CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

"Hồ đồ!! đúng là càng lúc càng không ra gì!"

Thiên Văn Cẩm tức giận gạt đổ tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất, ánh mắt quét qua Diêm Tống Bình đang né tránh không dám nhìn thẳng vào nàng, rõ ràng là biết nàng đang định nói đến chuyện gì.

"A Bình, lần này nàng không thể nói giúp cho Diêm La được nữa rồi." Thiên Văn Cẩm đang cố kiềm chế tức giận, kiềm chế đến mức thân thể cũng phát run: "Nàng xem lại con gái bảo bối của nàng đã làm ra những gì đi!"

Diêm Tống Bình buông rũ ánh mắt, yếu ớt nói: "Văn Cẩm, không thể tha cho Diêm La sao? nó cũng là con của chúng ta mà..."

"Đủ lắm rồi!!!" Thiên Văn Cẩm quát lên một tiếng, là lần đầu tiên trong đời nàng quát Diêm Tống Bình như thế: "Đến bây giờ nàng còn không chịu tỉnh ngộ? nàng xem lại đi, Diêm La đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi? đến hôm nay còn cố tình phá hỏng thiên kiếp của Thiên Trinh, có còn xứng đáng làm linh đế nữa hay không?"

"Nhưng Diêm La thật sự không cố ý, hài tử chỉ đang cố giúp Thiên Trinh mà thôi, tại sao ngươi không nhìn vào lý do nàng hành động như thế mà chỉ nhìn vào lỗi lầm mà nàng phạm phải?"

Diêm Tống Bình chán ghét Thiên Văn Cẩm đem tất cả lỗi lầm đổ hết lên người Diêm La, là do Diêm La là người của Phượng tộc không phải hổ tộc nên nàng ấy mới không cần đứa con gái này hay không?

Một tiếng cũng Trinh nhi, hai tiếng cũng Trinh nhi, chưa bao giờ Thiên Văn Cẩm nói tốt về Diêm La một tiếng. Luôn đặt nặng áp lực của một linh đế lên Diêm La, chính bởi vì Diêm La chỉ là một hài tử Phượng tộc, nếu Diêm La là người của Hổ tộc thì chắc hẳn Thiên Văn Cẩm đã không gay gắt như vậy.

"Nếu đã là một linh đế thì tuyệt đối không thể phạm phải một sai lầm nào cả!" Thiên Văn Cẩm càng thêm buồn bực trước sự chỉ trích của Diêm Tống Bình.

Phu thê các nàng chưa bao giờ tranh cãi với nhau, hòa hợp đến mức người của ngũ tộc lẫn thiên tộc đều phải đỏ mắt ghen tỵ. Tình cảm phu thê chính là tốt như vậy, nhưng hôm nay lại có cảm giác như bắt đầu rạn nứt, Thiên Văn Cẩm tuyệt không thích cảm giác này. Với Thiên Văn Cẩm nàng mà nói, không gì quan trọng hơn Diêm Tống Bình và hai nhi nữ của nàng, chỉ là hôm nay lại phải vì hai nhi nữ mà tranh cãi với nữ nhân tâm ái.

Thế nhưng Diêm Tống Bình không hiểu, càng không biết suy nghĩ của Thiên Văn Cẩm, trong lòng nàng, Diêm La chịu rất nhiều ủy khuất rồi, không thể tiếp tục chịu đựng sự trừng phạt của thiên địa phụ thần.

Bảy vạn năm là quá đủ rồi, hôm nay nàng không thể nhìn Thiên Văn Cẩm giống bảy vạn năm trước phạm phải một sai lầm không cách nào sửa đổi được. Bên cạnh Diêm La đã không còn ai nữa, nếu hiện tại nàng cũng không cần hài tử này, nàng không biết Diêm La sẽ như thế nào. Người khác nhìn vào nói nàng thiên vị Diêm La, nhưng chưa ai nhìn thấu bảy vạn năm qua Diêm La đã phải một mình chống chọi như thế nào, nàng không thể giống bốn vạn năm trước không giữ nổi đứa con gái nhỏ của mình.

"Thiên Văn Cẩm, hôm nay nói rõ một lần đi, ngươi có muốn tha cho Diêm La hay không!?"

"Chuyện này ta không muốn quản nữa, để thiên địa phụ thần quản nó đi!"

Dứt lời, Thiên Văn Cẩm liền phất phất tay áo, xoay người rời đi.

"Ngươi đứng lại!!"

Diêm Tống Bình bước nhanh chặn đường của Thiên Văn Cẩm, đáy mắt lóe lên một tia giận dữ: "Ngươi có phải là mẫu thân không? hôm nay Diêm La đường cùng, ngươi không cứu giúp lại còn bỏ mặc, có phải là do Diêm La không phải là người Hổ tộc đúng không? Chỉ cần ngươi nói đúng, ta liền không làm phiền ngươi nữa, một mình ta dẫn nàng về Phượng tộc, nơi này tùy ngươi định đoạt, từ nay về sau đường ai nấy đi!"

"Nàng nháo đủ chưa vậy?" Thiên Văn Cẩm nhíu chặt chân mày, từng bước bức lùi Diêm Tống Bình về sau: "Nàng đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? nàng rốt cuộc nghĩ ta là hạng người gì vậy? ta có thể không phải mẫu thân tốt, nhưng ta ít nhất cũng không nghĩ ruồng bỏ con mình như vậy. Hôm nay là Diêm La sai, không phải ta sai, nàng lý gì lại chỉ trích ta như vậy? chính bởi nàng chiều chuộng Diêm La quá mức, khiến nó sa ngã như ngày hôm nay, ta nói cho nàng biết, nàng muốn đi đâu thì đi ta không quản, nếu có đi rồi thì đừng quay về đây nữa!"

"Thiên Văn Cẩm!!!"

Diêm Tống Bình không tin vào tai mình, những lời tuyệt tình như vậy mà Thiên Văn Cẩm vẫn nói được hay sao?

Tình cảm mười mấy vạn năm qua đều dễ dàng đánh mất như vậy sao, chỉ vì một chút mâu thuẫn đã phải rạn nứt. Lời đã thốt ra thì không có cách nào lấy lại được, cũng giống bát nước đổ đi không cách nào hốt lại được, tất cả đều chỉ vì một câu nói mà rạn vỡ.

"Được, ta đi, càng không bao giờ quay trở về nơi này nữa! Ta nói cho ngươi biết, Thiên Văn Cẩm, điều ta hối hận nhất chính là gả cho ngươi!"

"A Bình, lời nói ra rồi thì không rút lại được, hơn nữa những lời như vậy nói ra, sẽ khiến người khác phải tổn thương!"

Thiên Văn Cẩm thoáng chau mày, trong lòng vạn phần khó chịu, cũng phải thôi, nàng yêu Diêm Tống Bình như vậy, nghe thấy những lời tàn nhẫn này tất nhiên sẽ không chịu nổi.

"Đều là do ngươi bức ta, Văn Cẩm, nếu ngươi buông tha cho Diêm La, ta nhất định sẽ suy nghĩ lại. Nhưng hôm nay ngươi tuyệt tình như vậy, ta không biết sau này ngươi còn sẽ đối xử với mẫu tử ta như thế nào."

Vẫn như cũ, thích mặc một bộ tố y, nhưng hôm nay không phải ôn nhu thường thấy, mà là một mạt lãnh đạm đến tàn nhẫn. Đáy mắt là thương tâm cùng yếu đuối, nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ tuyệt vọng của Diêm La, nàng liền không thể tiếp tục yếu đuối, không ai muốn cứu con nàng, vậy thì nàng sẽ tự cứu lấy con. Diêm Tống Bình dứt khoát xoay người đi, nàng không nghĩ nhiều, chỉ cần cứu được Diêm La, giá nào nàng cũng đánh đổi.

"Tống Bình!!"

Nơi Diêm Tống Bình vừa đứng đặt ngay ngắn một thanh Phá Tuyết cầm, ánh mắt Thiên Văn Cẩm tan rã, chưa bao giờ nàng nghĩ Diêm Tống Bình lại tuyệt tình như vậy. Phu thê mấy vạn năm lại không thể nào hàn gắn lại được một vết nứt, hóa ra nàng đã quá tin tưởng vào tình cảm này đủ lớn để có thể vượt qua tất cả sóng gió, hơn nữa đã từng rất tin tưởng Diêm Tống Bình sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà buông tay nàng.

Bước chân chậm chạp, vạt áo thiển tử sắc nhẹ nhàng lay động. Thiên Văn Cẩm dừng trước Phá Tuyết cầm, nhịn không được mà siết chặt đôi bàn tay giấu dưới tay áo

"A Bình... hôm nay nàng làm sao vậy?"

...

"Không!!"

Tiếng hét thất thanh vọng lại khắp hang động, đặc biệt u ám thê lương. Trên thái dương chảy xuống một giọt mồ hôi, hơi thở đứt quãng nặng nề, vừa thoát khỏi cơn ác mộng liền cảm thấy gánh nặng đè trên vai mất đi.

Chu Sa bị tiếng hét của Úc Khuynh Tư đánh thức, giật mình ngồi bật dậy, nhìn thấy đối phương đang ôm ngực thở dốc, gương mặt tái nhợt yếu ớt.

"Làm sao vậy?"

"Gà nhỏ..." Úc Khuynh Tư hít một ngụm lãnh khí, chậm chạp nói: "Ta gặp ác mộng."

Chu Sa vươn tay giúp Úc Khuynh Tư chỉnh lại vài lọn tóc bết mồ hôi, ôn giọng nói: "Chỉ là ác mộng thôi, không phải sự thật, ngươi cũng không nên lo sợ."

"Nhưng ác mộng này thật sự rất chân thật, ta nhìn thấy rất nhiều chuyện đáng sợ, ta thấy nàng chán ghét ta... ta... thật sự rất đáng sợ..."

Động tác tay của Chu Sa khựng lại, đưa mắt nhìn sườn mặt được ánh trăng soi rọi của Úc Khuynh Tư, đáy mắt là một mảng thương xót.

"Chuyện cũ nên quên, ta cũng không muốn nhắc đến nữa." Chu Sa buông thõng tay xuống, ngập ngừng một lúc lâu, nàng nói: "Hơn nữa ngươi cũng không phải là người có lỗi."

"Gà nhỏ, ta..."

"Không cần phải nói nữa." Chu Sa co người ngồi trong một góc mà ánh trăng không chiếu soi đến được, nặng nề nói: "Bất quá cũng chỉ là một lần thiên kiếp, để trong lòng cũng chỉ thêm thương tâm, buông được thì buông, không được thì uống một chén vong tình thủy mà quên đi tình kiếp phi thăng."

"Nếu vậy thà ta để nàng hận ta còn hơn nhìn nàng quên đi ta." Úc Khuynh Tư kéo tay áo của Chu Sa, giống như đang cố níu kéo một đoạn duyên phận sớm đã tan vỡ không còn lại gì: "Khi nàng một vạn tuổi, nàng muốn uống vong tình thủy để quên đi ta, lúc đó tâm ta vỡ nát, ta thật sự không muốn nàng quên đi tất cả. Ta không muốn nghe nàng gọi ta sư phụ, ta thật sự không muốn làm sư phụ của nàng, ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng, làm nữ nhân của nàng. Tình kiếp phi thăng thì sao? cùng lắm thì tan thành tro bụi, nhưng vẫn có thể yêu đến thống khoái, những lời này nàng đã nói, nàng quên hết rồi sao?"

"Nhưng tâm ta thật sự rất đau, ta không thể chịu thêm một lần tổn thương nào nữa, Úc Khuynh Tư, ngươi nói ta yếu đuối cũng được, ta chỉ sợ sẽ không cách nào buông tay ngươi ra được..."

"Nếu như vậy đừng buông tay nhau ra được không?"

Úc Khuynh Tư cố níu giữ một đoạn tình cảm mong manh, cố níu giữ một đoạn thời gian xa xưa nào đó, chính trong lòng nàng biết rõ, nàng cũng không thể nào buông tay Chu Sa.

"Ngươi không thấy mệt mỏi sau bao nhiêu chuyện sao?"

"Không, tuyệt đối không mệt mỏi."

Úc Khuynh Tư yếu đuối, Úc Khuynh Tư si tình, đều là vì Chu Sa mà biến thành con người yếu nhược như vậy, là vì tình yêu mà khiến con người ta hèn mọn đến đáng thương.

Chu Sa đưa mắt nhìn nữ nhân vốn dĩ cao ngạo lạnh lùng lại biến thành một kẻ yếu đuối quỵ lụy vì một đoạn tình kiếp, nàng cười, là cười bản thân cũng chẳng khác gì Úc Khuynh Tư, biến thành những kẻ ngu ngốc yếu hèn.

"Vì nàng làm một kẻ hoang đường..."

Úc Khuynh Tư quỳ trên đất, hai tay vươn tay vòng qua cổ Chu Sa, tựa cằm vào vai đối phương, giọng nói đều đều mềm mại.

"Chúng ta làm những kẻ hoang đường, mặc kệ thiên hạ nói thế nào, chỉ cần nàng còn ở đây, ta nhất định vì nàng mà cố gắng, vì nàng mà can đảm đấu tranh, có được hay không?"

Nước mắt rơi xuống lại không phải vì thương tâm mà là vì hạnh phúc đến nghẹn ngào, Chu Sa siết chặt vai áo của Úc Khuynh Tư: "Khuynh Tư, bốn vạn năm qua ta chưa từng quên ngươi, ta chưa từng hận ngươi, ta yếu đuối cũng là vì ngươi mà yếu đuối. Làm ơn hãy nhớ, ngươi là yếu điểm duy nhất của ta, đừng để ta vì ngươi mà thương tâm, cũng đừng thương tổn bản thân mình."

"Gà nhỏ, ta yêu nàng..."

Rốt cuộc Chu Sa đã chờ đợi câu nói này bao nhiêu lâu rồi, đợi đến mệt mỏi, đến mức muốn buông bỏ, cũng may, nàng đợi được rồi.

"Khuynh Tư, ta cũng yêu ngươi."

"Sau này đừng gọi ta là sư phụ hay thượng thần nữa." Úc Khuynh Tư đưa tay vén suối tóc dài của Chu Sa ra sau, dịu dàng thì thầm: "Gọi ta như vậy, gọi Khuynh Tư, được không?"

"Hảo, Khuynh Tư."

Úc Khuynh Tư định nói gì, lại cảm thấy bụng có chút đau đớn, liền giữ chặt lấy vai áo của Chu Sa, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

Cảm nhận được rõ đau đớn hiện trên mặt Úc Khuynh Tư, Chu Sa có chút kinh hãi, vội vội vàng vàng giúp nàng lau đi mồ hôi.

"Khuynh Tư, ngươi làm sao vậy?"

"Có lẽ động thai rồi..." Úc Khuynh Tư nhỏ giọng nói: "Đau một chút thôi, không sao đâu..."

"Không được, ta đưa ngươi đến Trục Dương cung."

Chu Sa vừa định đứng dậy đã bị Úc Khuynh Tư kéo lại: "Không được, sẽ bị người của tông miếu phát hiện mất."

"Phát hiện thì sao, cùng lắm là bị phạt, ta không thể nhìn ngươi và con gặp chuyện được."

Nói xong, Chu Sa liền xốc người Úc Khuynh Tư lên, lại ngại tiểu phúc Úc Khuynh Tư đã lớn, nên quyết định ôm ngang nàng chạy ra khỏi hang động.

Ánh trăng phủ xuống cả hai, kết giới hiện ra, từng tia sáng bắn thẳng lên bầu trời, tạo thành một tấm lưới lớn.

"Chết tiệt..."

Chu Sa lẩm bẩm một tiếng, sau đó liền dùng pháp lực dịch chuyển đến Trục Dương cung, mặc kệ bản thân đã bị thiên địa phụ thần phát hiện.

"Gà nhỏ, đừng đi nữa!"

"Không cần nói nữa!!"

Tiếng đập cánh vang lên càng lúc càng lớn, Chu Sa biến thành một đại phượng hỏa, cánh sải dài che khuất cả bầu trời. Với tốc độ này của Chu Sa, dù cho là thiên địa phụ thần cũng đuổi không kịp, đừng nói là vài tiểu tướng của thiên cung.

Có lẽ đoán biết được Chu Sa sẽ đến, Cô Quang đã chờ sẵn bên ngoài, khi Chu Sa vừa bay vào Trục Dương cung, nàng liền thiết lập kết giới, đánh lạc hướng của thiên địa phụ thần.

"Cô Quang." Chu Sa dứt khoát ném cho Cô Quang một viên châu, nói: "Mười vạn năm tu vi."

"Cái giá này quá cao rồi." Cô Quang nói: "Ta chỉ cần một nhánh lông đuôi của ngươi thôi."

Chu Sa không nói gì, vẩy vẩy đuôi hai cái, một nhánh lông đuôi đẹp nhất liền rơi xuống, trực tiếp nhặt lên đưa cho Cô Quang.

"Đúng là tuyệt thế trang sức của thiên địa." Cô Quang tấm tắc khen một tiếng, xong xuôi liền nói: "Đưa thượng thần vào trong đi, ta chuẩn bị một chút liền vào xem bệnh cho nàng."

"Hảo, đa tạ ngươi Cô Quang."

Cô Quang phất phất tay áo, sau đó liền nhấc chân rời đi, nàng chính là như vậy, cực kỳ không thích câu nệ tiểu tiết.

Chu Sa nhanh chóng dìu Úc Khuynh Tư vào trong phòng, vừa vặn bắt gặp Gia Giao đang trò chuyện cùng Cô Chúc, thấy các nàng bước vào liền nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

"Miễn lễ đi!"

Đem Úc Khuynh Tư ấn nằm xuống giường, Chu Sa đưa mắt nhìn sang Gia Giao, chấp tay nói: "Lần trước vẫn chưa cảm ơn phu thê các ngươi đồng ý lưu ta lại."

"Lão yêu quái hôm nay kỳ lạ nhỉ?" Cô Chúc đi vòng quanh Chu Sa, tặc lưỡi hai cái: "Lần trước gặp còn hung dữ hơn cả đám yêu quái ở biên cảnh, hôm nay lại ôn nhu từ tốn như vậy?"

Chu Sa liếc Cô Chúc một cái, cười nói: "Bản linh đế bất quá là lớn hơn ngươi vài ba vạn tuổi, không nhất thiết cho từ lão vào."

Cô Chúc bĩu bĩu môi, rồi lại nói: "Nghe nói ngươi bị thiên địa phụ thần trách phạt, là đến đây trốn tội sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi