CHÚ XẤU XA BIẾT THẢ THÍNH


"Em thích gì? Chị mua tặng em”
Ngân nở một nụ cười hồn nhiên, nói:
“Em thích chú.

Chị tặng em được không?”
May rằng Salvia đang không uống trà chanh không thì cô nàng sẽ phụt ra mất.

Đúng với nhận xét của mọi người, nhóc con này bá đạo! Siêu cấp bá đạo!
Salvia cười trừ, nói:
“Chị làm sao mà tặng anh ấy cho em được chứ?”
Ngân ngây thơ hỏi lại:
“Tại sao lại không ạ?”
“Vì chị đâu phải bố mẹ của anh ấy”
Ừm, chị ấy nói cũng phải.

Thôi, không xin chị ấy nữa...đòi quà khác vậy! Khi nào có dịch gặp mặt thì xin ba mẹ chú cũng chưa muộn!
Ngân nắm tay Salvia kéo cô nàng đi mua quà.
[...]
Salvia tra khóa và ổ, nghĩ bụng: Không có ai ở nhà hay sao mà khóa cửa nhỉ?
Cạch
Salvia mở cửa, bật đèn rồi tránh người cho Ngân vào trước.

Cô nàng đặt đống đồ vừa mua ở trung tâm thương mại xuống ghế, nhìn quanh nhà.

Vắng tanh!

Mười phút sau
Salvia ngồi một mình thấy buồn chán nên quyết định đi tắm, cô nàng tìm và lấy ra từ trong tủ một bộ quần áo màu vàng, hình quả chanh.

Salvia mở hộp đựng dây chun rồi lấy ra một chiếc dây chun màu vàng quả chanh.
Đây là dây chun ma Salvia yêu thích nhất, chỉ những lúc mặc bộ quần áo màu vàng, hình quả chanh kia, cô nàng mới lấy ra buộc tóc.
...
Cạch
Salvia đi ra khỏi phòng tắm, mặc trên mình bộ quần áo màu vàng, hình quả chanh, mái tóc xoăn màu hạt dẻ được buộc cao cho đỡ vướng.

Trông cô nàng bây giờ vàng choe choét.
Salvia toan bước vào phòng của mình thì thấy cánh cửa phòng Ngân mở hé, lúc này cô nàng chợt hoảng lên.

Cái đồ đãng trí này, cô nàng đã quên luôn sự có mặt của Ngân mất rồi.
Salvia gõ cửa phòng cô, hỏi:
“Chị vào được không?”
Ngân để quyển truyện xuống giường, đi xuống kéo cửa mời Salvia vào trong.

Được Ngân mời vào, Salvia đi vào ngồi xuống giường của cô.

Lúc Salvia đi qua, Ngân có ngửi thấy mùi chanh trên người cô nàng.

Mùi này có lần cô cũng thấy chú dùng rồi...
Ngân đóng cửa, quay lại hỏi Salvia:
“Sao lại là mùi chanh?”
Salvia không hiểu Ngân đang hỏi gì nên cô nàng hỏi lại:

“Gì cơ?”
Dường như cô có chút thiếu kiên nhẫn, cô hỏi lại:
“Sao lúc này cũng là chanh? Sao không phải mùi khác?”
Giọng nói của Ngân dường như to hơn so với câu ban đầu khiến Salvia giật mình.

Salvia nhìn Ngân khó hiểu, nhóc con này muốn gây sự?
Salvia hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cô nàng mỉm cười, nói:
“Vì đó là mùi của anh ấy”
Anh ấy? Anh ấy mà chị Salvia nhắc đến là ai? Phải chăng là chú?
Không để Ngân kịp nói, Salvia bồi thêm câu nữa:
“Em muốn biết phải không?”
Rồi cô nàng đập tay xuống phần giường bên cạnh mình, nói:
“Ngồi xuống đây chị để cho em nghe”
Ngân đi tới, ngồi xuống bên cạnh Salvia.

Salvia bắt đầu kể:
16 năm về trước.

Tại Anh.
“Salvia, anh Tuấn tới chơi với Salvia nè”
Hắn lúc bấy giờ còn là một đứa con nít mới 7 tuổi, Salvia nhỏ hơn hắn 2 tuổi, nghĩa là bấy giờ cô nàng đang 5 tuổi.
Hắn vừa gọi vừa đi ra khu vườn phía sau nhà Salvia, đấy là nơi mà Salvia hay qua chơi nhất.

Ra đến nơi thấy mặt Salvia lấm lem bùn đất, quần áo với tóc tai cũng không khá hơn là mấy, hắn lo lắng chạy lại, nắm lấy tay Salvia, hỏi:
“Em làm sao đấy”
Salvia lúc này mới biết sự có mặt của hắn, cô nàng òa khóc nức nở rồi ôm chầm lấy hắn, nói:
“Giữa đường đi Salvia thấy có một bé cún bị một con chó lớn dọa, con chó lớn đấy nó cứ kêu kêu gừ gừ, trông sợ lắm.

Salvia thương bé cún đấy nên không nghĩ ngợi gì liền chạy tới, ôm bé cún đấy chạy như bay...!hức”
Hắn đáp lại cái ôm của Salvia, khen ngợi:
“Salvia của anh dũng cảm lắm!”
Vì câu chuyện chưa hết nên Salvia kể tiếp:
“Ấy vậy mà con chó lớn hung dữ kia vẫn chưa tha cho bé cún, nó thậm chí còn đuổi theo cả Salvia và bé cún nữa...!Đang chạy thì Salvia bị ngã, hức...ngã đúng chỗ nước bẩn, đau lắm...”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi