Chương 113
Xong anh lâu tóc qua loa cho bớt nước liền leo lên giường ôm cả thế giới vào ngực nhắm nghiền hai mắt.
Hàm Hi Họa cảm giác được nguồn nhiệt quen thuộc càng dính sát vào anh hơn, tay cô đặt hờ lên vòng eo anh, cả khuôn mặt dụi hẳn vào ngực anh.
Nam Lãnh khẽ cười mút môi cô, nghe tiếng kêu nho nhỏ của cô anh không quấy cô nữa.
Lúc Hàm Hi Họa tỉnh dậy đã thấy khang khác, vừa ngẩng mặt lên nhìn thấy cái cằm hơi lún phún râu của người đàn ông.
Hàm Hi Họa cong môi, cô nhướng người nhẹ nhàng đặt vào nơi đó một nụ hôn. Không biết anh về lúc nào nữa, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt và cả khuôn mặt hơi hóp so với trước đây một chút, cô đau lòng. Anh gầy đi rồi.
Hiện tại mới bảy giờ rưỡi, cô không muốn ngủ nữa nhưng sợ mình cử động sẽ đánh thức anh, cuối cùng quyết định nằm trong lòng anh nhắm mắt, không ngờ một lúc cô cũng hiu hiu say giấc.
Tỉnh dậy lần nữa Hàm Hi Họa mắt còn chưa mở tay đã sờ soạng chỗ nằm bên cạnh tiếc là người đã đi đâu mất rồi.
Vệ sinh ra ngoài cũng không thấy chồng yêu. Cô nghĩ có khi nào lúc sáng là mình nằm mơ không? Cho đến khi nhìn thấy áo khoác anh treo trên giá treo mới tin là thật. Anh về thật rồi, vậy có nghĩa là anh có thể cùng cô dự lễ mừng thọ của ông nội Hàm.
Hàm Hi Họa vui vẻ nhảy chân sáo đi tìm người đàn ông của mình. Nhảy nhảy đến thư phòng cũng không gõ cửa mà nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khóe miệng nhếch lên khi thấy anh đang đọc sách bên chiếc ghế lười cạnh cửa sổ.
“Dậy rồi sao?” Anh nâng mắt mỉm cười với cô. “Lại đây nào.”
Hàm Hi Họa chớp mắt bị dung nhan người đàn ông trước mắt mê hoặc, rồi từ từ như một con rồi tới gần anh. Cũng mặc cho anh kéo mình ngồi trên người anh.
Nam Lãnh đặt sách trên bàn nhỏ, anh khó hiểu quan sát vẻ mặt mơ màng của cô. “Còn chưa tỉnh ngủ à?” Làn môi lơ đãng xẹt qua má cô một cái.
Cô lắc đầu vẫn nhìn anh chăm chú. “Bị sắc mê hoặc.”
Người đàn ông bật cười rồi mút lấy cần cổ thon mịn của cô. “Muốn ăn anh à?”
Hàm Hi Họa hừ hừ giễu. “Chắc chỉ có em?”
Nam Lãnh dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, đến khi cả da đầu cô tê tái mới khẽ cười bế cô về phòng.
“Ở thư phòng cũng kích thích mà.” Hàm Hi Họa véo ngực anh một cái.
“Em nghĩ đen tối cái gì đấy.” Anh cắn lên dái tai của cô trừng phạt.
Hàm Hi Họa bị nhột, cô đẩy đẩy anh ra không vui. “Em nghĩ cái anh đang nghĩ đấy.”
“Có quà muốn tặng em.” Đạp cửa phòng ra, Nam Lãnh không lừa cô nữa. “Đảm bảo em sẽ thích.” Rồi như thì thầm trong miệng. “Có khi còn thích nó hơn cả anh.”
Quả nhiên lời này vô cùng có tính dụ dỗ, cô mở to mắt quan sát anh, chỉ thấy ý cười cưng chiều trong mắt người đàn ông.
Cho đến khi anh đặt cô xuống rồi đến chỗ cái tủ gỗ lớn trong phòng, từ trong đấy anh mang một thứ gọi là “quà” kia ra.
Vừa nhìn qua hình dáng Hàm Hi Họa đã kêu lên một tiếng, cô chạy lại ôm lấy eo anh. “Anh mua từ nước N à?”
Nam Lãnh ừ cúi đầu hôn lên chóp mũi cô một cái, tay mở túi da bên ngoài. Từng chi tiết của chiếc đàn Cello màu đen dần hiện ra đến khi nó hoàn toàn phô bày trước mắt cả hai.
“Đây là chiếc đàn anh đấu giá được.” Anh nắm tay cô kéo lại, anh chỉ vào một góc cây đàn nói. “Anh nhờ người khắc tên em trên này.”