Chương 156
Vừa xuất hiện Hàm Hi Họa đã trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Cô đảo mắt một lượt thấy Nguyễn Trân Châu đang cười toe toét vẫy vẫy tay với mình, bên cạnh có hai ghế trống chắc là của Đỗ Thắm với Đậu Nhạc Yến.
“Em gái.” Còn chưa nhấc chân đi thêm hai bước thì một người đàn ông từ đâu xuất hiện cản đường. Ánh mắt anh ta nóng bỏng và đầy dục tình, như thể cô là con mồi thượng hạng mà anh ta khao khát được thử một lần.
Cái ánh mắt đó khiến Hàm Hi Họa chán ghét cực kỳ, cô lạnh lùng nhìn anh ta. “Tránh ra.”
Không đợi anh ta mở miệng cô lại thêm một câu: “Bà đây không hứng thú.” Nói rồi đến cả một cái nhìn cũng chẳng thèm cho anh ta, lướt qua người đàn ông đang đứng đần ra đi thẳng về phía Trân Châu.
Nguyễn Trân Châu rất muốn huýt sáo nhưng cô nàng không biết huýt. Đợi Hàm Hi Họa đi tới chỗ mình, ngồi xuống yên vị rồi mà những ánh mắt như sói đói kia cũng chưa thu hồi.
“Đúng là… cậu chỉ cần hở hang một cái thì cả đám đàn ông quỳ dưới váy cậu.”
Hàm Hi Họa nhàn nhạt cười. “Hai người kia đâu?”
Nguyễn Trân Châu hấc cằm về phía sàn nhảy. “Bên đó.”
Cô nhìn sang đó đúng là thấy hai cô nàng kia đang nhảy nhót rất sung sức.
Một người đàn ông trẻ đang nhảy chung với Đậu Nhạc Yến, cả hai càng lúc càng chẳng có chút khoảng cách. Bàn tay anh ta siết lấy eo cô ấy mà Đậu Nhạc Yến không những không tránh né còn rất hưởng thụ, cố tình dịch sát dựa vào lồng ngực anh ta. Đầu cô ấy hơi ngửa ra gác hờ lên vai người đàn ông.
Vài giây sau anh ta nhếch môi bàn tay đi lên bao trọn lấy khuôn ngực tròn đầy của Đậu Nhạc Yến.
Hàm Hi Họa cau chặt mày, định lên tiếng thì Trân Châu đã nói trước, cô ấy lắc đầu có hơi bất lực. “Khi nãy tớ nói, không những không giúp cậu ấy tỉnh mà cả hai còn cãi nhau một trận. Chẳng biết từ khi nào cậu ấy thay đổi đến vậy.”
Thay đổi?
Hàm Hi Họa không muốn nhìn cái hình ảnh dâm mỹ đó thêm, cô uống một ngụm rượu phục vụ vừa mang lên. Hai người thôi không nhắc đến chuyện của Đậu Nhạc Yến nữa, hôm nay mục đích chính của bọn họ là xả stress.
Cứ vài phút lại có người đến bắt chuyện, Hàm Hi Họa thấy phiền ghê gớm. Nhưng đêm nay sự ồn ào, xập xình và sống động ở đây khiến cô muốn chìm đắm.
Mà một khi đã chìm đắm, cô không sao thoát ra nổi. Tựa như đối với chấp niệm hai kiếp với người đàn ông của cô.
Hàm Hi Họa đứng dậy, men rượu đã ngấm dần khiến đầu óc cô bắt đầu có chút mơ màng. “Tớ muốn nhảy.” Cô cong môi với Trân Châu nở một nụ cười kiều diễm có thể đoạt mất hồn phách của bất cứ tên đàn ông nào.
Nguyễn Trân Châu hơi lười, cô mỉm cười với Hàm Hi Họa. “Cậu nhảy đi, tớ ngồi đây nghỉ thôi, mệt quá.”
Cô ừ một tiếng rồi loạng choạng bước đến sàn nhảy.
Tầng hai của Over Night.
Hàn Dĩ Ngôn, Hứa Ngạn Thâm và hai người đàn ông khác đang trò chuyện linh tinh, có ba cô gái bên cạnh phục vụ chỉ Hàn Dĩ Ngôn là không. Anh không muốn.
Từ vị trí của bàn bọn họ đang ngồi thấy rõ toàn bộ không gian tầng một. Từ lúc cô gái ấy bước vào Over Night, tất cả đều chăm chú nhìn cô đến không rời mắt.
“Nhìn quen quá nhỉ?” Một người đàn ông lên tiếng khi nhìn thấy Hàm Hi Họa khoác nguyên bộ đầm body chói mắt.