Chương 186
Hàm Hi Họa gật đầu, đúng là như vậy, bọn họ đã từng là bạn. Tiếc rằng cuộc chơi nào cũng phải có lúc dừng, ai rồi cũng không thể bên ta mãi mãi huống hồ gì chỉ là một người bạn.
…
Bốn giờ Hàm Hi Họa cực đúng giờ đến quán cà phê đã hẹn. Dạo gần đây độ nổi tiếng của cô cũng tăng cao nên ra đường cô đều phải đeo khẩu trang, mà nói chung việc mang khẩu trang tốt cho da mặt nên cô cũng không thấy bất tiện lắm.
Không nghĩ tới Sa Nhật lại đến sớm như vậy, anh đã ung dung bắt chéo chân ngồi uống cà phê. Bộ dạng yêu nghiệt đó… Hàm Hi Họa đảo mắt một vòng phát hiện đến 99% nữ giới trong quán đều bị anh thu hút, mà đến nam giới cũng không nhịn được mà quan sát anh. Người đàn ông này… quả nhiên cô gọi anh là hồ ly chắc cũng chẳng sai đâu.
“Anh đến sớm để trêu hoa ghẹo nguyệt à?” Cô ngồi xuống ghế ở đối diện nhàn nhạt nhìn anh mỉa mai.
Sa Nhật cười một tiếng, anh không e ngại mà nói: “Tôi không thích ghẹo hoa ghẹo bướm gì đâu. Tôi thích ‘hoa cúc’ thôi.”
Bà mẹ nó. Hàm Hi Họa trừng mắt với Sa Nhật, thầm chửi tục trong lòng.
Bị cô lườm liếc đến tê tái cả da đầu, Sa Nhật chép miệng hấc cằm. “Được rồi, nói đi. Cô hẹn tôi là muốn nói gì?” Lại còn lấy danh nghĩa là chị Hàm Gia Gia. Cũng biết cách hẹn gặp anh quá rồi đấy.
“Tôi biết rõ xu hướng giới tính của anh.” Hàm Hi Họa vốn định vòng vòng thêm một lúc nữa để xác nhận thêm về giới tính thật của hắn. Dù sao cô cũng chưa chắc chắn 100% nhưng sau câu nói chết tiệt vừa rồi thì còn gì mà nghi với ngờ nữa.
Cô đã có thể khẳng định… Sa Nhật thích đàn ông mà đối tượng anh đang hướng tới còn lại là em họ của cô. Đương nhiên cô không thể đứng yên để cái tên mang bộ mặt hồ ly này câu dẫn em mình được.
“Rồi sao?” Sa Nhật không tỏ vẻ ngạc nhiên hay lo lắng gì. Điều này khiến mày Hàm Hi Họa hơi nhíu lại, cô đánh thêm một đòn. “Anh thích đàn ông…” Nhìn người đàn ông không chút dao động trước mắt, cô lạnh giọng khẳng định. “Anh đừng lừa dối tôi.”
Trước câu chốt hạ của Hàm Hi Họa, Sa Nhật chỉ nhún vai một cái, anh cười nhạt gật đầu. “Đúng vậy, vấn đề này chẳng có gì to tát.” Anh nhìn cô thở dài một hơi. “Chuyện này liên quan gì đến cô? Ồ…” Anh như nghĩ ra gì đó rất thú vị sáng mắt nhìn cô, chậc chậc hai tiếng. “Cô thích tôi đấy à?”
Hàm Hi Họa trợn mắt, cô nghiến răng không nhịn được mắng. “Đồ điên. Có anh thích tôi ấy.”
“Tôi không có hứng thú với cô đâu… dù cô đẹp thật.”
Hàm Hi Họa hừ hừ khinh bỉ, sau đó cô cảnh cáo anh. “Tránh xa Gia Gia ra.”
Sa Nhật nhướng mày, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy người quen, một thoáng cảm xúc trong anh khẽ biến nhưng đã bình thường trở lại, anh thu lại tầm mắt thở dài trả lời Hàm Hi Họa. “Tại sao?”
“Xu hướng giới tính của nó bình thường.” Cô đáp ngay.
Sa Nhật bỗng cười khẩy. “Vậy ý cô là tôi không bình thường?” Nhưng đúng là anh không bình thường thật. Chỉ là cậu nhóc Hàm Gia Gia kia… đương nhiên anh không lôi kéo cậu nhóc, mà là cậu nhóc cũng không hẳn như cậu thể hiện ra trước mặt người quen.
Hàm Hi Họa mím môi không trả lời. Cô không kỳ thị giới tính thứ ba, cô hoàn toàn đồng tình với bọn họ, nhưng vì Hàm Gia Gia trước giờ đều cho thấy rõ cậu là nam giới chính gốc. Cô sợ cậu bị Sa Nhật biến đổi.
“Sao cô chắc chắn Gia Gia có xu hướng giới tính bình thường?” Sa Nhật hỏi lại, vừa lúc này người đàn ông bên kia chạm phải ánh mắt của anh. Sa Nhật nhếch miệng trào phúng rồi trở lại khuôn mặt của Hàm Hi Họa.
Hàm Hi Họa rối rắm trước câu hỏi này, đúng là cô chưa từng hỏi Hàm Gia Gia. Cô đinh ninh là vậy từ khi cậu sinh ra, thậm chí cô chưa từng nghi ngờ cậu sẽ thích đàn ông. Tất cả đều là do cô tự cảm thấy mà không phải Hàm Gia Gia nói với cô.