Chương 133
“Biệt thự Sa Hoàng” cô từng nghe qua. Là một trong ba khu biệt thự đắt đỏ nhất thành phố H. Dù Sa Hoàng không nằm trong trung tâm thành phố như hai khu biệt thự còn lại. Thái tử của Sa Hoàng còn là sinh viên cùng trường với cô nữa đấy nên việc cô nghe qua là chuyện hết sức bình thường.
Sa Hoàng chỉ có vỏn vẹn bảy căn biệt thự, người ở được trong khu biệt thự này có tiền thôi cũng chưa đủ điều kiện.
Với năng lực và địa vị của Nam Lãnh, anh tậu cho mình cả cái khu biệt thự này cũng dễ như trở bàn tay chứ đừng nói chỉ một căn.
Cái cô thắc mắc là… người phụ nữ đi cùng anh. Cô ghét Đàm Tu Hiên nhưng cô hiểu rõ anh ta, anh ta tuyệt đối không vẽ vời thêm chuyện.
Thứ bảy tuần này cô không phải quay phim, xem ra cô nên tới đây một chuyến rồi. Nhưng hôm đó cũng là ngày quảng cáo bộ sản phẩm nước hoa mới nhất của Ladidé tung ra, không biết Lý Kỳ có đồng ý để cô chạy lung tung không nữa.
“Không được, tối hôm đó có tiệc mừng của Ladidé. Em phải tham dự.” Sau khi nghe Hàm Hi Họa xin phép thứ bảy đi xa có việc thì Lý Kỳ đã phản đối ngay tức thì.
Hàm Hi Họa thử thương lượng: “Em sẽ về sớm trước thời gian tiệc diễn ra. Ok?”
Lý Kỳ lắc đầu: “Không nói chắc được điều gì. Bữa tiệc này rất quan trọng, cũng là cơ hội để em làm quen với vài người có thân có thế trong giới. Đừng mè nheo với chị.”
Cuối cùng vẫn chịu thua, Hàm Hi Họa thở dài miễn cưỡng đáp được với Lý Kỳ.
Rồi cô bắt đầu suy nghĩ xem còn cách nào không? Hay là thuê thám tử tư nhỉ? Nhưng muốn thuê thì phải tìm nơi bảo mật, chất lượng mà cô lại hoàn toàn mù mờ về vấn đề này.
Mọi chuyện cuối cùng được cô giải quyết theo cách ban đầu là tự thân mình tới đó kiểm chứng. Dù sao chỉ cần cô về kịp có mặt tại buổi tiệc là được rồi, cô không nói thì Lý Kỳ cũng chẳng biết được.
Bảy giờ sáng thứ bảy, vì tính chất bí mật nên Hàm Hi Họa không đi xe của mình hay xe của Nam Lãnh. Cô bắt taxi đến thẳng khu biệt thự Sa Hoàng.
Trước đó Đàm Tu Hiên đã nói qua biệt thự rất nghiêm ngặt, nếu không phải chủ nhà thì tuyệt đối không thể vào trong trừ khi là có chủ nhà bảo lãnh.
Vấn đề này Hàm Hi Họa cũng suy nghĩ đến sức đầu mẻ trán. Cô đã nhờ Hàm Gia Gia bằng mọi cách điều tra giúp cô về chủ nhân của bảy tòa biệt thự trong Sa Hoàng. Và Hàm Gia Gia vô cùng được việc, rất nhanh cậu đã liên hệ với cô báo rằng chỉ có một căn biệt thự là do phụ nữ đứng tên. Những căn còn lại không có căn nào là Nam Lãnh sở hữu. Vậy chỉ có một nguyên nhân anh xuất hiện tại nơi này, là để gặp người phụ nữ kia. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hạ Nghi Lạp – hai mươi lăm tuổi. Theo như Hàm Gia Gia đột nhập vào hệ thống mạng lưới thông tin cá nhân thì không tra ra được chút tin tức nào khác của Hạ Nghi Lạp. Hoặc cô ta không phải quốc tịch Trung hoặc là thông tin của cô ta được chính phủ bảo mật.
Thật kỳ lạ.
Hít một hơi sâu Hàm Hi Họa siết chặt tay đến chỗ bảo vệ.
“Xin chào, tôi là bạn của cô Hạ Nghi Lạp, vì vô ý lạc mất cách liên lạc với cô ấy, mà hiện tại tôi đang có chuyện quan trọng cần gặp cô ấy. Không biết anh có thể giúp tôi liên lạc với cô ấy không?”
Bảo vệ là một người thanh niên cao to, chính xác là người có thể bảo vệ an toàn cho cả khu Sa Hoàng này. Anh ta hoài nghi nhìn Hàm Hi Họa từ đầu đến chân, quan sát đủ rồi mới lên tiếng, giọng khá cộc cằn. “Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ bất cứ một thông tin nào của người trong Sa Hoàng.”
Mẹ nó. Hàm Hi Họa chửi thầm, nụ cười trên mặt cô cũng nhạt dần, cô cắn môi nhìn chằm chằm anh ta. Vẻ mặt của anh ta không chút dao động, đến cả đứng trước một cô gái xinh đẹp như cô cũng không có biểu cảm gì như những tên đàn ông khác. Quả nhiên là người được chọn cho vị trí này.
Chuyện có vẻ khó rồi đây. Hàm Hi Họa không làm khó anh ta thêm nữa, cô biết dù cô có giở chiêu trò gì đi nữa cũng không có kết quả.