc sẽ cho kiệu hoa tám người khiêng đến rước nàng.

Chu Sa thật sự không ngại ngần cho đi mắt, tai và giọng nói của mình, vì Tế Anh, cái gì nàng cũng nguyện ý, nàng trước đem tai và giọng nói cho Tế Anh.

Khi nói được, câu đầu tiên Tế Anh nói là: "Để ta lấy đi đôi mắt của nàng."

Trong tay Tế Anh là một chiếc lông đuôi phượng, nàng thoáng thấy phía sau, có một thần tiên đang ẩn thân. Nhưng chưa kịp nhận ra, đuôi phượng kia đã đâm vào mắt nàng, lấy đi đôi mắt mà cả quỷ tộc đều nói là xinh đẹp và trân quý như báu vật.

Không nghe được, Tế Anh viết vào tay nàng một dòng chữ: Ba ngày sau đến Long tộc tìm ta.

Chu Sa gật đầu, ngu ngốc cười, chấp nhận đợi chờ. Ba ngày sau nàng chuẩn bị vài bộ y phục, ăn mặc thật đẹp đẽ, ngay cả Phân Phân cũng nói nàng là tân nương tử xinh đẹp nhất. Nàng cùng Trọng Ly lên Long tộc, nào ngờ bị một người chặn đánh, dùng ma âm nghe được, nàng ta gọi là Ngu Linh.

Trọng Ly liều mạng ngăn Ngu Linh lại, để Chu Sa đến Long tộc tìm Tế Anh, cũng chính từ giây phút đó, Chu Sa mới biết rằng bản thân đã bị người ta lừa gạt từ đầu đến cuối.

Trên không trung cuồn cuộn những đám mây đỏ, càng lúc càng lớn, lan dần ra, đỏ như máu, rực rỡ như hoa bỉ ngạn nở bên bờ Vong Xuyên. Yêu khí trùng trùng, mang theo một chút bi thương không thể nói thành lời, phủ khắp Dương Liên đài.

Một toán binh lính Long tộc đuổi theo phía sau, giận dữ rống: "Quỷ nữ mau đứng lại! Địa giới Long tộc ngươi cũng dám náo loạn!?"

Chu Sa hơi quay đầu lại, gương mặt biến dạng nhầy nhụa máu, nhỏ xuống bộ y phục đỏ của nàng, càng thêm quỷ dị. Gương mặt nàng bị Ngu Linh kéo rách, một mảng máu chảy đầm đìa, trở về bộ dáng diễm quỷ vô diện. Đôi mắt cơ hồ chỉ nhìn thấy duy nhất một đường kẻ ngang, huyết nhục mơ hồ một mảng, đội lên đuôi mắt biến dạng đến thê thảm.

Nhận ra quỷ nữ không nghe thấy, nói cũng bằng thừa, Long binh không nhiều lời hơn nữa, nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Chu Sa mặc dù tu luyện chưa đến đâu, nhưng lại có một cỗ áp bức khiến người khác sợ hãi, lúc bay qua Dương Liên đài, lại như lụa mỏng treo giữa không trung, phi thường đẹp đẽ.

Bên dưới rất nhiều tiên quân cùng linh thú có mặt, đưa mắt nhìn lụa đỏ trên không trung, vừa chau mày vừa tranh nhau nghị luận.

"Nhìn xem, dường như là diễm quỷ!"

"Như thế nào lại có diễm quỷ ở đây?"

Mọi người thi nhau bàn tán, lại không phát hiện Chu Sa đang run rẩy treo mình trên không trung, đôi mắt ngập ngụa máu vẫn cố gắng nhìn thử, chỉ là ngoài bóng tối ra nàng cũng không nhìn thấy gì cả. Đôi mắt mù lòa không thể nhìn rõ người đó, đôi tai cũng vô pháp nghe được âm thành gì, còn giọng nói căn bản đã không còn, làm sao hỏi được nơi nào có người?

Đôi môi yếu ớt mấp máy, gọi một cái tên thấu cốt nhập tủy: "Tế Anh... người đâu rồi... Tế Anh..."

Chỉ là không ai nghe thấy lời nàng nói, cùng người tên Tế Anh kia, cũng chẳng đoái hoài gì đến nàng.

Ngu Linh thượng tiên đưa mắt nhìn dải lụa đỏ trên không, nói lớn: "Nhìn xem, trên người nó đều mang một luồng tà khí nặng nề, uất ức cùng oán hận lớn đến độ hủy đi đạo hạnh ngàn năm của nó, khẳng định là tình kiếp!"

"Không cần bàn cãi, quỷ nữ bước đến Long tộc đã là tội nặng khó tha, lập tức đánh tan tam hồn thất phách của nó đi!"

Một ai đó hét lên, sau đó vung ra một đoạn xích dài vạn trường, đem dải lụa hồng trên không trung trói chặt. Ngu Linh thượng tiên phóng ra một đạo hỏa lôi, ùn ùn đánh tới quỷ nữ.

Chu Sa run rẩy hét lên một tiếng, chỉ là không có bất cứ âm thanh nào phát ra, từng mảng da thịt trên người rơi xuống đất, bốc thành khói nghi ngút.

Một phát kéo quỷ nữ về phía Dương Liên đài, dùng ba trăm sáu mươi đoạn xích sắt trói lại, bảy trăm đạo hỏa lôi đánh xuống. Chu Sa điên cuồng vùng vẫy, đau đến mức nước mắt cùng máu trào ra, nàng làm gì sai? Nàng chỉ muốn tìm gặp một người thôi mà, tại sao lại muốn gϊếŧ nàng?

Người của Hồ tộc giận dữ quát lên: "Gϊếŧ nó đi, ngũ tộc cùng ma giới trước đây có rất nhiều mâu thuẫn, hôm nay quỷ nữ xuất hiện ở đây khẳng định là ma giới muốn gây chiến đây mà!"

Người của Lang tộc cũng hùng hổ không kém: "Đừng nương tay, nếu không lại để nó gây hại chúng sinh!"

Phượng tộc quát lớn: "Phải, gϊếŧ đi, ma chướng nặng nề quá!"

Chu Tước tộc cầm binh khí giơ cao: "Đánh chết yêu nữ đi!"

Long binh cũng hùng hổ la hét, xông ngay về phía Chu Sa, liên tục phóng ra những tia sáng đủ màu sắc, thập phần chói mắt.

Chu Sa run lên trong đau đớn, nàng hơi hé mắt nhìn, dùng hết tất cả pháp lực còn lại, chống đỡ đôi mắt ngập ngụa máu, tìm ra một tia sáng yếu ớt.

Nhìn thấy người nọ vẫn mặc bạch y, vẫn cầm sáo ngọc, đang dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng.

"Tế... Tế Anh..." Chu Sa run run đưa tay về phía bạch y nữ nhân: "Tế Anh... là ta... mau nhìn ta đi..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi