Chương 142
Hàm Hi Họa kinh hoảng, vội cúp điện thoại rồi bay lên weibo xem. Do cô cài đặt chế độ im lặng lúc quay phim ban ngày sau đó quên mở lại nên mới không nghe âm thanh thông báo.
Vừa mở ra, màn hình điện thoại liên tục chạy thông báo. Cả người cô choáng váng.
“Chuyện gì vậy chị?” Hàm Gia Gia ngừng ăn mứt hoa quả, cậu thấy sắc mặt chị họ không tốt liền lo lắng không thôi.
“Wei… weibo.” Hàm Hi Họa không thốt nổi nên lời. Trong đầu cô lúc này chỉ có những bình luận chửi bới, thóa mọa mình đang không ngừng tăng lên theo cấp số nhân. Càng đọc cô càng tức giận. Tên cẩu tử khốn kiếp, dám cắt ghép video.
Rõ ràng khi đó Hàm Mộc Tâm là người ra tay đánh cô trước, nhưng trên đoạn clip chỉ quay cảnh cô tát cô ả đó liên tục hai cái, còn cả cái hất mạnh cô ả. Đúng là chết tiệt.
“Mấy cái người này.” Hàm Gia Gia hét lên, tức tối đập mạnh tay vào bàn một cái. “Ối…” Đập cho mạnh vào rồi đau đến nhe răng hàm.
“Chị… chị với Hàm Mộc Tâm xảy ra vấn đề gì nữa rồi à?” Cậu tin tưởng Hàm Hi Họa là người không nhiều chuyện đi gây sự với cô ta trước đâu. Cái nết của Hàm Mộc Tâm cậu thừa rõ. Chắc chắn cô ta đã làm gì đó quá đáng khiến Hàm Hi Họa tức giận.
Hàm Hi Họa mệt mỏi co chân ngồi xếp bằng trên sô pha kể sơ qua chuyện cho Hàm Gia Gia nghe.
Nghe xong cậu cáu lên: “Biết chắc là cô ta gây chuyện trước mà…” Cậu đứng dậy đi đi lại lại vừa gãi đầu vừa suy nghĩ. “Hắn ta cũng biết cắt ghét quá đấy.”
Không thấy Hàm Hi Họa có chút phản ứng gì, cậu sợ chị họ buồn: “Chị đừng để ý mấy cái bình luận ngu ngốc đó. Toàn là mấy kẻ hùa theo thôi, chẳng có chút chính kiến nào.”
Hàm Hi Họa ừ một tiếng, vừa lúc này Lý Kỳ lại gọi đến. Cô bật loa to cho cả Hàm Gia Gia nghe.
Giọng Lý Kỳ không quá căng thẳng: “Tạm thời em đừng đi đâu, mặc dù em chưa nổi tiếng nhưng cũng có kha khá người biết mặt em rồi. Cứ ở nhà trước đã. Về chuyện này chị đang cho bộ phận quan hệ công chúng xử lý, phải kiện cái tên khốn cẩu tử kia. Mà trước hết em phải nói cho rõ, em với Hàm Mộc Tâm gần đây quan hệ đều xấu như vậy?” Gần đây lúc nào hỏi đến Hàm Hi Họa cũng bảo quay phim rất ổn, mà Hàm Mộc Tâm cũng không gây chuyện gì lớn, chị cũng yên tâm. Thế nào lơ là một chút đã bùng lên cái hot search chói lọi kia chứ.
Lại lần nữa kể tóm lược cho Lý Kỳ nghe ngọn nguồn. Hàm Hi Họa cảm giác miệng lưỡi muốn gãy tới nơi.
“Á… chị, chị… hot search biến mất rồi.” Hàm Gia Gia đang điên tiếc mấy cái bình luận ác ý có điều cũng không nhịn được mà vào bài đăng của cẩu tử đọc. Nhưng vừa lướt đi lướt lại một cái liền không thấy gì nữa.
Bài đăng không còn tồn tại.
Ai có thể nhanh như chớp tiêu hủy nó vậy nhỉ? Anh rể?
Lý Kỳ với Hàm Hi Họa đang đau đầu cũng bị tin này làm giật mình. Hàm Hi Họa vội mở weibo xem lần nữa, đúng là bài đăng gốc hoàn toàn bay màu rồi. Thậm chí những hot search liên quan cũng đã biến mất trong một nốt nhạc.
Không biết có phải thư ký Trần đã ra tay không?
Đang định gọi điện cho anh ta hỏi thì vừa hay anh ta cũng gọi cho cô.
“Bà chủ, xin lỗi vì giờ tôi mới kịp biết chuyện. Tôi đang định xóa bài của cẩu tử thì có ai đó đã nhanh tay hơn.”
Hàm Hi Họa nhíu mày trầm tư, cô cắn nhẹ môi mình nói với thư ký Trần. “Được, cảm ơn anh.”
“Bà chủ yên tâm, tôi sẽ giải quyết dứt khoát chuyện này.”