CHỦ TỊCH NHẬN NHẦM CHIM HOÀNG YẾN



Bị đốc thúc ăn cơm làm Ưng Đồng Trần cảm thấy là lạ, anh hơi nghiêng người né đi, gằn giọng: "Anh đừng nhìn chằm chằm tôi nữa, nhìn thế làm sao mà tôi nuốt trôi được."
"Không sao, lát nữa tôi nuốt trôi là được."
"..." Ưng Đồng Trần quay hẳn người đi không để ý đến hắn: "Anh về đi."
"Em sao vậy, vẫn giận à?" Trác Thù lấy chiếc bát không trong tay đối phương đặt lên bàn.

Hắn nở nụ cười bất đắc dĩ, giọng điệu đầy ắp sự cưng chiều tự khi nào: "Ăn hết cơm rồi còn muốn ăn cả bát nữa à?"
"Tôi đi tắm đây." Ưng Đồng Trần đặt bát xuống rồi vào phòng tắm.

Anh nhìn chính mình trong gương, giơ tay nhéo tai đến nỗi đỏ ửng lên.
Anh hít một hơi thật sâu, rửa mặt bằng nước lạnh giúp đầu óc anh tỉnh táo ngay lập tức.

Một giọng nói chôn sâu dưới đáy lòng khẽ rủ rỉ với anh rằng: Không được giẫm vào vết xe đổ.
Một lần là đủ rồi.
Anh tắm rửa xong, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng bát vỡ.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng bếp, Trác Thù đang cấp tốc nhặt những mảnh vụn trên sàn nhà để phi tang chứng cứ.
Có lẽ được trực giác mách bảo, Trác Thù vừa thu dọn tang vật vừa ngoái lại nhìn, thấy Ưng Đồng Trần đứng đó thì tay buông lỏng ra, các mảnh bát đĩa rơi xuống vỡ lần hai.
"Tôi không cố ý." Trác Thù ngượng nghịu ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ: "Tôi chán quá nên muốn giúp em rửa bát thôi."
"Anh đừng nhặt nữa, coi chừng bị cứa đứt tay." Ưng Đồng Trần rảo bước tới giữ tay hắn lại, tiếp đó đi lấy chổi dọn dẹp đống đổ vỡ: "Anh mau tắm đi."
Hôm nay Trác Thù tắm với tốc độ bàn thờ, hắn mặc áo ngủ màu xám của Ưng Đồng Trần đi ra.

Được khoác trên người hắn, áo ngủ vốn là cỡ rộng lại trở nên vừa vặn bó sát lấy cơ thể.
Ưng Đồng Trần ngồi nghịch điện thoại trong phòng khách, ngước mắt nhìn mà sững sờ.

Cớ sao người đàn ông này mặc áo ngủ cũng đẹp trai và gợi tình như thế?
Trác Thù cúi đầu nhìn chính mình, giọng điệu hơi gượng gạo: "Lần sau tôi sẽ mang theo áo ngủ."
"Tùy anh." Ưng Đồng Trần đứng dậy đi đến trước mặt Trác Thù, kéo hắn vào thẳng phòng ngủ.
Họ lột sạch quần áo chuẩn bị xếp hình cả đêm nay, đúng lúc này tiếng chuông cửa léo nhéo vang lên.

Ưng Đồng Trần đạp một phát bay luôn Trác Thù, hỏi to: "Ai vậy?"
"Tiểu Ưng ơi, dì Lâm đây." Dì Lâm cũng đáp rõ to: "Cháu ra mở cửa cho dì đi, dì cho cháu cái này."
Ưng Đồng Trần nhìn về phía Trác Thù, thấy hắn đang quằn quại ôm bụng, giận dỗi lườm anh.
Dì Lâm lại gọi câu nữa.
Ưng Đồng Trần vội vàng xuống giường mặc quần áo tử tế xong ra mở cửa: "Cháu chào dì."
"Này, cháu cầm lấy đi." Dì Lâm ấn dúi hai túi hoa quả vào tay anh: "Hôm nay cửa hàng đại hạ giá, dì mua nhiều lắm, cháu cầm lấy một ít mà ăn."
"Cháu cảm ơn dì."
"Cháu khách sáo làm gì."
Sau khi tạm biệt dì Lâm, anh xách hai túi hoa quả đặt lên bàn trong phòng khách, mở ra thì thấy có nho, dâu tây và mấy hộp sữa chua mà anh rất thích ăn.


Anh mở nắp hai hộp sữa chua, bỗng có người xáp lại gần ôm eo anh, gác cằm lên vai anh, nói bằng giọng ỉu xìu: "Em vô tâm quá."
Ưng Đồng Trần nhoẻn miệng cười, xoa bụng hắn: "Tôi có đạp mạnh đâu, anh đau thật à?"
"Thật chứ sao không, đau lắm luôn ấy." Có điều, câu nói này sẽ càng đáng tin hơn nếu vẻ mặt hắn không hớn hở như vậy.
"Hưm, em nhẹ tay thôi."
Ưng Đồng Trần nhẹ nhàng xoa bụng hắn, anh vén cao áo hắn lên, giở vờ xem xét: "Ừm, bụng anh đỏ lên này."
"Thật không?" Trác Thù không thể tin nổi, ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu kiểm tra bụng nhưng lại không thấy gì hết, tức thì nhận ra mình đã bị lừa.

Hắn hé miệng toan lên tiếng nhưng bụng lại lạnh ngắt.
Trác Thù ngơ ngác nhìn Ưng Đồng Trần phết sữa chua lên bụng mình: "Em định làm gì?"
"Bôi xong sẽ khỏi."
Lát sau Ưng Đồng Trần ngồi xổm xuống: "Bây giờ ăn sữa chua được rồi."
Không biết có phải do nguyên nhân đặc biệt hay không mà sữa chua bị hết hạn, mùi vị của nó khác hẳn với ngày thường, còn lớp sữa trắng ngà lại dính vào thành và nắp hộp.

Với người không hay ăn đồ hết hạn như Ưng Đồng Trần thì cần tốn ít thời gian và công sức mới ăn hết được hộp sữa chua.

Huống chi sữa chua có mùi khá lạ làm anh cố lắm mới nuốt được.
Ưng Đồng Trần nhả sữa chua ra, súc miệng rồi ăn vài trái dâu tây ngọt ngào.
Cơn sóng tình dần dần rút đi, Trác Thù bật dậy nắm tay Ưng Đồng Trần, ánh mắt hắn dạt dào những cảm xúc khó có thể gọi tên.
Ưng Đồng Trần cụp mắt nhìn hắn, định nói chuyện nhưng trời đất bỗng nhiên quay cuồng, cả người anh bị vác lên vai.

Anh hốt hoảng hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Dẫn em đi ngắm mưa sao băng." Trác Thù nói một câu đầy ngụ ý.
Theo dự báo của đài khí tượng thủy văn, đêm nay sẽ xuất hiện những hiện tượng lạ.

Thoạt đầu là sự kiện kì vĩ - thiên thạch rơi xuống Trái Đất mấy lần liền kèm theo những cơn mưa cục bộ, đề nghị nên mang ô.

Ngay sau đó là những đợt mưa sao băng xẹt ngang qua bầu trời đêm khiến người xem phải choáng ngợp trước khung cảnh đẹp đẽ.
Khó khăn lắm mới được chợp mắt nghỉ ngơi, lúc mặt trời ló dạng ở chân trời, Ưng Đồng Trần chưa kịp tỉnh giấc đã phải "tập thể dục buổi sáng".
Sau đó anh ngủ một mạch đến tận chiều.
Mặt trời chênh chếch hướng Tây tỏa ra ánh nắng hắt lên mặt anh, sưởi ấm cả cơ thể.

Tia nắng hơi gắt làm anh phải nheo mắt sờ soạng tìm điện thoại, nào ngờ lại sờ thấy bờ ngực người nào đó.

Anh chầm chậm mở mắt ra, thấy Trác Thù nằm bên cạnh mình, tuy đã tỉnh như lại lẳng lặng nhìn anh.
Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi: "Sao anh còn chưa đi?"
Trác Thù ngắm gương mặt ngái ngủ của Ưng Đồng Trần, tự dưng muốn hôn đối phương, lại sợ hành động này quá đột ngột.
Hình như có gì đó không ổn.
Họ đã thỏa thuận làm bạn giường của nhau, chịch xong phủi mông bỏ đi mới bình thường chứ nhỉ? Đang yên đang lành lại hôn hít nghe chừng không đúng?
Hắn băn khoăn một lúc rồi bình tĩnh lại.

Nghĩ nhiều làm gì, bây giờ họ vẫn còn nằm trên giường mà.
Hắn cúi xuống đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi đỏ thắm của Ưng Đồng Trần, mặc kệ phản ứng của đối phương, quay phắt người xuống giường: "Tôi đói rồi."
"Anh gọi cơm hộp đi." Ưng Đồng Trần đáp bằng giọng thản nhiên như mọi ngày.
"Ừ." Trác Thù mặc quần áo xong ra khỏi phòng.
Qua một lúc lâu Ưng Đồng Trần mới khép mắt, giơ tay miết môi mình rồi lại đè ngực.

Anh hít hai hơi thật sâu, thầm nghĩ: Không thể vượt quá giới hạn không thể vượt quá giới hạn không thể vượt quá giới hạn.
Anh thẫn thờ tự nhủ với mình, song lại cảm thấy bất lực.

Bắt đầu từ khi nào mà anh phải tự nhắc nhở bản thân như này? Hiện tại có gì khác so với trước đây? Dưới cái nhìn của anh, mối quan hệ của họ trước và nay vẫn là bạn tình, vậy tại sao bây giờ anh phải dặn lòng mỗi ngày?
Dường như câu trả lời xác đáng nhất đã hiển hiện ngay trước mặt, nhưng liệu anh có thể gánh vác được hậu quả sau này hay không?
"Em muốn ăn gì?" Trác Thù đứng bên ngoài hỏi.
"Ăn gì cũng được." Ưng Đồng Trần đáp bừa một câu, xuống giường mặc quần áo.
"Điểm tâm sáng nhé..." Trác Thù vừa nói vừa vào phòng, thấy Ưng Đồng Trần đang mặc quần áo, làn da còn in không ít dấu hôn.

Hắn kìm lòng không được mà dòm thêm lần nữa, sau đó lại luống cuống cúi đầu xem điện thoại: "Điểm tâm sáng nhé?"
"Được."
*
Bầu không khí kì lạ bao trùm cả bữa sáng.

Cả hai vùi đầu ăn cơm, không một ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng làm bầu không khí càng lạ lùng hơn.
Trác Thù gắp sủi cảo tôm, khóe mắt liếc qua cơ thể mảnh khảnh của Ưng Đồng Trần, bèn thả chiếc sủi cảo vào bát Ưng Đồng Trần.

Ưng Đồng Trần sửng sốt nhưng vẫn không ngẩng đầu lên: "Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo."
Cuộc đối thoại trở nên lịch sự một cách xa cách, bất giác có thêm kính ngữ trong câu.
Ưng Đồng Trần: "Xin hỏi anh định khi nào về?"
Trác Thù: "Tôi ăn xong sẽ về, xin lỗi tối qua đã làm phiền em."
"Ừm, lần sau chúng ta ngủ sớm hơn đi."
"?" Trác Thù đột nhiên không khách sáo nữa: "Không."
"..."
Lúc ăn gần xong, Ưng Đồng Trần ngẩng đầu lên nhìn người ngồi đối diện, hỏi: "Chúng ta chỉ là bạn giường thôi đúng không?"
"Đúng vậy." Trác Thù gật đầu: "Sau khi rời giường là cấm hôn hít."
Ưng Đồng Trần hùa theo: "Phải đấy, với lại tránh làm những việc khiến người khác hiểu nhầm."
"Ừm."
"Anh nên về đi." Ưng Đồng Trần lại nhắc nhở.

Trác Thù ngỡ ngàng: "Về vội như vậy làm gì? Bây giờ em làm việc hơi bất tiện, tôi ở lại giúp em rửa bát nhé?"
"Chẳng có gì là bất tiện cả." Ưng Đồng Trần chỉ toàn bộ món ăn trên bàn: "Đều là đồ hộp mà, lát nữa anh về nhân tiện vứt rác giùm tôi."
Trác Thù hụt hẫng: "..." Nước đi này hắn đi nhầm.
"Tôi đi thật đây." Trác Thù đứng trước nhà.
"Ừm, anh về đi."
"Tôi đi thật đấy, lần này chia ly không biết bao giờ mới được gặp nhau làm vài nháy."
"..." Ưng Đồng Trần vẫy tay chào: "Anh đi nhanh lên!"
"Khoan đã, hình như tôi để quên đồ trong phòng ngủ." Trác Thù lướt qua Ưng Đồng Trần đi vào.
Ưng Đồng Trần đỡ trán, lát sau Trác Thù gọi: "Em vào tìm giúp tôi đi."
"Anh quên cái gì?" Ưng Đồng Trần vào phòng ngủ, bất thình lình bị Trác Thù đẩy xuống giường, ngay sau đó bờ môi anh được hơi ấm bao phủ...
Trác Thù thoả mãn đứng dậy: "Tôi quên chưa chào tạm biệt, hôn trên giường không tính là phạm luật.

Tôi đi nhé, hẹn gặp lại."
Ưng Đồng Trần nghe thấy tiếng đóng cửa, anh nằm ngửa trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.
Đậu xanh rau má đây không phải phạm luật thì như nào mới là phạm luật? Nói không biết ngượng mồm!
Nom nhà cửa bừa bộn ngổn ngang, Ưng Đồng Trần bèn quét dọn một lượt.

Anh không muốn ru rú trong xó nhà nghĩ vẩn vơ, đành đến nhà ông chú ăn ké cơm.
*
Ba người nhà họ Trác đang tự làm việc riêng trong phòng khách.

Bấy giờ Trác Thù về nhà chào hỏi mấy câu, tiếp đó lâng lâng lên thư phòng ở tầng hai.
Trác Tử mắt chữ O mồm chữ A: "Anh ấy bị làm sao thế?"
Vẻ mặt Trác Phục thâm sâu nhìn thấu hết thảy: "Yêu đương chứ sao nữa, có mấy ai bình thường khi yêu đâu con."
"Hóa ra khi yêu anh ấy sẽ như vậy ạ? Mà con muốn gặp em trai thầy Ưng ghê luôn í, không biết giữa hai người ai đẹp trai hơn nhỉ?" Trác Tử lấy quả táo gặm: "Với lại con vẫn tưởng anh là người không thiết yêu đương cơ."
"Ừm, anh con đang yêu đó." Mộc Tình đặt máy PSP xuống, hiếm khi quan tâm đến con cái: "Trước kia cha mẹ lo nghĩ đến bạc cả đầu vì anh con, cứ tưởng thằng bé định độc thân suốt quãng đời còn lại."
"Chắc không nghiêm trọng vậy đâu." Trác Tử nhật xét một cách trung thực: "Anh con cũng ưa nhìn mà."
"Đẹp trai thì được cái tích sự gì." Mộc Tình thở dài: "Vấn đề là anh con không dám yêu."
"Tại sao ạ?" Trác Tử ngửi thấy mùi drama.
"Con có nhớ hồi anh con mười bảy - mười tám tuổi đã dọn ra ngoài ở riêng không? Thật ra là do nó xấu hổ quá." Mộc Tình hồi tưởng lại: "Năm đó có một cô bé xinh đáo để tán anh con, vừa mảnh mai cao ráo vừa trắng nõn nà, đôi mắt to và lông mi dài cong vút.

Hai đứa hẹn hò một thời gian, cơ mà con bé đó trong sáng lắm, chỉ cho nắm tay thôi."
"Sau đó thì sao ạ?" Trác Tử hào hứng hỏi.
"Sau đó anh con bị bạn rủ đến lễ hội cosplay chơi, ai dè lại gặp được "bạn gái" trong nhà vệ sinh nam..."
Trác Tử trợn tròn mắt: "Ủa..."
"Thế là hai đứa chia tay, nhưng anh con cũng hoang mang không biết mình thích nam hay thích nữ." Mộc Tình kể: "Không lâu sau nó có cảm tình với một cậu con trai khác, xinh đẹp, trắng trẻo lại nhã nhặn.

Được bạn bè động viên, anh con tỏ tình với người ta."
"Thành công chứ ạ?"
"Làm gì có, cậu kia tát anh con hai phát rồi đính chính mình là nữ, thậm chí người ta còn có bạn gái."
Trác Tử sợ đến nỗi làm rơi táo: "Ủa ủa...!Sao khổ vậy trời!"
Mộc Tình thở dài não nề: "Ừm, mẹ nghĩ có lẽ sau vụ đó, anh con nghi ngờ xu hướng tính dục của chính mình, thậm chí quên luôn cả khái niệm giới tính.

Mới tí tuổi đầu mà đã mất niềm tin vào tình yêu."
"Từ đó anh con lao đầu vào công việc đến bây giờ." Trác Phục bổ sung: "Hôm nào nhà mình mời người yêu thằng bé đến ăn cơm đi, đúng thật là Bồ Tát mà."
"Anh nói đúng!" Mộc Tình vỗ đùi kêu đen đét, chợt lo lắng: "Nhưng cục vàng chưa yêu đương bao giờ, tính tình lại hâm hâm dở dở, có khi nào làm Bồ Tát giận quá chia tay không?"
Trác Tử: "Con thấy có khả năng này lắm!"
Trác Phục: "Anh cũng thấy vậy."
"Không được, em không thể để chuyện này xảy ra.

Nếu nó lại chia tay chắc sẽ hoàn toàn tuyệt vọng mất." Mộc Tình đứng dậy đi lên tầng: "Em phải đích thân kiểm tra."
Trác Thù đang xử lí văn kiện, ngẩng đầu nhìn về phía cửa: "Mẹ có việc gì vậy ạ?"
"Hôm nay là cuối tuần, sao con không hẹn hò?" Mộc Tình vừa bước vào vừa hỏi.
"Hẹn gì ạ?" Trác Thù lật trang giấy: "Con thì hẹn hò với ai?"
"Bạn trai con ấy."
Trác Thù khựng tay lại, giờ mới nhớ ra câu chuyện "em trai thầy Ưng".

Hắn chưa kịp bịa xong lí do mà mẹ đã trách cứ: "Có phải con lại định chọc điên cậu ấy không?"
"Con đâu có."
"Vậy mẹ hỏi con, bình thường con có tán gẫu với người yêu không?"
Trác Thù lắc đầu: "Lúc nào có việc mới nói vài ba câu ạ."
"Nghĩa là con coi người ta như cái ấy ấy chạy bằng cơm!" Mộc Tình nói mãi mà vẫn thế: "Con cứ thờ ơ như vậy thì chẳng mấy mà cậu ấy sẽ chán, chia tay con để đi tìm niềm vui mới."
"Em ấy làm gì có gan đó." Trác Thù hơi ngập ngừng: "Hự, hình như em ấy dám làm thật."
"Vậy mau nhắn tin cho cậu ấy đi, không có việc gì cũng trò chuyện hâm nóng tình cảm." Mộc Tình chỉ vào điện thoại: "Con đừng lo, có mẹ giúp con, chắc chắn sẽ không làm cậu ấy sợ chạy mất dép đâu."
"..."
Dưới sự uy hiếp của mẹ, hắn mở WeChat ra.
Mộc Tình hướng dẫn: "Trước tiên con gửi nhãn dán nào dễ thương tí, hỏi thăm xem cậu ấy đã ăn tối chưa."
Ưng Đồng Trần đang ăn cơm, màn hình điện thoại bỗng sáng lên báo có tin nhắn từ Trác Thù.

Anh vô thức nhìn lướt qua ông chú, lấy điện thoại giơ ngang tầm mắt để ông chú không thấy.
[.]: Em ăn cơm chưa? [Mèo rung chân.

jpg]
Anh đặt điện thoại về chỗ cũ.
"Sao không trả lời người ta?" Ông chú cười nói: "Có phải chú nên tránh mặt đi một lát không?"
"Không ạ."

"Không cái gì mà không.

Bạn trai cháu gửi tin nhắn phải không? Hai cháu cãi nhau à?"
"Không ạ."
"Cháu ấy, sao lại thờ ơ thế." Ông chú buông đũa xuống, lựa lời khuyên nhủ: "Trước kia chú không nói là vì thấy cháu còn nhỏ.

Thật ra sau chuyện đó, chú luôn canh cánh lo rằng cháu sợ yêu.

Cháu lủi thủi bao năm qua giờ mới tìm được bạn trai, sao lại nỡ lạnh nhạt như thế? Dù không cãi nhau cũng phải trả lời tin nhắn người ta đi chứ."
"Chúng cháu không cãi nhau thật mà."
"Thế là vì sao?"
"Là vì..." Ưng Đồng Trần chọc chọc bát cơm: "Cháu không biết nên trả lời như nào."
"Úi chà, ngại hả?"
"Tất nhiên là không ạ!" Mặt Ưng Đồng Trần lập tức biến sắc, hơi lớn tiếng.
"Vậy trả lời người ta đi.

Cháu cứ tin chú, dù cháu nhắn gì thì cậu ấy cũng vui." Ông chú khuyên: "Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cháu thử mở cửa trái tim đón nhận tình yêu đi."
Ưng Đồng Trần làm thinh không nói câu nào.
"Cháu phải biết nắm bắt cơ hội, chứ chẳng lẽ lại muốn như chú à?" Ông chú nở nụ cười.
Nghe vậy, Ưng Đồng Trần ngước mắt, ngập ngừng hỏi: "Chú vẫn muốn chờ ạ?"
"Tất nhiên, cả đời chú chỉ có người ấy, chú chưa bao giờ hối hận." Vẻ mặt ông dịu dàng: "Sao cháu phải ngại chi hậu quả.

Chỉ cần cháu từng hạnh phúc thì mai này sẽ còn những kỉ niệm ngọt ngào đọng lại.

Nhưng nếu cháu luôn kháng cự thì đến tầm tuổi chú, cháu còn gì? Tiếc nuối hay oán trách? Thích và được thích là điều khó khăn cỡ nào, chẳng lẽ cháu định buông tay thật sao?"
Ưng Đồng Trần lí nhí: "Cháu cũng không thích người ta lắm."
"Thôi được rồi, chú thừa biết cháu như con cà cuống chết đến đít còn cay." Ông chú trỏ điện thoại: "Mau nhắn tin trả lời đi, đừng để cậu ấy đợi lâu quá, chờ đợi là thứ tra tấn con người kinh khủng nhất.

Cháu mà không nhắn, coi chừng chú tống cổ ra khỏi nhà."
Ưng Đồng Trần: "..."
Điện thoại vừa kêu, Trác Thù lập tức nói: "Mẹ xem đi, con đã nói em ấy yêu con chết đi sống lại mà."
Mộc Tình thò đầu nhìn lướt qua.
[Ying]: Ăn rồi, còn anh?
"Không được! Ước chừng năm phút cậu ấy mới nhắn lại, giọng điệu còn dửng dưng như thế.

Chắc chắn là không hài lòng với tin nhắn của con."
Khóe miệng Trác Thù cứng đờ: "Thật ạ?"
"Đương nhiên là thật, cậu ấy còn không gửi nhãn dán cho con kìa.

Mẹ dám cá là có vấn đề, để mẹ nhắn tin cho." Mộc Tình lấy điện thoại của Trác Thù rồi gõ chữ như điên.
Lát sau Ưng Đồng Trần nhận được tin nhắn mới, khóe miệng hơi giật.
"Sao thế?" Ông chú rướn người sang đọc tin nhắn.
[.]: Tôi vẫn chưa ăn, mà nói đúng hơn là chẳng thiết ăn uống nữa.

Nỗi nhớ em dằn vặt tôi đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày đêm đêm mong ngóng em.

Cục cưng của tôi ơi, tôi có thể gọi điện cho em để xua tan nỗi sầu tương tư này được không?
Ưng Đồng Trần nổi hết da gà da vịt, sợ đến mức quăng điện thoại lên bàn.
"Ái chà chà, cậu này khéo miệng ghê nhỉ." Ông chú khấp khởi mừng thầm: "Nếu cháu ngại thì để chú trả lời cho."
[Ying]: Thật tình cờ em cũng nhớ anh.

Ngặt nỗi điện thoại em không tiện gọi điện, chi bằng ngày mai chúng mình gặp nhau nhé?
"Đấy thấy chưa! Mẹ con quá đỉnh." Mộc Tình đắc ý: "Cậu ấy chủ động hẹn hò này!"
Trác Thù: "..."
[.]: Được, vậy ngày mai chúng mình gặp nhau nhé, cục cưng ngủ ngon.

[Hoa sen ngủ ngon]
[Ying]: Anh cũng ngủ ngon.

"Con chuẩn bị đi, ngày mai các con hẹn hò." Mộc Tình hí hửng đặt điện thoại xuống: "Mẹ biết nên lên đồ cho con như nào rồi."
Trác Thù: "..."
"Vậy nhé, ngày mai cháu hẹn hò với cậu ấy." Ông chú nói: "Cháu không mang theo quần áo cũng không sao, chú còn nhiều bộ mới lắm."
Ưng Đồng Trần: "...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi