CHỦ TỊCH NGHIỆN SỦNG


Trịnh Gia Minh cũng nhìn về phía An Cẩn với ánh mắt hi vọng, ánh mắt lộ ra thâm tình nồng hậy, giống như đang nhìn người anh ta yêu nhất, là toàn bộ thế giới của anh ta.

Mà thực tế trong lòng anh ta đang bồn chồn, anh ta cũng không chắc chắn An Cẩn có ủng hộ anh ta hay không.

"Bản kế hoạch này! "Giọng An Cẩn hơi ngừng lại, ngữ điệu kéo dài, mọi người tập trung lắng nghe, nhất là Trịnh Gia Minh, cả trái tim đều rướn lên.

"Tôi không đồng ý.


" An Cẩn nói.

Phụt!Vài tiếng cười nhạo nho nhỏ theo đó vang lên.

"Cái gì!" Trịnh Gia Minh sửng sốt: "Tổng giám đốc, vì sao em không đồng ý? Anh đã tỉ mỉ làm ra bản kế hoạch này rất lâu, anh dám đảm bảo chỉ cần nghiên cứu ra thành phẩm thì sẽ được ra mắt, nhất định sẽ nhận được sự khen ngợi rộng rãi, khiến An Thị trở thành Tập đoàn dẫn dầu trong giới sản phẩm dưỡng da ở toàn bộ Trung Hoa, em cần phải suy nghĩ rõ ràng.

"Mặt An Cẩn hơi trầm xuống, cô nhìn Trịnh Gia Minh, trong mắt có vẻ thất vọng rất dễ phát hiện: "Giám đốc Trịnh tổng, thời gian anh vào An Thị cũng không ngắn, thậm chí sau khi ba tôi qua đời toàn bộ công ty đều do anh quản lý, chẳng lẽ ngay cả căn cơ của An Thị là cái gì anh cũng không biết? An Thị chúng ta sở dĩ có thể đứng sừng sững nhiều năm trong giới sản phẩm dưỡng da ở Ma Đô, trở thành nhân tài kiệt xuất, chính là vì cách điều chế độc nhất! Cách điều chế của chúng ta tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài, càng không thể để cho người khác chen gia vào một chân!"! Cuộc họp ban giám đốc kết thúc, Trịnh Gia Minh lại trở thành trung tâm chê cười cấp cao, cái gì mà rể hiền của nhà họ An? Cái gì mà người quyết định tương lai của An Thị? Còn không phải là bị con nhỏ An Cẩn nói mấy câu đã phủ định bản kế hoạch?Trong văn phòng Tổng quản lý, vẻ mặt Trịnh Gia Minh âm trầm, anh ta nghĩ đến ánh mắt những người đó cười nhạo và châm chọc vừa rồi, trong cơn tức giận cầm tách cà phê trên bàn lên tiện tay ném ra ngoài.


"A!"Văn Cầm vừa mới đi vào lại có một tách cà phê nghênh diện bay tới, cô ta sợ tới mức vội vã hét lên một tiếng rồi trốn qua một bên, như vậy mới không khiến khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cô ta bị thương.

"Gia Minh, anh sao vậy?" Văn Cầm đóng cửa lại rồi khóa trái theo quán tính, lúc này cô ta mới đi đến bên cạnh Trịnh Gia Minh, dáng vẻ dịu dàng cẩn thận.

Trịnh Gia Minh nới lỏng cà vạt, hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế: "Bản kế hoạch bị An Cẩn phủ quyết rồi!""Tại sao có thể như vậy?" Văn Cầm ra vẻ ngạc nhiên, thật ra vừa rồi ở bên ngoài cô ta đã nghe nói qua, cũng nghe nói Trịnh Gia Minh bị đuổi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, chuyển về văn phòng Tổng quản lý ban đầu.

"Gia Minh, An Cẩn bị sao vậy? Không phải trước kia cô ta nói không thích quản lý công ty nhất sao? Bây giờ chẳng những giành vị trí Tổng giám đốc của anh mà đuổi anh về văn phòng nhỏ này, còn phủ quyết bản kế hoạch của anh, không phải lúc trước cô ta chỉ lợi dụng anh để giúp cô ta ổn định công ty, bây giờ cổ phần công ty đến tay nên muốn đá anh ra đúng không?"Văn Cầm đứng ở phía sau Trịnh Gia Minh, vừa ấn huyệt thái dương cho anh ta vừa quan sát.

Cô ta không chịu được Trịnh Gia Minh cả ngày đi theo phía sau An Cẩn, dáng vẻ dịu dàng săn sóc, vâng lệnh nghe theo, đúng lúc mượn cơ hội này để xem rốt cuộc ai mới là người yêu anh ta nhất!Trịnh Gia Minh nghe vậy thì mặt mày căng thẳng, rồi sau đó liên tục lắc đầu: "Không thể, An Cẩn không phải là người như thế, cô ta đã sớm bị ông già An Cảnh Thiện nuôi thành kẻ vô dụng, lại có Đường Tống che chở, sao có thể có tâm kế như vậy?"Trong mắt Văn Cầm thoáng hiện lên chút ghen ghét, Gia Minh tin tưởng An Cẩn vậy à?"Nếu không phải như vậy, nói không chừng là cô ta bị ai đó xúi giục?"Lời nói của Văn Cầm khiến mắt Trịnh Gia Minh sáng ngời, anh ta vỗ mạnh lên bàn: "Là Đường Tống!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi