Chương 145
Hàm Hi Họa ỉu xìu, cô thất vọng đáp nhẹ một tiếng. Nhìn màn hình điện thoại tối đen, trong lòng cô trăm mối ngổn ngang. Nam Lãnh trước giờ có thói quen mang theo điện thoại bên người, dù là trong bất kỳ cuộc họp nào. Lần đầu… anh quên. Liệu có phải quên không?
Trực giác trước kia lần nữa trỗi dậy, hiện tại đã đeo bám cô luôn rồi chứ không phải thỉnh thoảng xuất hiện nữa.
Chợt nhớ tới khi nãy quên hỏi chú Trương khi nào Nam Lãnh trở về nước. Anh đi cũng hòm hòm gần một tháng rồi.
“Gia Gia, cuối tuần này đi Sa Hoàng với chị một chuyến nhé?” Hàm Hi Họa đặt đũa xuống bàn cơm, cô nhìn cậu nhóc ở đối diện lên tiếng.
Hàm Gia Gia hơi ngẩn người một chút rồi vui vẻ gật đầu. “Nên đi sớm ạ, đợi anh rể về sẽ khó điều tra hơn.” Còn phân tích cô nghe nữa cơ đấy.
Hàm Hi Họa uể oải miễn cưỡng cười nhẹ.
“Chị ăn xong rồi, chị lên phòng nghỉ ngơi đây.”
Hàm Gia Gia gật đầu.…
Thời tiết tháng chín nóng muốn nung chín da thịt, lại phải quay phim cổ trang, ai cũng cực khổ.
Hàm Hi Họa mặc bộ đồ cổ trang, mồ hôi liên tục toát ra buộc phải dặm phấn không ngừng.
Vừa diễn xong một cảnh với Dụ Thần, hai mắt cô bỗng hoa lên, trước mắt cả đất trời đảo lộn. Thân thể cô mất sức rồi ngã nhào xuống đất.
May mắn Dụ Thần đi ngay bên cạnh nên đỡ kịp cả thân thể thiếu nữ vào lòng. Anh lo lắng bế cô lên, vừa bước nhanh vừa hét. “Gọi xe. Liên hệ với bệnh viện gần nhất.”
Mọi người trong đoàn phim ai cũng bị cảnh này dọa sợ, ai đó phản ứng nhanh lập tức gọi điện thoại.
Tới bệnh viện Dụ Thần ôm cô vào thẳng khu vực cấp cứu.
Trên đường đi vô số cô gái thậm chí là đàn ông đều nhìn chằm chằm anh. Lúc này Dụ Thần mới ý thức được chuyện gì. Anh đau đầu đảo mắt một lượt mím môi, cũng không biết nên nói cái gì.
Độ nổi tiếng của anh đương nhiên anh rõ, thở dài định đi vệ sinh thì Lý Kỳ với Hạ Tiếu Mạt hấp tấp chạy tới.
“Anh Thần.” Lý Kỳ thở vài hơi gọi anh.
Dụ Thần gật đầu. “Cô ấy đang được cấp cứu.”
“Sao anh không đeo khẩu trang?” Lý Kỳ hơi ngại ngùng khi nói chuyện trực tiếp với thần tượng nhưng mà chị cũng không quên chuyện chính. Chị e rằng sáng mai trang đầu của báo giải trí, hot search weibo là Dụ Thần và Hàm Hi Họa.
Dụ Thần nhếch miệng: “Lúc đó vội quá không kịp nghĩ tới.” Anh nghĩ nghĩ: “Tôi sẽ cho người phong tỏa…” Nhớ tới đầy ánh mắt dán trên người anh khi nãy, sợ là có nhiều người đã chụp ảnh, quay phim lại rồi.
“Tôi sẽ giải thích với truyền thông. Chuyện cũng không có gì. Cô cứ chăm sóc cho Hi Họa được rồi.”
Lý Kỳ vâng dạ.
“Vậy tôi về trước, Ngôn Hi đang đợi bên ngoài.” Anh nhìn hai người nói rồi rời đi luôn. Đương nhiên là đi cửa sau của bệnh viện, cổng chính phóng viên đã bao vây.
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông Lý Kỳ cắn nhẹ môi như nói với Hạ Tiếu Mạt cũng là với chính mình. “Hiếm thấy anh Thần giống người thường như hôm nay.”
“Dạ?” Hạ Tiếu Mạt mù mờ, nhưng Lý Kỳ chỉ cười không giải thích.
Lúc Hàm Hi Họa tỉnh lại là ba tiếng sau.