CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Ban đêm, nha hoàn đi lại thắp lên những trản đèn, khiến Ức Luân sơn sáng như ban ngày, được một tầng ánh trăng bao phủ, càng thêm huyễn hoặc bí ẩn.

Gần canh hai Chu Sa mới trở về, nhìn thấy Kiều Hy điện còn sáng đèn, liền nhịn không được mà đến xem thử.

Đứng ở trước cửa, Chu Sa cẩn dực hành lễ: "Nương, Chu Sa vào có được không?"

"Vào đi."

Chu Sa được phép vào mới chầm chậm đẩy cửa, một đợt hương hoa lan phả vào mặt, vô cùng tươi mát, hơn nữa còn khiến thần kinh căng như dây đàn của nàng cũng được thả lỏng một chút.

Nhấc chân bước vào Kiều Hy điện, Chu Sa không quên đóng cửa lại, sau đó mới bước đến chỗ của mẫu thân và nương. Vừa vặn nhìn thấy Thiên Trinh cũng ở đây, Chu Sa kinh ngạc không thôi, vừa định mở miệng thì lại nghe Thiên Văn Cẩm nói.

"Tiểu Diêm La, qua đây ngồi đi."

"Vâng."

Chu Sa bước đến bên cạnh Thiên Văn Cẩm mà ngồi xuống, đưa mắt nhìn nàng, hỏi: "Không biết là có chuyện gì mà A Trinh nàng..."

Thiên Trinh hơi cúi thấp đầu xuống, không dám hé môi nói nửa lời.

Diêm Tống Bình buồn bực nói: "Đều đã gần bốn vạn tuổi mà vẫn không nên thân, hôm nay lại trốn xuống phàm giới, không biết là đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa!"

Chu Sa nhìn qua Thiên Trinh, sau đó nói: "Không trách được, nàng gần bốn vạn tuổi lại chỉ quanh quẩn ở Ức Luân sơn, tránh không khỏi nhàm chán, tất nhiên sẽ muốn tìm một nơi thú vị để chơi rồi."

Thiên Trinh cảm kích nhìn Chu Sa, ai, hảo tỷ tỷ a~~~

Thiên Văn Cẩm buông một tiếng thở dài: "Thôi được, chuyện này không nói đến nữa, lại nói con, Diêm La, con cũng nên kế vị rồi..."

Chu Sa lập tức đánh gãy lời Thiên Văn Cẩm: "Mẫu thân vẫn còn trẻ, vẫn còn đủ sức cáng đáng ngũ tộc, không nên sớm như vậy mà..."

"Đừng cắt lời ta." Thiên Văn Cẩm không hài lòng nói: "Con không cần nói ta cũng biết con đang lo lắng cái gì, nhưng con đã được định là thiên địa chi chủ, vị trí linh đế sớm hay muộn cũng thuộc về con. Nay con tỉnh lại rồi, có rất nhiều chuyện mà một trữ quân không thể làm được, chỉ cần con ngồi vào vị trí linh đế, tự nhiên sẽ giải quyết được rất nhiều chuyện mà trước đây con còn chưa kịp giải quyết."

Chu Sa ngập ngừng một chút, nàng nghiêm túc suy nghĩ về lời Thiên Văn Cẩm nói, rồi lại nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của Diêm Tống Bình, cũng không còn cách nào khác ngoài đáp ứng.

"Tùy mẫu thân."

"Hảo, cứ quyết định như vậy đi." Thiên Văn Cẩm lại nói tiếp: "Con vào vị trí linh đế, tự khắc bên cạnh phải có chính phi hoặc phò mã, ta cùng nương con thảo luận xong rồi, chọn được hai đối tượng."

Diêm Tống Bình tiếp lời của Thiên Văn Cẩm: "Đệ nhất, chính là con trai của Thiên hậu, thái tử Thiên tộc. Đệ nhị, là con gái của Diêm quân, Thư Cửu."

Chu Sa nghe xong, liền nhìn sang Thiên Trinh: "A Trinh nói xem, nên chọn ai?"

"Cái này, tỷ tỷ, ngươi là thích có chính phi hay là muốn có phò mã?"

Chu Sa thản nhiên cười một cái: "A Trinh cứ chọn đi, ai cũng đều được."

"Hay là khoan tính chuyện này đi." Thiên Trinh mở miệng nói: "Thiên tộc thái tử là kẻ có tâm cơ, làm phò mã nhất định sẽ không an phận, còn Thư Cửu kia, nàng hình như chỉ là một phàm nhân..."

Thư Cửu sinh ra là con gái của Diêm quân cùng một nữ tử Long tộc, nàng có thể hoàn hảo được sinh ra đã là trái thiên ý, để giữ lại mạng, chỉ có thể đẩy xuống một bậc làm phàm nhân.

Thiên Văn Cẩm gật gù: "Đúng là ta quên mất chuyện này, xem ra hai người bọn họ đều không ai thích hợp."

"Vậy đi." Chu Sa thản nhiên nói: "Không cần dẫn theo chính phi, tùy tiện chọn một thứ phi hay cơ thiếp dẫn theo đề tên lên tông miếu là được."

"Nếu vậy cũng phải chọn một người gia cảnh tốt một chút." Diêm Tống Bình nghĩ ngợi một chút, liền nói: "Hay là chọn con gái của Cô Quang đi, nàng cũng rất thích hợp đó."

Chu Sa đột nhiên bật cười một tiếng: "Nương ngài không biết, lúc ta ở Trục Dương cung, nàng suốt ngày gọi ta là lão yêu tinh."

Diêm Tống Bình: "..."

"Thật sự là tìm không nổi một đối tượng a." Thiên Trinh nhăn mày nói: "Tuyệt không thể là tam tộc còn lại, thiên địa ngoài thiên tộc cùng tứ đại long vương ra thì..."

Thiên Văn Cẩm vội nói: "Có thể cùng với long vương tứ hải kết thân kia mà."

Chu Sa nghe xong, liền cong khóe môi, nhàn nhạt mỉm cười: "Có đối tượng rồi."

"Sao?"

Chu Sa cũng không nói rõ ràng, phất tay áo đứng dậy, xoay người bước ra ngoài, chỉ để lại vỏn vẹn một câu.

"Sắp tới sẽ là song hỷ lâm môn."

Ba người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu Chu Sa muốn nói cái gì, càng thêm nghi hoặc nhìn bóng lưng cô độc của nàng.

...

Trời vừa sáng, Thiên Lãng sơn một trận gà bay chó sủa, nguyên nhân rất đơn giản, chính là trữ quân điện hạ đến!!!

Người của Phượng tộc tức tốc chạy ra đại sảnh, đồng loạt quỳ xuống hô: "Trữ quân điện hạ vạn phúc kim an!!!"

Chu Sa chễm chệ ngồi trên ghế quý phi, ngón tay vuốt nhẹ trên miệng chén trà, sóng mắt hổ phách phản chiếu từng đợt sóng nhỏ nhạt màu của nước trà trong chén. Mà Chu Sa cũng rất không nể mặt, để người của Phượng tộc quỳ lâu như vậy cũng không cho bọn họ đứng lên.

Trưởng lão trộm nhìn Chu Sa một cái, rồi lại cúi đầu thở dài, xem ra bộ xương già của hắn sẽ bị phạt quỳ đến mục nát a!

Khoảng nửa canh giờ trôi qua Chu Sa mới chậm chạp lên tiếng: "Đứng lên đi."

"Tạ điện hạ!"

Người của Phượng tộc lần lượt đứng dậy, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cung kính khom người, không dám ngẩng đầu lên nhìn Chu Sa.

Diêm Cư nhìn qua Diêm Tống Khải, căng thẳng đề mi, dùng thiên âm cùng hắn trao đổi: Phụ thân, làm sao bây giờ?

Diêm Tống Khải nhăn trán: Đợi xem tình hình thế nào đã.

Chu Sa nhấc nhấc môi cười, buông chén trà xuống, đưa mắt nhìn Diêm Tống Khải: "Cần gì phải xem tình hình, bản trữ quân ngồi ở đây, tự nhiên sẽ giúp các ngươi sắp xếp."

Diêm Tống Khải hoảng hốt quỳ xuống: "Xin trữ quân điện hạ tha tội!"

Chu Sa cười khẩy một tiếng, xoay người đứng dậy, thả chậm cước bộ quan sát nhất cử nhất động của những người trong điện.

Lúc Chu Sa bước đến vị trí bên cạnh mình, Diêm Diệp Chi có chút gấp gáp, hít thở cũng không thông, gương mặt đỏ bừng quan sát Chu Sa. Cũng hơn năm vạn năm rồi Diêm Diệp Chi mới nhìn thấy Chu Sa, so với trước kia còn xinh đẹp hơn rất nhiều, nàng sớm bị nữ nhân này mê hoặc khiến thần trí điên đảo rồi.

Chu Sa bắt gặp ánh mắt si mê của Diêm Diệp Chi, liền cười nhạt, phất nhẹ tay áo, một đợt hương hoa đào ngào ngạt lan tỏa. Mà ngay cả Diêm Diệp Chi khống chế không được tâm tình, vội giữ lấy tay áo của Chu Sa, tay đặt trên ngực, vô thố kiềm giữ được nội tâm đang run rẩy.

"Điện hạ..."

Ánh mắt Chu Sa quét qua người Diêm Diệp Chi, cánh tay trắng nõn vươn ra, chuẩn xác ôm được vòng eo của đối phương, một phát đem nàng đẩy xuống ghế quý phi. Diêm Diệp Chi kinh ngạc mở lớn mắt, đến khi định thần được thì đã thấy điện hạ áp trên người mình, gương mặt liền hồng thấu một mảng.

Xung quanh vang lên vài tiếng hít thở không thông, mọi người không ai nghĩ, trữ quân điện hạ sẽ tại chỗ này phóng túng ôm ấp một tiểu hậu duệ.

Diêm Diệp Chi không bỏ sót cơ hội này, vội vàng vòng tay qua cổ Chu Sa, kéo nàng xuống, bắt đầu một nụ hôn. Chu Sa cũng đáp lại Diêm Diệp Chi, bàn tay buông xuống bên đai lưng, dứt khoát kéo xuống, tầng tầng y phục theo đó trượt xuống đến thắt lưng.

Mọi người trong sảnh đường vội cúi đầu xuống, giả là kẻ mù lòa câm điếc, hoàn toàn không nghe không thấy không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đến khi không khí trong phổi cạn kiệt, Diêm Diệp Chi mới luyến tiếc buông Chu Sa ra, rồi lại gấp gáp muốn cởi y phục của nàng. Chu Sa phất nhẹ tay áo, lách người thoát khỏi ôm ấp của Diêm Diệp Chi, một đường trở về ghế quý phi ngồi xuống.

Diêm Diệp Chi có chút mất hứng, đứng lên chỉnh lại y phục của mình, sẵn giọng nói: "Điện hạ, ngài cũng nên cho Diệp Chi một danh phận rồi."

Chu Sa cười khẽ một tiếng, cầm chén trà lên, nhàn nhạt nói: "Đến tông miếu đề tên đi."

Diêm Diệp Chi vui vẻ mỉm cười, nói: "Hảo, vậy ta đi đề tên, là chính phi được không?"

"Chính phi không được." Chu Sa chậm rãi nói: "Vị trí đó là của Đông Hải công chúa."

"Sao? tại sao là Đông Hải công chúa?" Diêm Diệp Chi bất mãn bước đến tranh luận cùng Chu Sa: "Ta đường đường là hậu duệ phượng tộc, lại thua kém một cái Đông Hải công chúa sao?"

"Thế ngươi có muốn đề tên hay không?" Chu Sa lạnh nhạt mở miệng: "Nếu không thì cút."

Diêm Diệp Chi cắn chặt môi dưới, hốc mắt hoen đỏ: "Không chính phi thì không chính phi, nhưng ít nhất cũng phải thứ phi!"

"Tùy ngươi." Chu Sa đặt chén trà xuống, nói: "Đề gì thì đề, viết lung tung cũng được, dù sao chỗ trống cũng nhiều."

Diêm Diệp Chi nghẹn lời, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến tông miếu.

Trưởng lão và người của Phượng tộc vội quỳ xuống nói: "Tạ ơn điện hạ!"

"Bản trữ quân nạp phi cũng không phải chuyện lạ, tạ ơn cái gì?" Chu Sa quét mắt nhìn sang Diêm Cư: "Lại nói, đến lúc những gì nợ nhau, đều phải hoàn trả đầy đủ rồi."

Diêm Cư sợ hãi lùi về một chút, nuốt một ngụm nước bọt, hoang mang nhìn nữ nhân cao cao tại thượng trước mặt.

Chu Sa buông xuống một tiếng cười lạnh, giọng nói trong trẻo lại mềm mại: "Hôn lễ của ngươi lần trước là do bản trữ quân không cẩn thận phá hỏng, lần này trả lại cho ngươi, nợ ngươi đều sẽ trả sạch."

"Sao!?"

Diêm Cư mù mịt, rốt cuộc là Chu Sa đang nói cái gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi