CHỦ TỊCH NGUY HIỂM: CƯNG CHIỀU CÔ VỢ KHUYNH THÀNH

Chương 152

Thu lại những ngờ vực của bản thân Hàm Hi Họa đáp: “Lý do vì sao tôi biết cô và biết cô ở đây… hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói.” Cô nhẹ nhàng nâng tách trà cô ta vừa rót nhấp một ngụm.

Trước ánh mắt không gợn sóng dao động của cô ta, Hàm Hi Họa cũng chẳng tỏ ý tứ gì. Cô nói: “Tôi đến đây là để xem cô và chồng tôi có quan hệ gì?”

Hạ Nghi Lạp nở một nụ cười rất chói mắt, cô ta bắt chéo chân ngang nhiên nhìn Hàm Hi Họa không chút kiêng dè. “Nam Lãnh đã không nói cho cô biết thì tôi… cũng không nên làm trái ý anh ấy.” Ngoài mặt cô ta không tỏ thái độ khó chịu gì nhưng sự thật là cô ta đã ghen tị với nhan sắc khuynh thành của Hàm Hi Họa, cô ta ghen tị với làn da trắng ngọc của cô, càng ghen tị cái khí chất tinh tế và đầy giáo dưỡng của Hàm Hi Họa. Bởi vì đó là tất cả những thứ mà cô ta khao khát. Hai bàn tay đặt trên đầu gối cô ta quấn chặt vào nhau để che giấu sự ghen tị xấu xa của mình.

Nụ cười trên môi Hàm Hi Họa nhạt dần cuối cùng cô đăm đăm dán chặt mắt trên mặt Hạ Nghi Lạp, giọng nói lạnh lùng, xa cách vang lên: “Được, vậy tôi cũng không muốn hỏi nhiều. Tôi chỉ muốn biết một chuyện… mà chuyện này tôi nghĩ cô có thể trả lời.”

Hạ Nghi Lạp vẫn giữ nụ cười giả tạo trên môi, cô ta nhún vai ý mời Hàm Hi Họa cứ hỏi.

Cô dùng ngón cái ma sát ngón trỏ của mình, môi mím lại vài giây rồi lên tiếng: “Nam Lãnh đã từng ngủ cùng cô?”

Hạ Nghi Lạp bật cười thành tiếng, nó khiến Hàm Hi Họa hơi tức giận. Cô ta uống một hớp trà, nhẹ nhàng mà đặt cốc sứ lại đúng vị trí để tránh nó gây ra tiếng động. Nó không được tự nhiên như của một cô gái xuất thân tốt, mà đầy sự cẩn thận và quy cũ.

“Đúng vậy.” Cô ta bình tĩnh mà trả lời. Không vòng vo, không mơ hồ mà thẳng thắn thừa nhận.

Cuối cùng Hàm Hi Họa chỉ có thể nhếch miệng một cái, nụ cười ấy có chút thê thảm nhưng chỉ hai giây cô đã vội giấu nó đi. Cô không muốn người phụ nữ trước mắt thấy bộ dáng bi lụy của mình.

Hàm Hi Họa nghĩ bấy nhiêu đã đủ rồi, cô chẳng còn muốn biết thêm gì nữa. Cô ta là ai? Vì sao Nam Lãnh lại chu cấp chu đáo cho cô ta như vậy? Liệu cô ta có phải là tình nhân bí mật của anh không? Và nếu như vậy thì hai người đã bắt đầu từ lúc nào?

Cô và anh chỉ mới làm lành không quá lâu, cô không thể chấp nhận sự thật rằng khi anh và cô đang nồng nàn, ngọt ngào thì anh cũng đối xử với một phụ nữ khác tương tự, thậm chí còn hơn như đối với cô.

Hàm Hi Họa thả lỏng bàn tay, cô đứng dậy không nói gì mà xoay người rời đi.

Hàm Gia Gia ngồi ở ghế gỗ nhàm chán liền lấy điện thoại ra chơi game, đang ra sức giết zombie thì một đôi giày thể thao hiệu Nike trắng sạch bong xuất hiện trong tầm mắt.

Rồi giọng nói vừa quen vừa xa lạ của người đàn ông vang lên: “Cậu nhóc đúng là chưa lớn mà.” Sa Nhật khom người ghé gần cậu nhóc đang sửng sốt ngẩng mắt nhìn chằm chằm mình. Anh nghĩ thật đáng yêu, đôi mắt ấy sạch sẽ và thuần khiết khiến anh đặc biệt bị thu hút.

Màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ rõ to “GAME OVER”. Hàm Gia Gia lúc này mới giật mình vội ngã người ra sau một chút nhưng lưng ghế gỗ đã cản cậu lại. “Anh… anh làm sao… xuất hiện ở đây?” Cậu lắp bắp mãi mới nói trọn vẹn câu.

Sa Nhật cười cười, anh thôi chọc cậu đứng thẳng người sau đó nghiêng đầu nhìn cậu. Không nói không rằng thản nhiên ngồi bên cạnh Hàm Gia Gia.

“Đây là biệt thự của tôi, tôi muốn đi đâu thì đi thôi.” Nhìn Hàm Gia Gia nhút nhát nhích ra xa mình, Sa Nhật có chút buồn cười.

“Họ Hạ không cho cậu vào?”

Hàm Gia Gia không dám nhìn anh, cậu miễn cưỡng ừm một tiếng. Thành thật cậu chẳng muốn tiếp xúc chút nào với cái tên này đâu. Áp lực lắm đó. Cậu khóc ròng trong tim.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi