CHỦ TỊCH NGHIỆN SỦNG


Nghe được lời nói của Trịnh Gia Minh, An Cẩn cúi thấp đầu, vẻ sắc bén thoáng hiện lên trong mắt.

Ha ha, Trịnh Gia Minh, muốn cổ phần công ty vậy à?An Cẩn ngước lên, chớp chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ: "Các chú bác trong Hội đồng quản trị làm như vậy thì nhất định là có suy tính của bọn họ, có lẽ là bản kế họach của anh vẫn chưa đủ hoàn thiện, anh nên sửa lại đi.

"Trịnh Gia Minh nghẹn cục tức trong lồng ngực.

An Cẩn đang làm cái gì?Kêu anh ta sửa bản kế hoạch?Chẳng lẽ không phải là chuyển tất cả cổ phần công ty trong tay cô tới danh nghĩa của anh ta, để anh ta tiếp quản An Thị danh chính ngôn thuận, đối phó với nhóm mấy ông già Hội đồng quản trị cổ hủ chỉ biết cậy già lên mặt kia sao?Vẻ không vui hiện ra rõ ràng trong mắt Trịnh Gia Minh nhưng trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa: "Tiểu Cẩn, có thể em không hiểu chuyện trong công ty lắm, anh đã chuẩn bị bản kế hoạch rất lâu, vô cùng hoàn mỹ, vấn đề bây giờ là người trong Hội đồng quản trị cảm thấy trong tay anh không có cồ phần công ty, lại ngồi ở vị trí Tổng giám đốc nên trong lòng bọn họ không phục.

""Ừ, tôi thật sự không hiểu bản kế hoạch lắm, chỉ là Đường Tống là trong nghề, hay là anh thỉnh giáo anh ấy đi.


"An Cẩn cười nhìn Đường Tống, cũng nghịch ngợm nhăn mắt với Đường Tống lúc Trịnh Gia Minh không chú ý.

Đường Tống vốn đã chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của An Cẩn lại ma xui quỷ khiến quyết định ở lại, cho dù mục đích cuối cùng của An Cẩn là vì cái gì, giờ phút này cô đang cười với anh, để anh tham luyến thêm một chút nữa vậy.

Trịnh Gia Minh nhìn Đường Tống thâm tình đối mặt với An Cẩn, cảm thấy cục máu trong miệng sắp phun ra rồi.

Đây là gì đây?Anh ta nói nhiều như vậy nhưng An Cẩn chỉ chú ý trọng điểm ở bản kế hoạch, chuyện cổ phần công ty cô lại không thèm quan tâm?Mẹ Trịnh ở bên cạnh cũng nôn nóng không chịu được, không ngừng nháy mắt với An Cẩn, nhưng từ đầu đến cuối An Cẩn cũng không nhìn bà ta.

"Tiểu Cẩn.


" Trịnh Gia Minh khẽ cắn môi quyết định nói thẳng ra, nếu không có lẽ với dáng vẻ ngu dốt này của An Cẩn cũng không nghe hiểu sự ám chỉ uyển chuyển này.

"Tiểu Cẩn, không phải lúc trước em nói đợi sau khi công bố di chúc sẽ chuyển cổ phần công ty tới danh nghĩa của anh, vậy thì người của công ty mới có thể càng thêm tin phục anh, anh cũng có thể quản lý tốt An Thị?"Mày Đường Tống hơi nhăn lại, An Thị là căn cơ của nhà họ An, sao có thể tùy tiện đưa cổ phần công ty cho người khác?Nhưng bây giờ anh cũng không có lập trường gì đưa ra quan điểm không đồng ý, trong lòng lại hơi có cảm giác nhoi nhói, An Cẩn làm như vậy có nghĩa Trịnh Gia Minh trong lòng cô đã vượt qua tất cả.

Đột nhiên trong mắt Đường Tống thoáng hiện lên một chút tự giễu, vừa rồi anh lại vì một nụ cười của An An mà sinh lòng chờ mong với cô, ngay cả chính anh cũng cảm thấy phiền chán cảm giác không có cách nào tự kiềm chế được này.

"Tôi còn có việc, cáo từ trước.

"Anh đứng dậy, không cho An Cẩn thời gian phản ứng, đôi chân dài bước mấy bước đã đi tới cửa, ngay sau đó biến mất ở trong tầm mắt của An Cẩn.

"Aiz? Đường Tống!"An Cẩn đứng dậy, bây giờ cô rất hy vọng có thể có tu vi ở trên Đại lục Thiên Kình, trực tiếp bay qua tóm Đường Tống trở lại!Quay đầu, ánh mắt An Cẩn nhìn Trịnh Gia Minh có chút giận chó đánh mèo.

Chắc chắn Đường Tống nghe thấy lời anh ta nói nên hiểu lầm gì đó mới rời đi!Trịnh Gia Minh cũng bị ánh mắt An Cẩn nhìn khiến cho không hiểu sao lạnh run, nhưng nhìn lại, An Cẩn lại khôi phục dáng vẻ đơn thuần ngày thường, chẳng lẽ gần đây anh ta áp lực vì chuyện bản kế hoạch quá lớn nên mới bị ảo giác?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi