CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Úc Khuynh Tư đè thấp âm thanh: "Ngươi không phải gà nhỏ!"

"Ta đương nhiên không phải gà nhỏ." Chu Sa vuốt nhẹ nhàng sườn mặt tinh mỹ của Úc Khuynh Tư, giọng nói trầm nặng: "Ta là Diêm La Phượng Hỏa."

Úc Khuynh Tư quát lên: "Nói dối!"

"Làm thế nào mà ngươi nhận ra ta không phải Chu Sa?" Giọng cười trong trẻo lại có chút lạnh lẽo gai người vang lên: "Ngay cả đám đồ đệ của ngươi cũng không nhận ra."

"Ta ở bên Chu Sa từ khi nàng còn trong trứng chu sa, làm sao ta không biết được đâu là nàng chứ?" Úc Khuynh Tư trầm trọng nói: "Tính cách của ngươi hoàn toàn trái ngược với nàng, ta đã nhận ra ngay từ đầu rồi, chỉ là ta cố lừa gạt bản thân là Chu Sa của ta rời đi một năm qua đã thay đổi rồi, nhưng hiện tại ta không thể lừa gạt mình thêm được nữa."

"Hảo, nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng không còn gì để giấu ngươi."

Nữ nhân mang gương mặt của Chu Sa tiêu sái bước xuống giường, thuận tay đẩy cánh cửa phòng ra, một đường bước ra bên ngoài. Úc Khuynh Tư nhanh chóng đuổi theo, muốn xem thử nữ nhân này định giở trò gì.

Dừng lại trước khoảng sân lộng gió, nữ nhân vươn tay ra, ánh mắt quét qua Úc Khuynh Tư: "Một khi Chu Sa thật sự xuất hiện, có nghĩa là ngươi đã hoàn toàn đánh mất nàng."

"Ngươi nói như vậy là ý gì?"

Nữ nhân cong lên khóe môi, phất tay áo, một luồng sáng bạc bắn lên trời, huyết ô nha ẩn sau đám mây đen cõng đá tam sinh bay qua. Úc Khuynh Tư vội nâng tay ngăn từng đợt gió lạnh quất vào người, nàng nhíu mày, gắng gượng mở mắt nhìn sự việc đang diễn ra xung quanh.

Trên không trung, vùng sáng bạc lan rộng ra, thấp thoáng xuất hiện một bóng người, tay áo đỏ phất phơ lay động.

"Gà nhỏ..."

Nữ nhân điểm chân nhảy lên cao, vừa vặn đón được Chu Sa, ngay cả dung mạo cũng tự thay đổi.

Chu Sa nằm trong vòng tay của nữ nhân, hơi mở mắt ra, chầm chậm nói: "Trọng Ly."

Trọng Ly an toàn đáp xuống đất, tay áo phiêu bồng, quét mắt nhìn qua Úc Khuynh Tư, khóe môi cong lên.

Úc Khuynh Tư nhấc chân chạy về phía Chu Sa, bất ngờ Trọng Ly lại phóng ra ám khí, nàng vội vàng né tránh, thoát hiểm trong gang tấc.

"Ta còn muốn ngủ..."

"Không cần, đến U Nham rồi, lời nào cần nói đều nói hết đi."

Chu Sa mệt mỏi chống đỡ cơn buồn ngủ đang vồ vập kéo đến, rời khỏi vòng tay của Trọng Ly, từng bước tiến về phía Úc Khuynh Tư.

Úc Khuynh Tư vui mừng chạy đến lại bị Chu Sa đánh lùi về phía sau, lảo đảo ngã ngồi xuống đất, cả người một trận đau nhức.

"Gà nhỏ..."

"Thượng thần không cần gọi, bản trữ quân không dám nhận."

"Nàng..." Úc Khuynh Tư phát hiện ánh mắt Chu Sa nhìn nàng thật xa cách, không khỏi lo sợ: "Nàng làm sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nàng vậy?"

"Bản trữ quân ngoài thật buồn ngủ ra cũng không có cảm giác gì đặc biệt."

Chu Sa lười nhác nói, đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư, nói: "Đến báo một tiếng, từ nay về sau, chúng ta sư đồ ân đoạn nghĩa tuyệt. Ngươi cứ làm Thượng thần của ngươi đi, còn bản trữ quân sẽ trở về làm trữ quân của mình, đừng nghĩ như vậy kết thúc, những gì ngươi nợ ta tất cả đều phải hoàn trả đủ!"

"Ân đoạn nghĩa tuyệt..." Úc Khuynh Tư hoảng loạn kéo tay áo của Chu Sa: "Sao lại ân đoạn nghĩa tuyệt, ta không muốn, nàng có thể cho ta biết lý do được hay không? Nếu là vì chuyện của Diêm Cư, ta sẽ không làm như vậy nữa, nàng có thể tha thứ cho ta hay không?"

"Ta vốn dĩ đem chuyện của Diêm Cư quên mất, thật hay ngươi lại nhắc cho ta nhớ, nợ mới nợ cũ đều tính sòng phẳng đi."

"Nàng nói gì ta không hiểu, nợ mới nợ cũ là ý gì?"

Chu Sa xoay người ngồi xuống trước mặt Úc Khuynh Tư, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào mặt nàng: "Úc Khuynh Tư ngươi mau quên thật, diễm quỷ bị ngươi gϊếŧ trên Dương Liên đài, ngươi không nhớ sao?"

"Diễm quỷ... Dương Liên đài..."

Úc Khuynh Tư lẩm bẩm một chút, nàng đột nhiên nhớ ra, là nữ quỷ chạy đến Long tộc gây náo loạn đến mức phải nhờ đến nàng đánh tan tam hồn thất phách của nàng ta.

Tâm Úc Khuynh Tư lạnh nửa đoạn, nàng đưa mắt nhìn Chu Sa, run rẩy gọi: "Nàng... nàng không nên đùa giỡn như vậy..."

"Ta là kẻ thích đùa giỡn sao?" Chu Sa cầm lấy một sợi tóc của Úc Khuynh Tư, sắc ngân bạch phản chiếu trong mắt nàng: "Món nợ này, ngươi tính thế nào đây, U Khuynh Lang Hàn thượng thần?"

"Ta thật sự không biết đó là nàng, ta thật sự không muốn gϊếŧ nàng, Chu Sa ta..."

"Ngươi là vì bách tính chúng sinh mà gϊếŧ đi một quỷ nữ, ngươi không sai. Ngươi vì không thích một người, đem nàng đẩy xuống tuyệt lộ, cũng không sai. Ngươi không muốn cùng nàng có con, ngươi gϊếŧ chết con của hai người, ngươi chẳng sai. Sai là nữ nhân ngu ngốc yêu ngươi, sai là nàng đời này nhìn nhầm người rồi, thượng thần..."

"Ta không muốn gϊếŧ nàng, ta không muốn gϊếŧ con, ta thật sự không có tàn nhẫn như vậy, ta..."

"Ngươi không tàn nhẫn?" Chu Sa bật cười thật lớn, đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư: "Trên đời này chuyện buồn cười nhất là gì biết không? Là Chu Sa không ngu ngốc và Úc Khuynh Tư không tàn nhẫn."

"Chu Sa, ta..."

Chu Sa khoát tay ngăn lại, thuận tay kéo đứt sợi dây đỏ đeo trên cổ của mình, ném mạnh xuống đất. Ngay lập tức bên cạnh xuất hiện Khuynh Hỏa phiến, nàng liền nhặt lên, đưa lại cho Úc Khuynh Tư.

"Thứ này của ngươi, bản trữ quân cũng không muốn giữ nó, ngươi cứ bình tĩnh chờ đợi, khẳng định không lâu nữa Lang tộc sẽ biến mất khỏi ngũ tộc."

Chu Sa nói xong, liền xoay người bước đi, chậm chạp mở miệng: "Ta bắt cả Lang tộc bồi táng cùng Lăng nhi..."

...

Khói mù tản bớt, ẩn hiện một rừng cây phong, lá phong đỏ rực lác đác rơi, kỳ quái chính là hiện tại đã vào đông rồi. Bước chân xiêu vẹo, cả người lung lay như sắp đổ, hồng y phủ đầy bụi bẩn, không còn tiêu sái như năm nào.

Trước mặt là cổng cao khi ba chữ [Ức Luân Sơn], Chu Sa dừng cước bộ, đưa mắt nhìn thật kỹ, đây cũng là lần đầu tiên nàng về nhà, là căn nhà thật sự của nàng.

Lính gác cổng nhìn thấy liền hét lên: "Trữ quân điện hạ về rồi! Trữ quân điện hạ thật sự về rồi!!"

Trước sự vui mừng của lính gác, Chu Sa cũng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, tiếp tục bước vào trong Ức Luân thánh điện. Dưới táng phong rậm rạp, Chu Sa thoáng nhìn thấy một người, bạch y như tuyết, tóc đen dài xõa tứ tán trên vai.

Nhìn thấy Chu Sa, Thiên Văn Cẩm liền mỉm cười, dang tay ra: "Tiểu Diêm La, đến đây."

Chu Sa cảm thấy hốc mắt mình đỏ bừng, người nàng luôn nghĩ sẽ từ bỏ mình, lại là người cuối cùng dang tay ra cho nàng một chỗ dựa. Giày thêu hoa đạp trên lá phong, Chu Sa ba bước thành hai chạy vào lòng Thiên Văn Cẩm, đem tất cả đau đớn mà bản thân phải chịu khóc thật to, khóc cho mẫu thân biết được nàng đã phải chịu khổ sở lớn đến mức nào.

"Đứa nhỏ ngốc, lớn như vậy rồi cũng không biết tự thương lấy bản thân." Thiên Văn Cẩm vuốt tóc nhi nữ, đau lòng đến độ hốc mắt cũng đỏ bừng lên, nhẹ nhàng nói: "Biết rõ một kẻ vô tình như Úc Khuynh Tư làm sao biết được yêu, con còn hy sinh nhiều như vậy, cũng chỉ có bản thân con chịu thiệt, nhìn lại xem bản thân đã đánh mất những gì rồi."

"Mẫu thân, Lăng nhi... con của nhi nữ chết rồi..." Chu Sa khóc không thành tiếng, cứ nghẹn ở cổ họng, đau đến mức ngay cả việc hô hấp cũng khó khăn: "Diêm La ngu ngốc đánh mất con của mình rồi, nếu biết trước về U Nham Lăng nhi sẽ phải chết, Diêm La tuyệt không về U Nham nửa bước..."

"Khóc được liền khóc hết đi, mẫu thân ở bên cạnh chia sẻ cùng con." Thiên Văn Cẩm xoa đầu nàng, giọng nàng hơi nghẹn lại: "Ba vạn năm qua con sống như thế nào đây? Tại sao lại phải chịu nhiều tai kiếp như vậy? Rốt cuộc đến khi nào lão thiên gia mới buông tha cho con đây?"

"Mẫu thân, con không cam tâm..." Chu Sa ghì chặt lấy vai của Thiên Văn Cẩm: "Diêm La đời này sống bị cả thiên hạ chà đạp, không kẻ nào buông tha cho nhi nữ, ngay cả những người tin tưởng nhất cũng lần lượt đẩy nhi nữ vào tuyệt lộ, nhi nữ không cam tâm sống như thế này!"

"Tiểu Diêm La, con nói... rốt cuộc là có chuyện gì?"

Chu Sa siết chặt tay thành đấm, nặng nề mở miệng: "Tình kiếp giữa Diêm La và trữ quân Long tộc, nhi nữ chính là diễm quỷ bị từng người từng người dùng từng đạo hỏa lôi đánh xuống, đánh tới tan tam hồn thất phách..."

Ánh mắt Thiên Văn Cẩm tan rã, nàng hoảng loạn mở to mắt, lần gϊếŧ diễm quỷ, chính nàng cũng có mặt, là nàng lãnh đạo trữ quân ngũ tộc gϊếŧ chết diễm quỷ đó...

Nhìn ra suy nghĩ của Thiên Văn Cẩm, Chu Sa yếu ớt buông ra tiếng cười, nặng nề bước đi: "Ngay cả mẫu thân... tất cả mọi người... ai cũng không muốn ta sống... không ai chịu buông tha cho ta..."

"Diêm La, mẫu thân thật sự không muốn gϊếŧ con, mẫu thân xin con, làm ơn đừng oán trách bản thân như vậy có được không?"

Chu Sa buông xuống ánh nhìn: "Người trên đời này nhi nữ không thể hận chính là người và nương. Mẫu thân, ta mệt mỏi lắm rồi, ta hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc, nếu tất cả đều mộng, tỉnh dậy đều tan hết thì hay biết mấy..."

Nói xong, Chu Sa chậm chạp bước đi, bóng lưng cô độc đổ xuống rừng phong, chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân này thôi đau thương...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi