CHỦ TỊCH NGUY HIỂM: CƯNG CHIỀU CÔ VỢ KHUYNH THÀNH

Chương 56

Hàm Hi Họa đã bớt lúng túng hơn, cô đi chậm tới bàn làm việc rồi vòng qua sau lưng người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh. Cằm cô gác trên vai anh thì thầm. “Em được nhận vai chính rồi ạ.”

Cây bút trong tay Nam Lãnh cuối cùng dừng lại, anh nhếch môi đặt nó xuống bàn. Anh nâng tay khẽ nhéo khuôn mặt phấn nộn, mềm mại của vợ yêu.

“Chúc mừng em.” Anh nói, bàn tay tăng lực kéo cô đến phía trước để cô ngồi trên đùi mình.

“Đã biết khi nào vào đoàn phim chưa?” Anh dẹp tài liệu qua một bên, tiện tay lấy túi xách của cô đặt lên đó.

Hàm Hi Họa nằm trong ngực anh lắc đầu. “Chưa thông báo với em nhưng chắc sớm thôi ạ.”

Bỗng tay người đàn ông không có báo trước đặt lên ngực cô bóp một cái. Anh dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô. “Đến tìm anh để nói chuyện này sao?”

Hàm Hi Họa không rõ lắm lời này của anh, cô ngồi thẳng dậy cầm lấy bàn tay đang nghịch trên đồi núi của mình. Có chút chột dạ nói. “Em đến có phải quấy nhiễu đến công việc của anh không?” Tuy là nói vậy nhưng cô mong anh không nghĩ vậy.

Thế mà người đàn ông này vô cùng thành thật gật đầu. “Đúng là quấy nhiễu.”

Hàm Hi Họa há miệng nhìn khuôn mặt chứa ý cười của anh nhưng đạo hạnh của cô không cao, không sao lý giải được ý cười này là thế nào. Cô bĩu môi lầm bầm. “Vậy giờ em về, không phiền anh nữa.” Lời vừa dứt bàn tay trái của Nam Lãnh luồn vào vạt váy của cô ma sát đùi nhỏ không chút e dè.

Anh cười cười hạ môi xuống cho cô một cái hôn nhẹ. Giọng anh khàn hơn lúc nãy. “Quấy nhiễu thế này.” Anh nói rồi cứ thế mặc cô đang ú ớ bao phủ lấy cái miệng đang há ra kia cắn mút.

Đang lúc kích tình bỗng cửa phòng bị ai đó gõ. Hàm Hi Họa sợ hết hồn cô đẩy ngực người đàn ông ra. “Anh… có người.”

Nam Lãnh chửi thầm một tiếng bàn tay trong váy tiếp tục tìm tòi.

“Chủ tịch… Thẩm thiếu gia tìm ngài.” Thư ký Lưu toát mồ hôi hột ở bên ngoài không dám gõ cửa nữa. Thẩm thiếu tự nhiên xông tới đòi gặp chủ tịch cho bằng được, mà đối với vị Thẩm thiếu này anh ta không thể ngăn cản nổi. Nếu cửa phòng không khóa trái có khi vị này đã xông vào rồi.

Nam Lãnh cuối cùng cũng dừng lại, anh cắn môi cô một cái nữa mới buông tha. Cầm khăn giấy lau sơ qua bàn tay đã ướt nhẹp của mình, xong anh chỉnh lại váy áo cho cô gái nhỏ, bị bộ dáng giận dữ của cô chọc cười. “Ngoan, em vào trong phòng nghỉ đợi anh.”

Hàm Hi Họa hừ một tiếng trèo ra khỏi người anh, thấy trên quần anh sẫm một đoạn, là từ cô tiết ra.

“Quần anh.” Bỏ lại câu đó cô nhanh chân chạy vào phòng sập cửa.

Anh cong môi thở dài nhìn vật giữa quần vẫn còn hùng hổ giương cờ, chỉ có thể đè nó vài cái rồi đứng dậy mở cửa.

“Ôi trời… cậu khinh tôi đó hả?” Vừa mới hé cửa đã nghe tên nào đó lải nhải.

Thư ký Lưu không dám nhìn chủ tịch của mình, chỉ có thể đứng một bên chờ nhận lệnh.

“Đi mua một bộ đầm nữ với quần trong về đây.” Trước khi đóng cửa Nam Lãnh nhàn nhạt sai bảo.

Thư ký Lưu gật đầu dạ rồi lủi nhanh.

Thẩm Thiếu Hàng bắt được tin tức quan trọng. “Này… phụ nữ nào vậy? Có phải cô nàng thư ký riêng không? Cô ta…”

“Bớt nhảm đi. Có chuyện gì?” Nam Lãnh bị tên khỉ này phá chuyện tốt đã không vui rồi, hắn còn ở đây lảm nhảm linh tinh. Còn không sợ anh đuổi à.

Thẩm Thiếu Hàng cười cười thu lại vẻ trêu chọc, dựa vào lưng ghế than vãn. “Ông già lại bắt tôi đi xem mắt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi