CHỦ TỊCH NGHIỆN SỦNG


Bữa cơm này, An Cẩn ăn cực kỳ sốt ruột, Đường Tống luôn luôn lạnh mặt, mỗi lần cô muốn mở miệng nói gì đó, anh sẽ trực tiếp dùng ăn không nói ngủ không nói để chặn miệng cô.

"Đường Tống, rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu tin tưởng em?"Đường Tống tao nhã dùng khăn giấy lau khóe miệng, mặt vẫn vô cảm: "Muốn tôi tin tưởng em sao? Lập tức bỏ hôn ước với Trịnh Gia Minh, đuổi mẹ con bọn họ ra khỏi nhà em, để Trịnh Gia Minh rời khỏi An Thị, thậm chí là Ma Đô, vĩnh viễn rời khỏi em, nếu em có thể làm được, tôi sẽ tin tưởng em.

"Đôi mắt thâm thúy như vực sâu vô biên yên lặng nhìn An Cẩn, ngay cả bản thân Đường Tống cũng không biết trong đó có bao nhiêu chờ mong.

"Được!"An Cẩn trả lời quyết đoán khiến Đường Tống không khỏi ngạc nhiên, trong lòng không nhịn được sinh ra một tia mong đợi, có lẽ anh thật sự đợi được rồi?"Chỉ là có thể chờ một chút không?" An Cẩn thầm tính thời gian, cho dù thế nào thì thù hận kiếp trước vẫn phải báo!Nhưng phản ứng này của cô lại khiến Đường Tống hiểu lầm.

Nhảy nhót vừa mới dâng lên trong lòng Đường Tống hóa thành vắng lặng, còn có tự giễu tràn ngập, sớm nên hết hi vọng không phải sao? Vì sao vừa nghe một câu nói của An An lại không nhịn được sinh lòng chờ mong?"Không cần.

" Anh lạnh lùng nghiêm mặt bỏ lại một câu nói như vậy: "Đơn đã trả rồi, bên này cũng rất dễ gọi xe, công ty tôi còn có việc, không đưa em về được.


" Đường Tống đứng dậy rời đi trước.

An Cẩn không nhịn được mở to mắt nhìn bóng lưng Đường Tống thẩn thờ rời đi, đây là lần đầu tiên Đường Tống rời đi trước bỏ cô lại!"Aiz! Xem ra là quá sốt ruột rồi.

" An Cẩn thở dài, lẩm bẩm.

An Cẩn bước ta nhà hàng, cô muốn đi dạo một mình quanh đây một láy, sống gần ngàn năm trên Đại lục Thiên Kình, cô đã gần như quên hiện đại như thế nào.

Đang đi tới đi lui, đột nhiên An Cẩn cảm thấy một hơi thở quen thuộc, ánh mắt nghiêm túc, quay đầu nhìn về phía môt ngõ hẻm nhỏ hẹp bên cạnh.

Đây! là hơi thở ma quỷ!Sao lại thế! Thời đại này sao có thể có ma tu?Cô lấy một tờ bùa phòng ngự ra dự phòng, lúc này An Cẩn mới đi vào con hẻm nhỏ kia.


Tuy trời còn chưa tối, nhưng vì hai bên đều là tường cao nên bên trong con hẻm nhỏ có vẻ rất tối, An Cẩn có thể cảm nhận được hơi thở ma tu này đang dần dần rời xa, cô dứt khoát bước nhanh hơn.

Vòng qua hẻm nhỏ, phía sau chính là một đường cái rộng lớn, đúng lúc đó An Cẩn nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm, nhét một người phụ nữ vào ghế sau xe, sau đó lái xe nhanh chóng rời đi.

An Cẩn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chặn một chiếc taxi vội vàng đuổi theo, cô đã xác định người đàn ông áo đen đó chính là ma tu, chỉ là tu vi không cao lắm.

Xe chạy thẳng ra nội thành, đi tới ngoại ô, lúc này trời đã dần dần tối, An Cẩn xuống taxi, lặng lẽ đi theo ma tu này tới một công viên bỏ hoang.

Tế đàn, đèn sáng, máu tươi! ma tu này muốn hiến tế người sống!Mắt thấy cô gái đó được đặt ở giữa bảy ngọn đèn, An Cẩn vội vàng ném một tờ Lôi chú qua, nhất thời một tia sét bổ về phía ma tu, cùng lúc đó An Cẩn nhanh chóng phóng ra, vội vàng tấn công ma tu kia.

Tuy bây giờ cô chỉ có tu vi Luyện khí hậu kỳ, nhưng linh hồn của cô đã từng có thể ở Kỳ độ kiếp, đối phó với một ma tu vừa tới Trúc Cơ thành công mà nói, hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi