Chương 93
Cô cụp mắt chơi điện thoại của mình. Khi nãy sau khi quay xong quảng cáo đã nhắn báo anh một tiếng nhưng đến giờ vẫn không thấy anh phản hồi gì, lại nhớ ra hiện anh đang ở nước N, hẳn giờ này đang là ban ngày, mà ban ngày chắc chắn anh đang đàm phán, họp hành gì rồi.
Hàn Dĩ Ngôn alo xong đợi một lúc bên kia cũng không nói gì. Anh có chút mất kiên nhẫn nhưng giọng nói vẫn mang một dự dịu dàng khác lạ. “Sao không nói chuyện?”
Người nào đó ngay lập tức dựng lỗ tai lên hóng. Cái giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy này thật là… Thề là cô chỉ muốn giúp bạn tốt Trân Châu nghe ngóng chút thông tin mật từ Hàn Dĩ Ngôn thôi.
Cuối cùng người bên kia cũng đáp lại Hàn Dĩ Ngôn.
Anh ừ một tiếng có lẽ đang nghe người kia nói gì đó. Anh lại ừ sau đó lên tiếng. “Bà có chuyện gì phải báo anh ngay lập tức.”
Sau đó anh tạm biệt cúp máy một cách nhanh chóng.
Hàm Hi Họa cắn môi lén nhìn anh một cái lại chột dạ ngồi thẳng người trân trân nhìn đằng trước. “Bà” trong câu chuyện có lẽ là mẹ anh nhỉ?
Xe dừng tới cổng khu biệt thự hạng sang, Hàm Hi Họa vừa cởi dây an toàn vừa nói cảm ơn. “Làm phiền anh rồi.”
Hàn Dĩ Ngôn cười lắc đầu. “Không sao.”
Nhìn cô khuất sâu trong những tòa biệt thự dát vàng, hai mắt người đàn ông sâu thẳm còn hơn cả đáy vực tăm tối. Nghĩ tới cuộc gọi khi nãy, Lệ Hằng báo tình hình sức khỏe của mẹ anh, vẫn như vậy và không có chút dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Bà đã nằm yên một chỗ mười năm nay rồi. Người tổn thương vẫn cứ tổn thương, kẻ gây nên tội lỗi lại đang ăn sung, mặc sướng.
Chung quy là do chính anh mềm lòng, không ra tay dứt khoát.
Phát súng ngày đó lẽ ra phải nhắm chuẩn vào tim hắn. Trong giây phút cuối cùng kia, anh đã do dự, chút do dự đó đã gián tiếp tha cho Nam Lãnh một mạng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sau đó anh lại ngụy biện cho chính mình rằng anh chưa muốn hắn chết sớm như vậy, anh muốn chơi với hắn một đoạn thời gian nữa, anh phải chứng kiến hắn đau khổ, nhục nhã ngay trước mặt anh. Đúng vậy đó không phải hoàn toàn là nguyên nhân chính.
Vừa muốn hắn chết dở sống dở, vừa sợ hắn chết.
Anh khinh thường cái suy nghĩ mâu thuẫn ấy của mình, anh ước gì bản thân có thể giết chết hắn chỉ một nhát dao hoặc một viên đạn.
Anh càng khinh thường chính mình đã cứu hắn vào thời khắc quan trọng nhất, đó là hành động sai trái và khiến anh hối hận nhất đời này. Anh thấy có lỗi và hổ thẹn với mẹ đang sống một cuộc đời của người thực vật, với người chị đã sớm sang bên kia thế giới. Mà tất cả những bất hạnh ấy đều là từ nhà họ Nam gây ra. Nhưng người anh căm phẫn nhất là cha ruột của anh, tiếc rằng ông ta đã bỏ mạng sớm. Vậy thì phần hận thù đó chỉ có thể do Nam Lãnh – con trai quý hóa của ông ta phải chịu.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của anh, có thể anh đã tha cho Nam Lãnh nhiều lần nhưng không có nghĩa anh sẽ để hắn sống trong hạnh phúc như hiện tại. Chỉ duy một điều không nằm trong kế hoạch của anh. Cô gái đó là một ngoại lệ, khiến anh vừa yêu vừa hận.
Chỉ cần cô và Nam Lãnh ly hôn thì cô đã đi cùng với kế hoạch của anh. Anh nhất định không buông tha cô để cô ở cùng Nam Lãnh.
Tất cả những gì hắn có hiện tại đáng ra đều thuộc về anh, bao gồm cả vợ hắn.
Người đàn ông thu hồi tầm mắt từ bóng hình mảnh khảnh đã chẳng còn nơi con đường phía trước, khuôn mặt anh trong khoảng không mờ mịt càng thâm trầm hơn, chiếc xe từ từ lăn bánh đến khi chẳng còn chút gì về sự tồn tại của người và xe mới vài phút trước còn ở đó.