Chương 150
Rất nhanh chiếc xe đã dừng trước một căn biệt thự to lớn.
Sa Nhật hạ cửa sổ nhìn căn biệt thự bên ngoài, anh lên tiếng: “Họ Hạ ở đây.”
Hàm Hi Họa cảm ơn anh rốt rít sau đó cùng Hàm Gia Gia xuống xe.
“Vậy… tạm biệt anh… lần này thật sự cảm ơn anh.” Hàm Hi Họa nhéo nhéo tay ra hiệu cho cậu nhóc đang ngây ngốc ngắm khắp nơi bên cạnh.
Hàm Gia Gia vội theo ý chị mình, cậu nhìn Sa Nhật mím môi hai giây mới lên tiếng: “Cảm ơn anh.”
Sa Nhật nhếch miệng ngắm cậu nhóc da trắng, thanh tú trước mắt. Anh nghĩ cậu nhóc này cứ như chú cún con vậy, thật đáng yêu.
“Tôi là Sa Nhật. Cô Hàm đã biết rồi chứ?” Anh bỏ lại câu đó rồi vẫy tay với hai người nghênh ngang lái xe rời đi.
Hàm Hi Họa than lên một tiếng: “Trời ạ, thì ra là thái tử của Sa Hoàng.”
“Anh ta… là Sa Nhật ạ?”
Hàm Hi Họa gật gù đầu: “Đúng là chỉ có thể là anh ta.”
Hàm Gia Gia cắn môi nhớ đến ánh mắt lúc người đàn ông đó chuẩn bị rời đi. Thật phức tạp.
Tạm gác chuyện của Thái tử gia Sa Hoàng qua một bên, Hàm Hi Họa hít sâu nhanh chân đi tới nhấn chuông hai cái.
“Xin hỏi ai đấy?” Trên màn hình nhỏ bên cạnh chuông cửa không hiện lên hình ảnh người nào cả, chỉ có âm thanh của phụ nữ.
Hàm Hi Họa nhìn cái màn hình trắng trơn trả lời: “Cho hỏi là cô Hạ Nghi Lạp đúng không ạ?”
Hạ Nghi Lạp nghe tiếng chuông cửa đã khá ngờ vực, ngày thường chẳng có ai tới tìm cô ta ngoại trừ Nam Lãnh. Lại thêm khu biệt thự này đặc biệt bảo mật và an ninh, người ngoài chắc chắn không thể vào đây. Cô ta đúng là đang lẩn trốn một thế lực nhưng Nam Lãnh đã đảm bảo hiện tại cô ta đang an toàn. Bỗng cô ta sực nhớ đến người phụ nữ đến tìm lần trước. Không lẽ…
Sau khi nhìn rõ một nam, một nữ trong màn hình hiển thị, cô ta nhăn mày quan sát thật kỹ.
Cuối cùng cũng nhìn ra người con gái đó là vợ của Nam Lãnh. Cô ta đã từng thấy hình ảnh của cô trong bóp da người đàn ông. Ngoài đời thì vẫn chưa đối mặt bao giờ.
Vốn định chờ thời cơ thích hợp sẽ tìm cô nhưng không ngờ nhanh vậy chính cô đã tới tìm cửa. Cô ta cảm thấy vô cùng thú vị nhưng cũng hơi lo lắng. Sợ hành tung, vị trí của mình sẽ bị phát hiện, như vậy ngày tháng cô ta sống yên bình sẽ không còn nữa.
Chỉ là… người phụ nữ của Nam Lãnh… cô ta muốn gặp.
“Cô là ai? Cả người bên cạnh cô?” Hạ Nghi Lạp dán chặt hai mắt lên màn hình, cố tình dò hỏi.
Hàm Hi Họa không hề che giấu, cô báo tên thật của mình còn nhấn mạnh “Là vợ của Nam Lãnh”, về Hàm Gia Gia cô chỉ nói sơ là em họ.
Không chắc liệu Hạ Nghi Lạp có trình báo lên Nam Lãnh rằng cô tới tìm cô ta hay không. Nếu Nam Lãnh biết thì sẽ ra sao? Anh có tức giận việc cô điều tra chuyện này? Nhưng nếu nói là tức giận thì chính cô mới là người nên như vậy.
Thêm nữa là nếu trường hợp Hạ Nghi Lạp biết về sự tồn tại của cô thì việc cô khai danh tính giả chỉ như diễn viên hài trước mặt cô ta.
Thậm chí đến giờ phút này tất cả những lo lắng, trăn trở Hàm Hi Họa đều bỏ quách sang một xó, cô muốn đối diện với cô ta để hỏi rõ sự tình. Bởi vì bí mật của Nam Lãnh, bí mật mà khiến cô sắp phát điên lên đây chỉ có thể hỏi cô ta. Nó khiến cô đau đớn nhưng đây là cách duy nhất cô có thể làm.