Chương 175
Bên kia chú Trương nghe máy xong nhìn Nam Lãnh báo cáo.
Nam Lãnh không né tránh, anh bảo: “Nối máy.”
Hạ Nghi Lạp vui mừng cô ta lập tức chộp lấy điện thoại từ vệ sĩ, giọng điệu ngọt ngào. “Anh Lãnh, có phải anh tìm được chỗ mới cho em rồi không?”
Người đàn ông đáp: “Không. Tôi đưa cô về nơi bắt đầu.”
“Anh nói gì?” Cô ta choáng váng đầu óc, âm giọng nâng cao đến chói tai.
“Cô không nghe nhầm. Cô yên tâm, Hàn Dĩ Ngôn sẽ không hại cô.”
“Anh tin anh ta?” Cô ta cắn răng bày rõ sự căm phẫn ngay lúc này: ” Anh ta là kẻ máu lạnh, làm sao anh ta có thể tốt bụng mà tha cho em. Anh… anh quên anh có thể sống là nhờ em sao? Anh làm vậy có phải quá đáng không? Hay vì cô ta? Là cô ta đã thổi gió bên tai anh đúng không? Cô ta đúng là hồ ly… em…” Hạ Nghi Lạp mất khống chế nên không chú ý đến lời mình nói ra sao nữa.
Nam Lãnh cắt đứt lời cô ta. “Cô thôi đi. Tôi cảnh cáo cô động đến vợ tôi. Tôi nói rồi tôi nợ cô một ân tình tôi không quên. Bao lâu nay tôi cũng đã giúp cô che giấu thân phận. Hiện tại Hàn Dĩ Ngôn đã hứa sẽ không giết cô. Cô hãy nghe lời hắn, dù tôi không chịu nộp cô thì hắn cũng sớm tìm ra cô thôi. Tới lúc đó e rằng tôi cũng không cứu cô được.”
“Em không muốn… Lãnh, anh biết em yêu anh mà. Sẽ không có ai yêu anh như em. Em…”
“Nhưng tôi không yêu cô, được rồi. Cô yên tâm về lại bên Hàn Dĩ Ngôn, đây là con đường sống sót duy nhất của cô.” Anh nghĩ tới gì đó chân thành dặn dò: “Tôi khuyên cô đừng bao giờ nghĩ cách chạy trốn… một khi cô chạy trốn cô sẽ không còn đường quay đầu nữa.” Dứt lời anh cũng tắt máy.
“Chú dặn vệ sĩ canh chừng cô ta chặt chẽ một chút.” Anh không muốn cô ta nghĩ quẩn rồi đi sai đường dẫn đến kết cục thảm hại.
Chú Trương gật đầu rời khỏi phòng chủ tịch.
Hàm Hi Họa nhận được điện thoại của Hàm Gia Gia, cô thấy kỳ lạ, không phải giờ này tên nhóc kia đang học à.
Vừa bắt máy còn chưa kịp lên tiếng Hàm Gia Gia đã loa loa bên tai: “Chị chị, Hạ Nghi Lạp đã rời khỏi Sa Hoàng mấy ngày nay, còn chưa về lại, có vẻ như cô ta sẽ không trở lại Sa Hoàng nữa.
Cô kinh ngạc hỏi: “Sao em biết?”
Cậu nhóc nào đó vì vội vàng muốn báo tin mà quên bẵng vấn đề này, cậu ậm ừ rồi khai thật. “Sa Nhật nói với em.”
“Em với anh ta từ khi nào thân như vậy?” Cô sợ Sa Nhật tiếp cận Hàm Gia Gia ngây thơ có ý đồ, đương nhiên ý đồ gì đó thì cô đã rõ. Cô không muốn Hàm Gia Gia bị anh ta “bẻ cong”.
“Em… thật ra anh ta rất tốt, lần trước còn cứu em nữa.”
Hết tin này tới tin khác, Hàm Hi Họa muốn choáng váng. “Cứu gì? Sao em không báo chị biết hả? Có còn coi chị là chị không?” Cái tên nhóc này, về nước học đại học đã lạ nước, lạ cái, có mỗi cô và Nam Lãnh là quan tâm cậu. Cậu còn dám giấu diếm chuyện mình gặp nạn.
“Em bị mấy tên côn đồ chặn đường, nhưng không sao. Sa Nhật xuất hiện đúng lúc cứu em.”
Hàm Hi Họa nhíu mày: “Trùng hợp vậy à?”
Hàm Gia Gia gật đầu chắc nịch. “Dạ. Ban đầu em cũng nghi ngờ lòng tốt của anh ta nhưng sau khi suy nghĩ lại thì đúng là trùng hợp. Anh ta… cũng không bỏ mặc em.”
“Được rồi.” Hàm Hi Họa thôi truy cứu, dù Hàm Gia Gia đã nói vậy nhưng cô nghĩ mình vẫn nên gặp Sa Nhật thương lượng một chút.
Dặn dò Hàm Gia Gia vài câu, cô mới trở lại vấn đề ban đầu. Hạ Nghi Lạp đã mất tích.
Không được. Chuyện này nên hỏi Nam Lãnh thì tốt hơn. Cô không muốn lén lút làm gì sau lưng anh nữa.