CHỦ TỊCH NGUY HIỂM: CƯNG CHIỀU CÔ VỢ KHUYNH THÀNH

Chương 104

Nam Lãnh nâng tay ý tứ bảo cô ta câm miệng. “Cô không có tư cách xen vào chuyện riêng của tôi càng không có tư cách phán xét vợ tôi.” Anh nhếch miệng nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô ấy xứng hay không chỉ có tôi rõ. Nhưng riêng cô thì không xứng.” Anh đứng dậy nói lời cuối cùng. “Tôi yêu vợ tôi, về sau cô đừng ngu xuẩn làm ra những chuyện ấu trĩ, thiển cận nữa. Nếu không… tôi chắc chắn không bỏ qua.”

Khi anh xoay người mới nhấc chân một bước cô ta ở phía sau tức giận cao giọng. “Anh từ chối em, hợp đồng với Willam Chan đừng hòng thỏa thuận thành.”

Người đàn ông bật cười nghiêng đầu, anh trào phúng lên tiếng. “Cô cho rằng một hợp đồng sẽ ảnh hưởng gì tới tôi? Đừng tự cho mình là người chiến thắng. Cô còn non lắm.” Nói rồi anh sải bước rời đi, ánh mắt mấy cô gái trong quán cà phê đều nhìn anh đến mê mẩn.

Lương Thục Khuê báu chặt hai tay vào vạt váy tức giận dán mắt vào bóng lưng người đàn ông.

Bỗng cô ta phát hiện những ánh mắt đăm đăm vào người đó dù anh đã rời khỏi nhưng bọn họ vẫn chưa thu hồi. Cô ta khinh thường cái ánh mắt hèn mọn, ngu ngốc đó của bọn họ. Nhưng cô ta không nhận thức được chính cô ta cũng vậy.

Đến xế chiều có một buổi đàm phán giữa William Chan và các đối tác cạnh tranh.

Ngay sau khi bài thuyết trình của anh kết thúc thì điện thoại trên bàn reo lên liên hồi. Lúc ấy đã tám giờ tối. Sau đó anh chỉ kịp xin lỗi William Chan nói vợ anh gặp chuyện rồi không chút do dự rời đi.

Kết quả gì đó anh cũng mặc kệ, hoàn toàn giao lại cho Trần Nhân xử lý cục diện.

Bàn tay vô ý chạm vào vết sẹo do viên đạn ngày đó để lại. Chính vết thương này đã kéo gần khoảng cách giữa anh và cô hơn. Xem ra phải cảm ơn Hàn Dĩ Ngôn đã nương tay rồi.

Anh đã phân vân liệu có phải hắn không? Sau khi suy nghĩ lại, chỉ có thể là hắn.

Hiện tại chẳng có tên nào ngu ngốc đi ám sát anh trong giai đoạn này lại còn là ở nước N – nơi anh thông thuộc và có một vị thế nhất định.

Tên Hàn Dĩ Ngôn thật sự khiến anh rất nhức đầu, mỗi khi tưởng chừng như có một điều gì đó từ hắn lộ ra, hắn lại làm ra hành động kỳ lạ cắt đứt dòng suy xét, phân tích của anh.

Thở dài một hơi Nam Lãnh nhanh chóng tắm rửa, tạm thời anh chẳng muốn để ý tới Hàn Dĩ Ngôn. Mặc xác hắn đi.

Từ trong tiềm thức anh đã có niềm tin rằng hắn không muốn giết mình nên anh mới yên tâm và không quá chú tâm vào từng đường đi, nước bước của hắn.

Quần áo là dì Mân mang đến cho anh, anh đã dặn không cần mua đồ mới. Căn bản là vì anh ghét mùi vải còn mới, hơn nữa nó cũng không sạch sẽ lắm dù là đồ hiệu.

 

Cái túi xinh đẹp này chắc dì ấy kiếm ở đâu đó trong kho đồ rồi.

Trở ra thấy bảo bối của mình đang chống cằm chơi điện thoại, đồ ăn đã dọn ra sẵn, đang đợi anh cùng dùng bữa. Nghe tiếng động cô nghiêng đầu sang ngắm cảnh đẹp buổi sớm.

Hai mắt cô cong lên vẫn ngồi đó nhưng hai tay đã dang ra.

Anh bật cười tới ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn đỉnh đầu của cô. “Còn hôi không?”

Người nào đó rất thức thời đáp. “Không hôi.” Thật ra khi nãy cô chỉ trêu chọc anh thôi. Cô còn cực kỳ thích mùi cơ thể của anh khi hoạt động mạnh đấy. Đó là mùi do hoóc môn nam tiết ra, mẹ nó quyến rũ chết cô.

Hai tai lặng lẽ đỏ lên, khuôn mặt sau đó được Nam Lãnh bưng lên hôn nhẹ chóp mũi cô một cái. “Ăn nào.”

Hàm Hi Họa cười dạ rồi ngồi ngay ngắn cùng anh ăn sáng.

Nhớ tới công việc của anh, cô lo lắng. “Anh sẽ trở lại nước N đúng không? Hợp đồng bên đó…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi