CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Sáng sớm Thư Cửu nhận được tin báo của nha hoàn bảo nàng đến Hy An điện, mẫu thân cùng nương có chuyện muốn nói với nàng. Thư Cửu chỉ đành nhanh chóng thay đổi y phục, chải lại tóc tai rối bời rồi chuyển đến Hy An điện, mang theo nghi hoặc suốt cả đường đi.

Đến nơi đã thấy Thư Phàm cùng Lục Niệm đã chờ sẵn, thấy Thư Cửu bước vào cũng không gấp gáp, nhẹ vỗ vào vị trí còn trống bên cạnh.

Thư Cửu trước cung kính thỉnh an: "Mẫu thân, nương tảo an."

"Cửu nhi, mau ngồi xuống, không cần đa lễ."

"Vâng, nương."

Thư Cửu từ tốn ngồi xuống, đưa mắt nhìn sang mẫu thân vẫn yên lặng từ nãy đến giờ, không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là có chuyện gì mà trông mẫu thân có vẻ không vui?

Thư Phàm đương nhiên nhận ra Thư Cửu nhìn mình, liền chậm chạp đặt chén trà xuống, nói: "Cửu nhi, con cũng lớn rồi, nên tính chuyện thành gia lập thất là vừa."

Trong nháy mắt gương mặt Thư Cửu liền chuyển sang trắng bệt, bàn tay đặt trên bàn run rẩy, ánh mắt mang theo vài tia tan rã.

"Mẫu thân, ngài muốn gả Cửu nhi đi?"

Thiên kiếp kết thúc chưa bao lâu, nỗi đau trong lòng Thư Cửu vẫn còn, nàng làm sao có thể gả cho người khác trong khi vẫn còn nhớ đến Thiếu Trinh?

Nhìn ra được suy nghĩ của Thư Cửu, Thư Phàm thoáng chau mày, nói: "Bất quá cũng chỉ là một lần thiên kiếp, hà tất để ở trong lòng? Con bây giờ không còn nhỏ, bản thân còn là phàm nhân, nếu không tìm một nơi tốt để nương tựa, nhất định sẽ chịu thiệt thòi."

"Nhi nữ không muốn gả đi, nhi nữ cầu ngài đừng gả nhi nữ đi!"

Dứt lời Thư Cửu liền quỳ xuống đất, níu chặt tay áo của mẫu thân mà cầu xin khóc lóc: "Nhi nữ vẫn còn rất nhớ Thiếu Trinh, thật sự không muốn gả cho ai khác, cầu ngài đừng gả nhi nữ đi mà!"

"Cửu nhi không được hồ đồ." Lục Niệm muốn dìu Thư Cửu đứng dậy nhưng Thư Cửu lại ngoan cố không chịu đứng, nàng chỉ có thể buồn bã mà nói: "Con đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại không biết suy nghĩ vậy? Con ngày ngày đều tưởng niệm, lấy nước mắt mà rửa mặt nhưng chưa chắc Thiếu Trinh gì đó còn nhớ, đừng trách mẫu thân con, ngay cả ta cũng không muốn thấy con vì mong nhớ mà ngày càng tiều tụy."

"Nương ngài không thương Cửu nhi nữa sao? Không cần Cửu nhi nữa sao?"

"Sao nương lại không thương con chứ?" Lục Niệm dịu dàng lau nước mắt cho nhi nữ, ôn nhu nói: "Nương cũng chỉ có một mình con, tất cả yêu thương đều dành hết cho con, nhưng con phải nghĩ về tương lai của bản thân. Con đã không còn nhỏ nữa, nếu không có một nơi tốt để gả vào, sau này mẫu thân và nương tan thành tro bụi thì ai sẽ chiếu cố con đây?"

"Sẽ không!" Thư Cửu cuống quýt nói: "Ngài và mẫu thân sẽ không tan thành tro bụi đâu, nhất định là như vậy, mà Cửu nhi cũng tự có thể chiếu cố cho mình, các ngài không cần phải lo đâu!"

"Nha đầu ngốc."

Lục Niệm trách nàng, lại trở dài một tiếng, đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?

Thư Phàm nhịn không được mà nói: "Chung thân đại sự là do cha mẹ quyết định, con cũng không cần phải nói thêm làm gì, ta và nương con cũng đã đồng ý hôn sự này rồi."

"Hôn sự..." Tất cả sức lực như bị rút đi hết, Thư Cửu đổ gục xuống đất, giọng nàng run lên: "Rốt cuộc ngài muốn gả nhi nữ cho ai?"

"Trên đời này người có thể bảo vệ con chu toàn chỉ có hai người, chính là Linh đế và thế quân Phượng tộc." Thư Phàm ngừng lại một chút, nói tiếp: "Linh đế từng cứu mạng con, nếu có thể phó thác chung thân cùng nàng, nhất định là một điều tốt đẹp. Đáng tiếc Linh đế đã quyết định lập hậu, gả con đến cũng chỉ có thể làm thiếp."

Thư Cửu run rẩy: "Ngài muốn nhi nữ làm thiếp?"

"Tất nhiên là không rồi." Lục Niệm an ủi nhi nữ: "Làm sao mẫu thân đành lòng để con làm thiếp đây? Ngay cả Linh đế cũng không đồng ý nạp thêm thiếp, lại cho rằng con còn quá nhỏ không thể gả vào Thần Nguyệt, nên ta và mẫu thân con quyết định gả con cho thế quân Phượng tộc. Vừa vặn vị thế quân này cũng tên Trinh, là một đoạn nhân duyên trời định rồi."

"Tên Trinh thì thế nào?" Thư Cửu trào phúng cười một tiếng: "Cũng chẳng phải là nàng ấy..."

"Cửu nhi, con không cần quá thương tâm." Lục Niệm ôn nhu nói tiếp: "Thế quân nhất định sẽ đối tốt với con mà."

"Chẳng phải đã quyết định hết rồi sao?" Thư Cửu cười nhạt: "Bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi..."

Chống tay xuống đất, dùng tất cả sức lực để đứng dậy, thân thể lảo đảo mấy lần muốn ngã vẫn kiên cường đứng vững. Ngay cả đến lúc nước mắt rơi xuống, vẫn bướng bỉnh ngăn lại, từng bước từng bước đi về phía trước, thâm tâm vụn vỡ.

Lần đầu Lục Niệm thấy nhi nữ như vậy, không khỏi đau xót, nhìn qua Thư Phàm cũng một dạng thương tiếc nữnhi. Nhưng căn bản các nàng không còn lựa chọn nào khác, đau ngắn hơn đau dài, rồi sau này Thư Cửu sẽ quên được Thiếu Trinh thôi.

- ----------------------

"Thế quân thỉnh dừng bước!"

"Thế quân ngài không thể đi vào!"

"Thế quân!"

Dù nói thế nào thì Thiên Trinh vẫn không nghe, dứt khoát đem đại môn Tử Liên Bát Kính đẩy ra, xông thẳng vào trong điện.

Chu Sa nghe ồn liền ngẩng đầu lên nhìn thử, nào ngờ vừa thấy Thiên Trinh thì đã bị đối phương trực tiếp đem tấu chương ném thẳng vào người nàng.

"Linh đế tại thượng, đây lại là việc tốt của ngài sao?"

Không cần hỏi Chu Sa cũng biết Thiên Trinh định nói việc gì, không nhanh không chậm rời khỏi thư án, khom người nhặt lại tấu chương dưới đất.

"Diêm La ngươi mau nói!"

Biết rõ chuyện này sẽ khiến Thiên Trinh tức giận, nhưng Chu Sa không còn cách nào khác, chống đỡ đau lòng mà ngẩng lên nhìn thân muội muội.

"Trinh, tỷ tỷ làm tất cả là vì ngươi."

"Vì ta? Cái này gọi là vì ta?" Thiên Trinh càng thêm giận dữ, ba bước biến hai chạy đến trước xốc cổ áo Chu Sa, gằn giọng: "Ngươi không hỏi ý kiến ta đã tự quyết định mọi chuyện, chung thân đại sự của ta mà ngươi cũng tự làm chủ, đây là vì ta sao!?"

"Sau này muội sẽ hiểu." Chu Sa chậm rãi nói: "Sẽ không khiến muội thất vọng đâu."

"Đủ rồi!" Thiên Trinh quát một tiếng: "Chuyện này bản thế quân không chấp nhận, cho dù là con gái của Diêm quân cũng không thay thế được một nửa Lục Cửu!"

Chu Sa yên lặng, nàng biết trong lòng Thiên Trinh, Lục Cửu quan trọng đến thế nào. Cũng vì biết nên nàng không từ nan cố tìm kiếm cho bằng được Lục Cửu, cuối cùng cũng cảm nhận được khí tức của nàng ta ở Minh cung. Ngoài dự đoán của Chu Sa, Lục Cửu lại chính là Thư Cửu--- con gái của Diêm quân Thư Phàm. Nếu thật sự là ý trời, Chu Sa nhất định sẽ tác thành cho hai người, đề chuyện hôn sự trước mặt Diêm quân, quyết định để Thiên Trinh và Thư Cửu thành thân.

Hôm nay Thiên Trinh đến vấn tội, Chu Sa cũng không dám nói thẳng ra, chỉ sợ Thư Cửu không đồng ý sẽ khiến Thiên Trinh thất vọng. Lần đó nàng gây ra tội lỗi gì, nàng đều nhớ rõ, nếu để Thư Cửu biết được chỉ sợ sẽ không chịu gả cho Thiên Trinh.

Nhìn Thiên Trinh tức giận như vậy, Chu Sa cũng chỉ thở dài trong lòng, từ từ rồi tiểu nha đầu này sẽ hiểu ra thôi.

"Trinh, có thể muội nghĩ tỷ là một tỷ tỷ không ra gì, không xứng đáng làm tỷ tỷ, nhưng từ trước đến giờ, tỷ chưa từng làm chuyện gì tổn hại đến muội."

Chu Sa cảm thấy sợ hãi, nàng sợ hãi ánh mắt lạnh lùng, thái độ tuyệt tình của Thiên Trinh. Bàn tay run rẩy vươn ra vuốt nhẹ vạt áo hơi nhăn của Thiên Trinh, hốc mắt Chu Sa đỏ bừng lên, chỉ chờ đến một phút yếu lòng nhất nước mắt sẽ rơi xuống.

"Ngươi sao lại thay đổi như vậy?" Thiên Trinh yếu ớt lầm bầm: "Tỷ tỷ của ta không như vậy... nàng không bao giờ ép ta những chuyện ta không muốn... nàng thương yêu ta nhất..."

Từng câu từng chưa như dao sắt cứa nát trái tim Chu Sa, nàng buông thõng tay xuống, nước mắt nghẹn ngào rơi xuống.

"Trinh, tỷ tỷ vẫn như vậy, vẫn yêu thương ngươi. Sau này ngươi sẽ hiểu, tỷ tỷ làm tất cả là vì ngươi, chỉ cần ngươi hạnh phúc, tỷ tỷ cũng sẽ hạnh phúc."

Nhìn sâu vào trong đôi mắt ngập tràn một tầng nhãn lệ của Chu Sa, Thiên Trinh như nhìn thấy tỷ tỷ của trước đây, dùng vô hạn ôn nhu đối đãi nàng, yêu thương nàng.

"Được, ta đáp ứng ngươi lấy con gái của Diêm quân..." Thiên Trinh rũ mắt, nàng không còn lựa chọn, càng không có quyền lựa chọn: "Nhưng ta muốn ngươi cũng đáp ứng ta một chuyện."

"Chỉ cần Trinh muốn, tỷ tỷ đều đáp ứng."

"Tỷ tỷ..." Thiên Trinh đưa mắt nhìn Chu Sa, nặng nề nói: "Ngươi cứu nương có được không?"

Lời nói của Thiên Trinh quẩn quanh khắp Tử Liên Bát Kính, yếu ớt lại thê lương, tưởng chừng như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Chu Sa bất đắc dĩ nói: "Tỷ tỷ thật sự đã tìm rất nhiều cách rồi, ngay cả xuống tận Minh giới cầu xin Diêm quân cũng không cứu vãng được tình hình, thật sự tỷ không biết phải làm thế nào."

Thiên Trinh ngập ngừng một chút, nói: "Ngươi có thể khởi vận cấm thuật của Phượng tộc mà."

"Cấm thuật?"

Nhìn quanh Tử Liên Bát Kính, khẳng định không có ai khác ngoài các nàng ở đây, Thiên Trinh mới lấy trong tay áo một trục thư cũ kỹ.

"Ta trộm được ở tông miếu, trong này nói tới một loại cấm thuật có thể cứu sống người đã chết."

Không cần hỏi Chu Sa cũng biết đây là Hồi Hồn thuật, là một trong ba loại cấm thuật cường đại nhất của Phượng tộc. Hồi Hồn thuật rất yêu dị, cho nên bị liệt vào cấm thuật, đời đời tộc nhân Phượng tộc cũng không được tùy ý sử dụng. So với hủy thiên diệt địa, Hồi Hồn còn lợi hại gấp trăm lần, nhưng cái giá phải trả thật sự là rất đắc.

Năm đó có kẻ không màn sống chết khởi vận Hồi Hồn, kết quả bị đẩy về súc sinh đạo, đời đời kiếp kiếp sống kiếp súc sinh, hơn nữa còn chết rất thảm. Người được dùng Hồi Hồn cũng không sống lại được, rõ ràng đây là cấm thuật tà môn, người của ngũ tộc các nàng khó lòng sử dụng được.

Nhìn thấy tia hy vọng yếu ớt trong mắt Thiên Trinh, Chu Sa cũng không nỡ hủy đi tia hy vọng cuối cùng của nàng, đành gật đầu đáp ứng.

"Tỷ sẽ cố gắng."

Thiên Trinh nhịn không được vui vẻ, cười nói: "Thật tốt."

Cuối cùng Chu Sa cũng có thể nhìn thấy Thiên Trinh mỉm cười, trong lòng cũng dị thường ấm áp, chỉ cần muội muội vui vẻ, nàng cũng vui vẻ.

"Nếu ngươi đã nói thì phải nhớ giữ lời." Thiên Trinh chấp tay nói: "Ta trở về trước, chuyện hôn sự... ngươi muốn an bài thế nào cũng được."

"Hảo."

Xong việc Thiên Trinh cũng nhanh chóng phất tay áo rời đi, bóng lưng thon dài đổ xuống mặt đất, trên người phủ một đợt hào quang chói mắt.

Chu Sa nhìn Thiên Trinh rồi nhìn trục thư trong tay mình, trong mắt một mảng ảm đạm thê lương.

...

Ánh trăng bàng bạc chiếu xuyên qua khung cửa sổ trên cao, soi tỏ hai bóng người quấn quít trên tường. Sa mạn đỏ buông xuống, nến vẫn âm ỉ cháy sáng, đêm vẫn dài tưởng chừng như vô tận.

Mưa rơi trên bệ cửa sổ, cảm tưởng như cơn mưa lạnh tháng ba ở U Nham, lạnh đến tê buốt cõi lòng.

Âm thanh khàn khàn truyền đến: "Gà nhỏ..."

Chu Sa gắng gượng mở mắt lên nhìn, đập vào mắt là gương mặt lo lắng phóng đại của Úc Khuynh Tư.

"Không sao, yên tâm."

Úc Khuynh Tư đưa tay xoa xoa gò má trắng nõn phủ một tầng hồng phấn mê người, dụ hoặc thì thầm: "Gà nhỏ, nàng thật ngoan ngoãn..."

Chu Sa yếu ớt cười một tiếng, vươn tay vòng qua cổ Úc Khuynh Tư: "Còn không phải do ngươi đang mang thai, không muốn lộng thương ngươi sao? Vừa để ngươi thượng liền nói nhiều như vậy."

Úc Khuynh Tư xấu hổ cười, cúi thấp người xuống, tựa trán mình vào trán nàng, ôn giọng: "Ta muốn có thể như vậy, ở bên cạnh nàng, mãi mãi."

Rốt cuộc mãi mãi này là bao lâu đây? Một đời một kiếp? Hay chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi vô định mà cả nàng và Úc Khuynh Tư đều không biết đến, có khi cũng chỉ là một giấc mộng xuân thu...

Yêu chính là dày vò, một loại dày vò vừa ngọt ngào vừa cam chịu.

Chẳng ai cam chịu dày vò, nhưng mấy ai thoát được ngọt ngào trong sự dày vò đó?

Một khi đã yêu thì hiển nhiên đã chấp nhận để đối phương dày vò, thế nhưng bản thân lại đắm chìm trong thứ ngọt ngào chẳng phân biệt nổi là huyễn tưởng hay sự thật.

Áp bàn tay tê lạnh lên gò má của đối phương, ánh mắt Chu Sa dần nhu hòa, dần ấm áp, đến mức có thể khiến cõi lòng băng giá cũng tan chảy.

Nữ nhân này si tình, nữ nhân này kiêu ngạo, nhưng vẫn bị Úc Khuynh Tư nắm giữ được. Không kẻ nào quản nổi Chu Sa, từ nhỏ đã như vậy, chỉ có Úc Khuynh Tư quản nổi đứa nhỏ ngang bướng này.

Khi đã yêu thì không còn phân biệt nổi đúng sai nữa rồi.

Nếu ngươi là người mà ta không thể yêu, vậy thì ta liền nghịch thiên, yêu ngươi đến khi tan thành tro bụi, vạn kiếp bất phục.

"Khuynh Tư." Chu Sa khe khẽ thì thầm: "Có sợ không?"

Úc Khuynh Tư ngây người ra, lại hỏi: "Sợ gì?"

"Ta và ngươi đều không có nhân duyên, định cả đời không thể yêu được ai. Ngày hôm nay bỏ qua tất cả đến với nhau, ắt sau này sẽ phải chịu trừng phạt, ngươi có sợ hãi không?"

"Chính vì sợ hãi nên bảy vạn năm trước ta mới đánh mất nàng..."

Nhớ đến đoạn thời gian trước kia, Úc Khuynh Tư hoảng hốt, nàng nắm vội lấy bàn tay của Chu Sa, cố gắng trấn tỉnh bản thân Chu Sa vẫn còn ở đây, vẫn ở bên cạnh nàng.

"Ta nhất định không hèn nhát nữa, ta nhất định sẽ dũng cảm, dù cho có thật sự phải chịu trừng phạt, ta cũng sẽ cùng nàng chịu đựng."

Bàn tay lướt ra sau gáy của Úc Khuynh Tư, dịu dàng kéo đối phương bắt đầu một nụ hôn, ngọt ngào, quyến luyến.

Đừng hỏi lý do bắt đầu, bởi vì các nàng ai cũng không mong bản thân sẽ phải đi một con đường khó khăn. Nhưng nếu cùng đối phương đi, nhất định sẽ cố gắng đi đến cuối con đường, không một chút hối tiếc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi