CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

"Gà nhỏ, nàng nhìn xem."

Chu Sa dời mắt khỏi rượu trong chén sứ màu lam nhạt, liếc nhìn Úc Khuynh Tư đang vui vẻ hươ hươ một cái hộp gấm nhỏ không mấy đặc biệt. Vốn dĩ tính tình hời hợt nên Chu Sa cũng không quan tâm, tiếp tục nhìn nước rượu trong chén, muốn uống lại không thể uống, còn chẳng phải nàng tự nhận thua trước sao?

Úc Khuynh Tư mò mẫm ngồi xuống bên giường, cười lộ ra hàm răng trắng bóng: "Gà nhỏ, ta tìm được rồi, nàng xem."

"Ngươi nhìn thấy sao?"

"Không nhìn thấy được." Úc Khuynh Tư nói: "Ta dựa theo trí nhớ mà đi tìm, thật may là tìm ra."

Chu Sa cười lạnh, cầm lấy hộp gấm trong tay Úc Khuynh Tư, mở ra xem xong liền ném nó xuống đất.

"A!?"

Úc Khuynh Tư hoảng hốt kêu lên một tiếng, sau đó lại mò mẫm trên đất tìm nhặt lại hộp gấm, ôm vào lòng như trân bảo, dùng chính tay áo của mình phủi phủi lớp bụi trên hộp.

Chu Sa tùy tiện nói: "Đem bỏ đi, bản linh đế không dùng nó đâu."

"Không được." Úc Khuynh Tư lại tìm cách trở về giường, hoa tay múa chân nói: "Nàng phải uống cái này, chúng ta nhất định sẽ có con mà."

"Bản linh đế chán ghét hài tử."

"Không thể nào, ta còn nhớ nàng..." Nói một nửa, Úc Khuynh Tư liền ngập ngừng, sau đó thì nói: "Không được, nàng phải uống, ta sẽ sinh con cho nàng!"

Chu Sa cười khẩy một tiếng, đem chén rượu đặt xuống bàn, lần nữa tiếp nhận hộp gấm trên tay Úc Khuynh Tư, giống như năm đó lưu loát đem thuốc nuốt xuống, cổ họng truyền đến cảm giác đắng buốt.

"Khụ..."

Ôm ngực ho vài tiếng, gian nan đem thuốc nuốt xuống, dư vị đắng vẫn còn đọng lại, vô cùng khó chịu.

Úc Khuynh Tư vội vã tìm bình trà rót cho Chu Sa một chén, giúp nàng vuốt lưng vài cái, quan tâm hỏi: "Gà nhỏ có sao không?"

Chu Sa lạnh nhạt mở miệng: "Không phải là ngươi ban cho sao?"

Úc Khuynh Tư rầu rĩ cúi đầu xuống, lại bắt đầu trò cũ, vẩy vẩy hai cái tai nhỏ cầu Chu Sa đến sờ vài cái. Lần này Chu Sa không những không sờ tai nàng mà còn một đường bước xuống giường, muốn đi ra ngoài.

"Gà nhỏ nàng đi đâu vậy?"

"Đến Thần Nguyệt."

"A? Tại sao?"

"Uống thuốc giải rồi tự nhiên phải đi tìm người giúp bản linh đế sinh con."

"Không được!!"

Úc Khuynh Tư tạc mao, chặn đường của Chu Sa, một bộ dạng có chết cũng không để cho Chu Sa rời đi nửa bước.

"Làm gì đây?" Chu Sa nhướn mày: "Muốn ăn đòn?"

"Không phải!" Úc Khuynh Tư nghiêm túc nói: "Chỉ có ta mới được sinh con cho nàng, không phải nữ nhân khác!"

"Ha!"

Chu Sa cười nhạo một tiếng, phất phất tay áo cho lui hạ nhân trong điện, ánh mắt rơi xuống gương mặt xinh đẹp đối diện, hoàn toàn không lưu lại chút vết tích nào của thời gian.

"Úc Khuynh Tư a Úc Khuynh Tư, ngươi nghĩ ngươi làm như vậy ta sẽ thương hại ngươi sao?" Ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng mịn của đối phương, giọng nói vừa mềm mại vừa ấm áp: "Bản linh đế càng ngày càng thấy ngươi ti tiện, hà tất làm khổ mình như vậy?"

"Ta không khổ, ở bên nàng tuyệt đối không cảm thấy khổ. Gà nhỏ, ta rất muốn sinh con cho nàng, hảo hảo bù đắp lại cho nàng, gà nhỏ, nàng cho phép ta làm điều đó được không?"

"Nếu như năm đó, ngươi có nửa điểm thương hại ta, ta nhất định sẽ rất cảm kích ngươi..." Chu Sa chậm rãi duỗi tay nâng cằm Úc Khuynh Tư lên, sóng mắt hổ phách mang theo chua xót: "Lăng nhi sẽ không phải chết... Lăng nhi sẽ làm sinh thần bốn vạn tuổi... sẽ được nhìn ngắm thế giới này..."

Cảm nhận được đối phương đang run rẩy, Úc Khuynh Tư hốt hoảng ôm lấy Chu Sa, dịu dàng vuốt lưng nàng.

"Gà nhỏ không khóc, ta sai rồi, ta biết sai rồi, tất cả là do ta, cầu nàng đừng khóc có được không?"

Chu Sa hít một hơi hòa hoãn tâm tình, hỏi: "Ngươi muốn có con?"

"Phải, ta muốn sinh con cho nàng."

"Không ngại mang thai?"

Úc Khuynh Tư chắc chắn gật đầu: "Không ngại."

"Hảo."

Chu Sa nhẹ nhàng nở nụ cười, đem Úc Khuynh Tư kéo dậy, dùng chút sức đã có thể đem đối phương đẩy xuống giường.

Bên tai là hơi thở ấm nóng cùng giọng nói mềm mại ngọt ngào của đối phương: "Ta thành toàn cho ngươi..."

...

"Ân... hô... gà nhỏ..."

Thân thể như vừa được vớt lên từ dưới nước, ướt đẫm mồ hôi. Giữa những ngày đầu xuân, không khí ôn noãn, nhưng hiện tại đều nóng như bị thiêu cháy, lại không cách nào xoa dịu được nóng bức. Âm thanh ám mụi liên tục vang lên, sa mạn phất phơ lay động, loáng thoáng thấy một đôi uyên ương dưới đêm xuân.

"Ha... gà nhỏ... hôn ta..."

Chu Sa né tránh nụ hôn của Úc Khuynh Tư, hơi thở có chút rối loạn: "Ta không muốn hôn ngươi."

"Không nên, gà nhỏ..."

Úc Khuynh Tư dùng hết sức chống đỡ thân thể, tay ghì chặt vai của Chu Sa, rướn người muốn hôn lên đôi môi anh đào mê người kia. Lần này Chu Sa không né tránh, để yên cho Úc Khuynh Tư hôn, cảm nhận được lưỡi đối phương không ngừng khiêu khích ép buộc, muốn tiến vào một màn day dưa không dứt.

Không được đáp lại, Úc Khuynh Tư cảm thấy mất mát, vặn vẹo cơ thể trên người Chu Sa, rời khỏi nụ hôn, thấp giọng nỉ non.

"Gà nhỏ, muốn hôn..."

Nói xong còn động động cái tai hai cái, bày ra một bộ dạng đáng thương.

Chu Sa vươn tay vò vò cái tai nhỏ của Úc Khuynh Tư, tâm tình thư sướng một phen, để lộ cả mấy cái đuôi phượng, kích động vẫy vẫy. Úc Khuynh Tư thừa nước đục thả câu, vươn tay nắm lấy cái đuôi của Chu Sa, liền nghe được tiếng hít thở không thông của đối phương, cùng với tiếng rêи ɾỉ đè nén trong cổ họng.

Ngay lúc này Úc Khuynh Tư lại kéo Chu Sa vào một nụ hôn, chiếc lưỡi trơn mềm được dịp tiến vào vòm miệng ấm áp của đối phương, một trận môi lưỡi triền miên. Thân thể mềm mại cùng vòng eo nhỏ đáng kinh ngạc không ngừng vặn vẹo, mong muốn áp sát vào đối phương, không để lại chút kẽ hở nào.

Chu Sa nghe được cả tiếng rêи ɾỉ nén chặt trong nụ hôn của Úc Khuynh Tư, cảm thấy mặt cũng nóng lên, tay mân mê vuốt ve làn da mềm mại trước mặt, hơi thở nồng đượm mùi vị ái tình.

"Gà nhỏ... ta yêu nàng... rất yêu nàng..."

Nếu như những lời này, bốn vạn năm trước Chu Sa được nghe, nàng hẵn sẽ rất vui vẻ, đến mức không thể ngủ được. Nhưng hiện tại trong lòng nàng chỉ còn chua xót, cực điểm chua xót, lòng cứ quặn lại, như thế sắp không thở nổi nữa.

Rốt cuộc Úc Khuynh Tư muốn cái gì đây?

Bốn vạn năm trước lạnh nhạt tàn nhẫn với nàng, bốn vạn năm sau liền như biến thành con người khác, dùng lời nói ngon ngọt cùng hành động ôn nhu đối đãi nàng. Đây là thương hại sao? là thương hại một kẻ trong tay không còn gì như nàng sao?

Nghĩ đến điều này, Chu Sa liền bật ra một nụ cười chế nhạo mình, đem Úc Khuynh Tư đang bám sát trên người mình đẩy ra, tiêu sái bước xuống giường mặc lại y phục.

"Gà nhỏ..."

Úc Khuynh Tư thì thào nho nhỏ, giọng nàng bắt đầu khàn: "Làm sao vậy? trong người mệt mỏi?"

"Bản linh đế ghê tởm ngươi." Chu Sa đem tóc dài vấn lên, giọng nàng nhẹ bẫng: "Ta không muốn chạm vào ngươi."

Thân thể Úc Khuynh Tư thoáng run lên, nàng vội vàng bước xuống giường, vết thương dưới thân nhức nhói tê buốt khiến nàng ngã sõng soài trên đất, nhịn không được phát ra tiếng rên đau khe khẽ.

Chu Sa nhịn không được liếc nhìn Úc Khuynh Tư: "Làm cái gì vậy? đứng dậy đi."

"Đau..."

Gương mặt Úc Khuynh Tư vặn vẹo đau đớn: "Gà nhỏ, đau... sư phụ đau..."

Nơi yếu ớt nhất trong lòng bị chạm đến, Chu Sa cảm thấy mắt mình buốt cay, đành lòng không đặng mà bước đến dìu Úc Khuynh Tư ngồi lên giường.

"Ai bảo ngươi bước xuống giường chứ?"

Chu Sa mạnh tay đem Úc Khuynh Tư ấn xuống giường, nghiêng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của đối phương, hình như là đau thật, không có giả vờ.

"Gà nhỏ..."

"Đừng có gọi ta."

Úc Khuynh Tư cúi đầu xuống, cái tai sói cũng theo đó là cụp xuống, bộ dáng vô cùng đáng thương, không ai đành lòng trách mắng.

Hai vai Chu Sa yếu đuối buông thõng xuống, đôi mi dài rung động, lại như chất chứa rất nhiều phiền muộn, không cách nào biểu lộ ra ngoài cho người khác thấu hiểu.

"Được rồi, tối nay ngươi ngủ ở đây đi, bản linh đế đi dạo một chút."

"Khuya rồi, hay là để mai đi được không?"

"Ngươi cứ lo ngủ đi, đừng để ý bản linh đế."

"Không được." Úc Khuynh Tư chuẩn xác nắm lấy bàn tay của Chu Sa, dùng sức siết chặt, không để cho đối phương rời đi: "Gà nhỏ nghe ta, mai hẵn đi, trời cũng đã khuya, sương đêm lạnh như vậy nàng không chịu nổi đâu."

Chu Sa nhìn Úc Khuynh Tư một lúc, cuối cùng lại nặng nề thở dài một tiếng, đành thỏa hiệp: "Được rồi, ngươi lo ngủ đi."

"Gà nhỏ, hay là khoan hẵn ngủ..."

Chu Sa xù lông: "Ngươi phiền hay không? ta đi ra ngoài không được, ngủ cũng không xong! Ngươi muốn ta phải làm cái gì đây?"

"Ách..."

Úc Khuynh Tư bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, co rúm người lại, nhỏ giọng nói: "Gà nhỏ, chúng ta không sinh con sao?"

"Sinh cái đầu ngươi! Đi ngủ!"

Quát xong một tiếng, Chu Sa liền nằm xuống giường, xoay lưng lại với Úc Khuynh Tư, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Úc Khuynh Tư động động cái tai hai cái nghe ngóng, lại không nghe thấy động tĩnh nào từ Chu Sa, liền dẩu dẩu môi, đem người áp sát lại, ôm lấy vòng eo mảnh mai của đối phương.

"Gà nhỏ, ngủ ngon."

Trong đêm đen tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua song cửa cùng từng đợt khói vờn quanh, yên tĩnh đến kỳ lạ. Nhẹ nhàng nâng đôi mi dài, ánh mắt rơi xuống vòng tay đang ôm lấy eo mình, không nói gì, chầm chậm nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi