CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Chu Sa nghiến chặt răng, dùng sức hất mạnh Úc Khuynh Tư ra, khiến nàng ngã vào cạnh bàn đau điếng.

"Úc Khuynh Tư đủ rồi đó!!" Chu Sa điên tiết gào lên: "Có phải ngươi gọi Tư Mệnh đến?"

"Phải, là ta gọi..." Úc Khuynh Tư chống đỡ thân thể mệt nhoài, yếu ớt nói: "Ta không thể nhìn nàng liều mạng vì thiên kiếp của thế quân như vậy, ta không có cái can đảm đó."

"Nực cười."

Chu Sa vịn bàn cố gắng đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo đến kết băng, bàn tay vươn ra chuẩn xác nắm lấy vạt áo của Úc Khuynh Tư, dùng sức ghì chặt.

"Ngươi có thể gϊếŧ ta thì việc nhìn ta chết đi cũng không có khó khăn gì, đúng không?" Chu Sa đè thấp giọng, đay nghiến thì thầm bên tai Úc Khuynh Tư: "Đừng giở trò mèo khóc chuột với ta, ta ghê tởm ngươi, Úc Khuynh Tư, ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi đáng kinh tởm đến như vậy."

Hai vai Úc Khuynh Tư run lên bần bật, dưới lớp vải che mắt, đã không còn nhìn thấy sóng mắt bàng bạc mỹ lệ, tang thương không nói nên lời.

"Gà nhỏ, ta thật sự không muốn như vậy..." Úc Khuynh Tư run rẩy nắm lấy tay áo của Chu Sa, giọng nàng nghẹn lại, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn: "Ta không thể nhìn nàng lần nữa rời bỏ ta, gà nhỏ, ta yêu nàng, nàng có thể đừng ghê tởm ta được không? ta biết ta không có quyền cầu xin điều gì cả, nhưng ta thật sự không chịu nổi nàng xa lánh ghét bỏ ta, gà nhỏ, nàng cho ta một cơ hội có được không?"

"Câm miệng!" Chu Sa ra sức gỡ tay Úc Khuynh Tư ra khỏi tay áo mình, giọng nói càng thêm đay nghiến: "Đừng nói những lời khiến ta thương hại ngươi, không thay đổi được gì đâu!"

Úc Khuynh Tư một bộ dạng có chết cũng không buông tay, nắm thật chặt tay áo của Chu Sa, nhất quyết không chịu thả ra. Chu Sa kéo tay Úc Khuynh Tư ra không được, liền dứt khoát dùng chủy thủ cắt bỏ tay áo của mình, đem nàng đẩy ngã xuống đất.

"Đừng để ta thấy ngươi lần nào nữa!"

Cảm nhận được Chu Sa đang dần dần rời bỏ mình, Úc Khuynh Tư hoảng hốt đuổi theo Chu Sa, tay quờ quạng muốn níu giữ một góc tay áo, chỉ là một góc tay áo thôi cũng được.

Vừa bước đến đại môn, Chu Sa đã nghe tiếng la hét bên ngoài, giọng nói này nàng đặc biệt quen thuộc, chẳng phải biểu tỷ Diêm Cư hay sao?

"Tiện nhân, ngươi mau ra đây cho ta!!"

Tiếng hét vọng vào Tử Liên Bát Kính, hai chân mày Chu Sa thình lình chau lại, ba bước biến hai đi ra ngoài xem thử tình hình. Diêm Cư ở bên ngoài kết giới không ngừng la hét mắng mỏ, nếu không phải Tử Liên Bát Kính có kết giới thì nàng ta nhất định đã xông vào điện rồi.

Chu Sa phất tay áo bỏ đi kết giới, vừa bước ra đã bị Diêm Cư túm lấy cổ áo, gào thét vào mặt của nàng: "Tiện nhân, ngươi mang Khuynh Tư đi đâu rồi? ngươi mau trả Khuynh Tư lại cho ta!! Mau trả nàng lại cho ta!"

Ánh mắt Chu Sa rơi trên mái tóc rối cùng với bộ dáng thất thểu không còn sức sống của Diêm Cư, nhịn không được giễu cợt nở một nụ cười, hóa ra Diêm Cư cũng có ngày biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Còn nhớ năm đó, Diêm Cư như thế nào phong hoa tuyệt đại, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn nàng, giễu cợt đoạn tình cảm yếu ớt mà nàng cố chấp níu giữ. Hóa ra Chu Sa nàng và Diêm Cư không khác biệt, đều yêu đến phát cuồng, đều hận đến phát điên.

Không nghe Chu Sa nói gì, Diêm Cư càng thêm tức giận, trong lúc kích động đã vươn tay giáng cho nàng một cái tát.

"Tiện nhân!!" Diêm Cư rống lớn vào mặt Chu Sa: "Ngươi có nói hay không? Khuynh Tư đang ở đâu? tiện nhân ngươi cười cái gì? ngươi mau đem Khuynh Tư trả lại cho ta!! Mau trả lại cho ta!!"

Chu Sa bị tát đau, lại không phát ra một tiếng kêu nào, ánh mắt âm trầm, chuẩn xác nắm lấy gáy của Diêm Cư, dùng sức ném mạnh nàng ta xuống dưới đất.

"Ngươi nói ai tiện nhân?"

Chu Sa chầm chậm bước đến khiến Diêm Cư hoảng loạn lùi về sau, ánh mắt tan rã mang theo tia kinh hãi, cả người vô thố co rúm lại.

Bàn tay vươn ra ghì chặt lấy cổ áo của đối phương, giọng nói không nhanh không chậm, lại mang theo tia lạnh lẽo gai người.

"Ngươi không giữ nổi nàng, để nàng chạy đến chỗ ta, chính là do ngươi vô dụng, trách ai được đây?" Chu Sa miết mạnh quai hàm của Diêm Cư, khinh khi nở một nụ cười: "Diêm Cư, ngươi xem kẻ nào mới hèn hạ đê tiện đây? vì một nữ nhân mà phát điên chạy đến đây cắn người, hẳn phải gọi ngươi lại tiện cẩu nhỉ? không đúng, gọi ngươi cẩu lại quá xem thường bọn chúng rồi, ngươi ngay cả chữ "tiện" cũng không đủ hình dung."

Diêm Cư kịch liệt thở dốc, mặt tái dần đi, giận dữ đến độ hai tay siết lại thành đấm, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay mềm mại.

"Diêm La, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì đây!?" Diêm Cư điên tiết gào vào mặt Chu Sa, giọng nói mang theo uất hận: "Ta và Khuynh Tư đã thành thân dưới sự chứng kiến của thiên địa phụ thần, bây giờ ngươi lại muốn cướp nàng, có phải ngươi không sợ phụ thần trách phạt?"

"Phụ thần trách phạt?" Chu Sa bật cười một tiếng, ánh mắt buông xuống một tia trào phúng: "Bản linh đế này còn sợ thiên địa phụ thần sao? phụ thần gặp bản linh đế còn phải quỳ xuống hành lễ đây. Hơn nữa bản linh đế muốn nữ nhân nào có ai dám ngăn cản? Chỉ có thể nói ngươi quá vô dụng, ngay cả nữ nhân của mình cũng giữ không nổi, trách ai được đây?"

"Diêm La ngươi..."

Diêm Cư còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc từ trong sương mù bước ra, dáng vẻ có chút chật vật, nhưng giấu không được vẻ ung dung từ tốn của người nọ. Tay áo màu thiên thanh nhẹ nhàng phiêu đãng, mang theo cảm giác thần tiên thoát tục, tăng thêm một phần điềm tĩnh dịu dàng.

Chu Sa nhìn theo hướng ánh mắt của Diêm Cư, nhận ra là ai liền nhàn nhạt nở nụ cười, xoay người bước đến dìu Úc Khuynh Tư bước ra.

"Thượng thần cô cô ngươi xem có người đến thăm ngươi kìa." Chu Sa vịn vai của Úc Khuynh Tư, giọng nói trầm thấp phả vào vành tai nhạy cảm: "Có muốn nói vài lời hay không?"

"Thăm?" Úc Khuynh Tư nghị hoặc hỏi: "Là ai vậy?"

Diêm Cư loạng choạng chống đỡ đứng dậy, ba bước biến hai chạy đến nắm lấy bàn tay của Úc Khuynh Tư, tay còn lại vỗ nhè nhẹ vào mặt nàng.

"Khuynh Tư, là ta Diêm Cư đây, ngươi làm sao vậy? có phải là bị hồ ly tinh mê hoặc không? không sao ta đưa ngươi về U Nham trị bệnh, ta sẽ..."

Không đợi Diêm Cư nóihết, Úc Khuynh Tư đã rút tay lại, nghiêng người né tránh đụng chạm của Diêm Cư.

Bàn tay rơi vào trong không trung, không cảm nhận được hơi ấm cùng hương thơm của đối phương nữa. Diêm Cư hai mắt mở lớn, vai kịch liệt run rẩy, trong lòng rối ren, tuy biết rõ lý do Úc Khuynh Tư làm như vậy nhưng vẫn không ngừng phủ định nó.

"Khuynh Tư..."

Úc Khuynh Tư bình thản nói: "Hậu duệ, ngươi về đi."

"Tại sao ta lại phải về?" Diêm Cư nhịn không được khóc lớn, bao nhiêu thương tâm trong lòng đều khóc ra cho đối phương hiểu rõ: "Ta chờ ngài ngần ấy thời gian, mà ngài tại sao vẫn không chấp nhận ta? tại sao luôn lạnh nhạt với ta? chúng ta đã thành thân rồi mà, thiên địa phụ thần đã chứng kiến cho chúng ta rồi mà, đá nhân duyên..."

"Hậu duệ đủ rồi." Úc Khuynh Tư lạnh nhạt đánh gãy lời Diêm Cư: "Nghe ta nói, ta không hề muốn thành thân với ngươi, ta chỉ là... chỉ là muốn gà nhỏ vui vẻ, ta thật sự không nghĩ khiến ngươi đau lòng. Hơn nữa đá nhân duyên không có tên chúng ta, thời gian trước gà nhỏ cải biến nhân duyên, tên trên đá nhân duyên là của ta và gà nhỏ."

"Không thể nào! Ta không tin!"

Diêm Cư đầu óc hỗn loạn, trái tim trong ngực không ngừng đập loạn, hoảng sợ đến độ mặt mũi tái nhợt. Nàng không tin Úc Khuynh Tư không yêu nàng, nàng không tin Úc Khuynh Tư lấy nàng chỉ vì muốn Diêm La vui vẻ, nàng tuyệt đối không tin!!

Chu Sa nghe những lời Úc Khuynh Tư vừa nói, điều đầu tiên làm chính là trào phúng cười một tiếng, sau đó lại làm người ngoài cuộc quan sát các nàng tự sinh tự diệt.

"Là ngươi! Là ngươi cướp đi nàng!" Diêm Cư giống như phát điên quay về phía Chu Sa điên cuồng gào lên: "Diêm La!! Ngươi trả lại Khuynh Tư cho ta!!"

Diêm Cư còn chưa chạm đến tay áo đã bị Chu Sa hất văng sang một góc, ôm ngực ho ra mấy ngụm máu, quằn quại đau đớn trên đất.

Tiếng cười khe khẽ phát ra, đặc biệt gai người: "Diêm Cư a Diêm Cư, ngươi hà tất như vậy? ta còn nhớ năm đó ngươi rất tự tin, còn rất kiêu ngạo, sao hôm nay lại thảm hại như vậy chứ? Ta thật không hiểu nổi tia kiêu ngạo đó là từ đâu mà ngươi có, ngươi có biết nữ nhân của ngươi mỗi đêm đều ở cùng với bản linh đế không? ngươi rốt cuộc là kiêu ngạo cái gì?"

Diêm Cư run lên khe khẽ, buông ra tiếng cười nhạo báng: "Ta cười ngươi ngu ngốc, ngươi hơn ta sao? ngay cả đứa con hoài thai cực khổ mà ngươi cũng giữ không được, ta cười nhạo ngươi, ta thương hại ngươi!"

Nơi yếu đuối chứa đầy đau đớn nhất lại bị chọc đến, ánh mắt Chu Sa lạnh dần, các ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau buốt.

"Ngươi kiêu ngạo sao? ngươi là linh đế sao? nhưng con của ngươi chẳng ai cần đến!! Nó là con hoang không ai thừa nhận! Chết là đáng!"

Các khớp ngón tay vang lên tiếng khanh khách, Chu Sa ngoài mặt bình thản, nhưng trong lòng lại đau sắp không thở nổi, không phải, Lăng nhi không phải con hoang!!

Chu Sa buông rũ đôi lông mi dài, vẫn duy trì yên lặng, nhưng trong mắt đã phát ra một tia sát ý.

Úc Khuynh Tư rất sợ Chu Sa một phút kích động mà gϊếŧ chết Diêm Cư, một linh đế gϊếŧ một hậu duệ không sao, nhưng lời ra tiếng vào, nhất định sẽ không dễ nghe.

"Gà nhỏ, đừng nghe lời nàng ta nói, đừng quan tâm đến, được không?"

Chu Sa nghiêng đầu nhìn Úc Khuynh Tư, khóe môi cong lên, bàn tay chuẩn xác nâng cằm đối phương lên.

"Úc Khuynh Tư, ngươi nói xem ngươi có yêu ta không?"

Úc Khuynh Tư gật đầu liền hai cái: "Yêu nàng, tất nhiên là yêu nàng."

Chu Sa lại chậm rãi nói: "Hảo, hôn ta được không?"

Úc Khuynh Tư không trả lời, vươn tay chạm vào gương mặt của Chu Sa, chuẩn xác hôn vào môi của nàng, một đợt day dưa không dứt. Chu Sa rũ mi, liếc nhìn Diêm Cư đang giận đến run bần bật, không khỏi đắc ý cười trong lòng.

Nhẹ nhàng kéo Úc Khuynh Tư ra, Chu Sa hướng dẫn nàng đi về phía Diêm Cư, nhỏ giọng nói vào tai nàng: "Khuynh Tư, ngươi đánh nàng ta đi, hảo hảo đánh một cái cho ta, nàng ta vừa mắng con của chúng ta, Khuynh Tư..."

Úc Khuynh Tư không chần chờ vung tay tát Diêm Cư một cái, âm thanh đặc biệt vang.

Diêm Cư ngã khụy xuống, ôm ngực ho ra một ngụm máu, thân thể bất giác run lên, càng cố sức lùi lại.

"Khuynh Tư, tại sao..."

"Ngươi không được mắng Lăng nhi!"

Úc Khuynh Tư run lên một chút, nàng nhớ lại dáng vẻ Chu Sa mất con mà phát điên, nhịn không được mà đau xót, cõi lòng buốt giá nói không nên lời.

Chu Sa yếu ớt chống đỡ thương tâm trong lòng, nếu như năm đó Úc Khuynh Tư có nửa điểm thương hại nàng, vậy thì Lăng nhi sẽ không chết, nàng sẽ có thể như bao nữ nhân khác nắm tay con mình, dẫn con đi xem cảnh vật xinh đẹp khắp thế gian.

"Đủ rồi..."

Chu Sa đưa mắt nhìn Diêm Cư đang tê liệt ngồi trên đất: "Ngươi tốt nhất là cút cho ta, đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi nữa."

Dứt lời, Chu Sa liền xoay người bước vào Tử Liên Bát Kính, mở lại kết giới phong tỏa thánh điện.

Diêm Cư thấy Úc Khuynh Tư định rời đi vội níu lấy tay của nàng: "Khuynh Tư đừng đi được không? ta sinh con cho ngươi, hảo hảo sinh cho ngươi một đứa con, ngươi không cần cảm thấy có lỗi với con của Chu Sa, nếu ngươi muốn thì chúng ta mỗi năm mang lễ vật đến bù đắp có được hay không?"

"Diêm Cư ngươi vẫn không hiểu sao?" Úc Khuynh Tư gỡ tay Diêm Cư ra khỏi tay áo mình, yếu ớt nói: "Ta sống hai mươi vạn năm, những người ta đã phụ nhiều không kể xiết, nhưng với Chu Sa, ta đời này không phụ được nàng ấy."

Lời vừa dứt Úc Khuynh Tư liền tuyệt tình xoay người bỏ đi, an toàn bước qua kết giới Tử Liên Bát Kính, khuất dần sau màn sương mù dày đặc.

"Khuynh Tư!!!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi