CHƯA CÔNG KHAI ĐÃ LY HÔN

Đọc chùa là bo xì nhau đấy nhé:((

Chương 12. Fan hâm mộ

Năng lực hành động của Phó Diễm không thấp, không quá hai ngày, Kha Tây Ninh liền nhìn thấy người đại diện mới và trợ lý mới. Đều là ở cùng chung công ty, người đại diện mới Dung Tuyết, Kha Tây Ninh có biết, nhưng giao tình không sâu, cậu ấn tượng với Dung Tuyết là do quần áo.

Đây là một nữ nhân rất độc đáo, một năm bốn mùa đều là một thân quần tây áo sơ mi, ngay cả mùa hè nóng bức, cô cũng mặc áo sơ-mi lụa trắng tay dài. Kha Tây Ninh có quen biết một nghệ sĩ dưới quyền quản lý của Dung Tuyết, nghệ sĩ kia từng ca ngợi, Tuyết tỷ của bọn họ là một người có tính nhẫn nại và kiềm chế, các phương diện đều có chỗ thể hiện. Năm ngoái dưới tình huống cô không biết chồng ngoại tình, tiểu tam lưu manh vô lại đến công ty nháo, đầu tiên mặt cô không đổi sắc mời tiểu tam đi ra, thoáng cái đến buổi chiều đã hẹn cùng chồng tiến hành ly hôn. Ngày hôm sau cô vẫn như cũ công việc gọn gàng ngăn nắp, nghe được những nói huyên thuyên mặt cũng không đổi sắc, thậm chí còn có thể mỉm cười hỏi đối phương nói đủ hay chưa.

Cô là một chính xác là một nữ nhân mạnh mẽ, nhưng mới đến Tân Á công tác hai năm, tư lịch (*) còn thấp, bằng không Phó Diễm cũng sẽ không để một người ưu tú như vậy mang đến cho Kha Tây Ninh.

(*) tư lịch: lý lịch và kinh nghiệm.

Lần đầu tiên Dung Tuyết cùng Kha Tây Ninh chính thức gặp mặt là ở trong văn phòng Phó Diễm, cô mỉm cười vươn tay phải ra bắt tay với Kha Tây Ninh: "Xin chào cậu, Kha Tây Ninh, về sau tôi chính là người đại diện của cậu."

Kha Tây Ninh rất nhanh vươn tay bắt tay với cô.

Đứng ở bên cạnh Dung Tuyết là một cô gái cậu chưa từng gặp qua, nhìn rất trẻ tuổi, một gương mặt đáng yêu như mặt trời nhỏ. Nàng tự giới thiệu tên Vu Thiến Văn, rất thẹn thùng, nhìn thấy Kha Tây Ninh cùng Phó Diễm vẫn cúi đầu, thanh âm cũng nhỏ, như muỗi kêu, đối với ai đều cung kính.

Chờ Dung Tuyết cùng Vu Thiến Văn lần lượt đi, Phó Diễm mới nói: "Trợ lý kia... Hình như là fan của cậu."

Kha Tây Ninh không tin, Vu Thiến Văn từ đầu đến cuối không đề cập qua một câu "Kha Tây Ninh là thần tượng của em." Biểu hiện bình thường của tiểu cô nương vừa mới vào công sở, rất bình thường.

Phó Diễm tựa ở trên sô pha, rũ mi, thần sắc có chút lạnh nhạt, hắn không chút để ý nói: "Lý lịch sơ lược của Vu Thiến Văn tôi còn để trên bàn, bên trên rành mạch viết cô nàng là fan của cậu, cho nên thích hợp làm trợ lý của cậu, người khác cũng không chịu, tôi sẽ lừa cậu sao?"

Phó Diễm xác thực không cần lừa cậu, nhưng Kha Tây Ninh vẫn theo ánh mắt Phó Diễm nhìn thoáng qua lý lịch sơ lược của Vu Thiến Văn. Không xem còn được, vừa thấy cậu có chút bị dọa. Vu Thiến Văn này bằng cấp rất cao, thành tích khi học đại học cũng cao, mỗi năm đều là học bá đoạt học bổng. (*)

(*) học bá: học sinh giỏi toàn diện.

Một người như vậy, có thể tìm một công việc tốt hơn, không cần thiết phải đi làm trợ lý. Trợ lý rất là mệt, tiền lương cũng thấp, nếu là vì "Thích thần tượng là cậu" mà đến, Kha Tây Ninh cảm giác sợ là đang níu chân nàng.

Phó Diễm thấy thần sắc khác thường của Kha Tây Ninh, nhíu mi hỏi: "Làm sao?"

Kha Tây Ninh chần chờ một lát, nói: "Kỳ thật trợ lý làm rất nhiều bán sống bán chết, để một tiểu cô nương gánh vác, tôi cảm thấy... Không tốt lắm, huống chi lý lịch sơ lược của Vu Thiến Văn văn bằng không tệ, cô ấy hẳn là nên tìm một công việc phù hợp hơn."

Phó Diễm ban đầu rất nghiêm túc nghe Kha Tây Ninh nói chuyện, nghe được câu này mới hiểu rõ ý tứ, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Cậu còn rất thương hương tiếc ngọc. Đi đi, nếu như vậy, tôi sẽ nói bộ phận nhân sự sa thải cô ta, thuận tiện báo cho tiểu cô nương biết, là cậu tự mình từ chối nàng."

Kha Tây Ninh thốt ra: "Ngà có cần phải làm vậy không?" Vừa ra khỏi miệng, cậu phát hiện ngữ khí mình không tốt lắm, liền ngậm miệng.

Phó Diễm không chú ý thái độ của Kha Tây Ninh, chỉ là liếc mắt nhìn lý lịch sơ lược trong tay Kha Tây Ninh, hừ nói: "Cậu không cần tiếc thay cho người khác, đó là cô ta nguyện ý đến, không có người nào ép buộc cô ta."

Hắn dừng một chút, lại dùng tay nâng mặt nói: "Còn có, lý lịch sơ lược này tốt ở chỗ nào? Không phải chỉ là từ một đại học phổ thông đi ra."

Kha Tây Ninh vốn muốn nói gì đó, lại nghĩ đến đám người mê muội trong công ty đồn đại —— Phó Diễm tốt nghiệp một học viên lớn, lại đem miệng đóng vào. Đi, hắn một nhân tài tốt nghiệp đại học cao cấp, việc đến công ty nhỏ làm việc và sự chuyên nghiệp của hắn thật chẳng liên quan gì, thái tử gia này phỏng chừng cũng rất nghẹn khuất.

Mọi chuyện về sau đã quyết định xong, Kha Tây Ninh liền định đi.

Phó Diễm gọi lại cậu, nói bóng nói gió hỏi: "Kha Tây Ninh, cậu có xe không? Nếu không có để tôi phái một tài xế cho cậu."

Nói thật, Phó Diễm đối cậu như vậy, Kha Tây Ninh có chút thụ sủng nhược kinh. Từ tuyển người đại diện cùng trợ lý, lại đến hỏi cậu có xe hay không, đều khiến Kha Tây Ninh đoán không thấu được người trước mặt này.

Cậu nhớ tới việc Nghiêm Tự mới tặng xe cho mình, chiếc xe này có vẻ rẻ, trang trí lại không có chút nào qua loa, cảm giác sử dụng rất tốt. Lúc trước tiểu thuyết Lam Vũ đều được bên điện ảnh và truyền hình cùng nhìn trúng, lấy được không ít phí bản quyền, từng cùng cậu nói qua muốn mua thêm một chiếc xe với số tiền này. Kha Tây Ninh còn tưởng muốn đem loại đề cử nói Lam Vũ.

Kha Tây Ninh ăn ngay nói thật nói: "Phó tổng, không cần phiền toái như vậy, tôi có xe."

"Ồ?" Phó Diễm nhướn mi nhìn cậu, "Chính mình mua?"

Xe đúng là không phải mình mua, nhưng Kha Tây Ninh không giải thích được quá nhiều, chỉ là tùy tiện gật gật đầu: "Ân, xe mới, mới mua không lâu."

Phó Diễm cười lạnh một tiếng không rõ ý tứ.

Kha Tây Ninh buồn bực nhìn hắn, Phó Diễm không kiên nhẫn vung tay nói: "Đi nhanh đi, tôi còn có việc."

Thái độ như vậy mới là đúng kiểu. Kha Tây Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng mà mở cửa.

Phó Diễm chờ cửa đóng lại, lẳng lặng nhắm mắt trầm mặc một hồi, nghỉ ngơi một lát sau tiếp tục xem văn kiện, trong lúc đó hắn cùng em họ trò chuyện video, nãi thanh nãi khí (*) nói: Anh, anh lần trước nói Hiệp sĩ Tia Chớp ở công ty các anh, là thật sao?

(*) Nãi thanh nãi khí: tiếng trẻ con ngây ngô

Hiệp sĩ Tia Chớp chính là Kha Tây Ninh.

Em họ từ nhỏ đã ở nhà hắn, có tình cảm rất tốt với Phó Diễm. Phó Diễm nói năng thì chua ngoa nhưng tâm là đậu hủ (*), nhìn thì dường như rất ghét bỏ cái tật chảy nước miếng của cô em họ, nhưng kỳ thực là rất thương, lúc đi ngang qua cửa hàng thời trang trẻ em, cũng sẽ đen mặt mua một bộ váy màu hồng phấn.

(*) tâm là đậu hủ: ý chỉ người dễ mềm lòng.

"Là thật." Phó Diễm ghét bỏ nhìn túi trên cổ của em, "Túi của em thật khó coi." Dĩ nhiên là màu đen, tiểu cô nương sao lại đeo cái túi xấu như vậy làm gì.

Buổi chiều Kha Tây Ninh tới căn tin của công ty, đang muốn uống một tách cafe cho tỉnh táo đầu óc. Mấy ngày nay, Nghiêm Tự thay đổi thói quen hàng ngày, mỗi đêm đều đúng giờ về nhà, sau bữa ăn tối, hắn liền đem Kha Tây Ninh treo ở trên người đi về giường, giày vò hơn nửa đêm. Nghiêm Tự tinh thần ngược lại rất tốt, sáng sớm rời giường không thấy bóng dáng, chỉ khổ Kha Tây Ninh, ban ngày eo nhức lưng đau không nói, ăn xong buổi trưa liền buồn ngủ, đi đến nơi nào liền muốn ngã quỵ ở nơi đó.

Căn tin rất nhiều người, toàn là nhân viên công tác, thiếu chút nữa là xếp hàng ra tới cửa. Người xếp trước mặt là người quen, áo lụa trắng và quần tây vạn năm không đổi. Kha Tây Ninh muốn chào hỏi, Dung Tuyết đã quay đầu qua. Cô hiển nhiên có chút ngẩn người, nơi này tỷ lệ nghệ sĩ xuất hiện không nhiều, phần lớn là để trợ lý lại đây bưng trà đổ nước.

"Tây Ninh, thật khéo." Dung Tuyết rất nhanh phản ứng lại.

Kha Tây Ninh nói: "Tôi đến mua cà phê để uống."

Dung Tuyết vuốt lại sợi tóc một chút, thật lòng thật dạ nói: "Về sau loại việc nhỏ này liền giao cho Thiến Văn, trợ lý cũng không phải đặt ở một bên làm vật trang trí."

Kha Tây Ninh không thật sự đồng ý, cậu cũng không què tay cụt chân, một việc nhỏ không tất yếu phải để một cô gái làm. Huống chi nơi này là công ty, cũng không có ký giả. Cậu mỉm cười, để lộ ra lúm đồng tiền bên trái: "Thiến Văn là một cô gái, đến làm trợ lý đã rất vất vả, loại việc nhỏ này không tất yếu làm phiền cô ấy."

Nói đến Vu Thiến Văn, nàng liền xuất hiện, đứng ở phía sau cửa giống như đang đợi Kha Tây Ninh.

Hàng đợi gần rút ngắn, người phía trước sau khi đi còn cùng mấy người Kha Tây Ninh chào hỏi. Kha Tây Ninh không khỏi cảm khái, có Dung Tuyết ở đây, nhân duyên của cậu tựa hồ cũng được thơm lây.

Kha Tây Ninh lấy cho mình một ly cà phê, Dung Tuyết lại phá lệ không có uống loại cà phê kiểu Mỹ thường ngày, mà là lấy cho mình một ly nước chanh.

Vu Thiến Văn hiển nhiên là có lời muốn nói, Dung Tuyết dẫn bọn họ đi một phòng nghỉ không có người. Đến nơi, khí chất Vu Thiến Văn dịu ngoan thay đổi, nàng đỏ mặt nhìn Kha Tây Ninh, ánh mắt nhiệt liệt cùng fan cuồng không khác nhau lắm.

Nàng đưa lên một cuốn sổ, kích động đến ngôn ngữ đều thay đổi đứt quãng: "Anh Tây... Tây Ninh, em là fan của anh, mỗi một bộ phim của anh, em đều xem."

Vu Thiến Văn thật sự rất khẩn trương, nàng khẩn trương đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Kha Tây Ninh.

Chờ đến khi nàng có dũng khí nhìn thần tượng, mới phát hiện Kha Tây Ninh đang mỉm cười nhìn mình. Kiểu cười này không phải kiểu nghệ sĩ cười khéo léo đối mặt truyền thông, cũng không phải Kha Tây Ninh ở trước màn ảnh tươi cười, mà là một loại ôn hòa, nụ cười gần gũi.

Điều này khiến sự khẩn trương của Vu Thiến Văn giảm bớt rất nhiều, nàng nhất cổ tác khí (*) nói: "Ngài có thể ký tên cho em không?"

(*) nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái (một điển tích cổ của Trung Quốc)

hình như mình có chú thích ở mấy chương trước rồi thì phải, mà thôi giải thích lại =))


Kha Tây Ninh rất tự nhiên ký tên lên quyển sổ. Vu Thiến Văn bưng mặt chạy ra.

Dung Tuyết không biết tình hình thực tế, còn rất kinh ngạc: "Hóa ra Thiến Văn là fan của cậu?"

Kha Tây Ninh bưng cà phê uống một ngụm, trong lồng ngực cùng dạ dày đều ấm áp, không biết là do fan hâm mộ, hay là do nhiệt độ của cà phê. Cậu nói: "Đúng vậy, tôi đã cho rằng mình không có fan." Câu nói này không phải Kha Tây Ninh tự coi nhẹ mình, độ nổi tiếng như thế nào, chính cậu cũng tự biết.

Dung Tuyết lắc đầu nói: "Cậu nên tự tin lên một chút."

Kha Tây Ninh lại uống một ngụm cà phê: "Ừm, tôi biết rồi." Mỗi người mới vào showbiz, đều sẽ có loại ảo tưởng, cho rằng mình có thiên phú bẩm sinh, cùng người khác không giống nhau. Kha Tây Ninh vừa bước vào showbiz, cũng có ảo tưởng như vậy, cho rằng mình sẽ bỗng nhiên nổi tiếng (*), từ đó trở thành ngồi sao lóng lánh, nhưng rồi hiện thực chậm rãi vùi lấp đi dã tâm của cậu, lại là ngẫu nhiên lơ đãng ấm áp, khiến cậu mười phần tin tưởng.

(*) NHẤT MINH KINH NHÂN bỗng nhiên nổi tiếng; gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc ("Sử ký, Hoạt kê liệt truyện": "thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân". Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc)

Cậu âm thầm hạ quyết tâm, từ năm nay bắt đầu từ bộ《 Cung Đình 》, cậu phải cố gắng phấn đấu, không để fan của cậu thất vọng.

Kha Tây Ninh cùng Dung Tuyết ngồi ở trên sô pha trong phòng nghỉ tán gẫu, nói đến vấn đềtình yêu, Dung Tuyết nghiêm túc nhắc nhở cậu, nếu có tình yêu, nhất định phải nói với nàng, để nàng chuẩn bị, Kha Tây Ninh chột dạ nói tiếng được.

Lúc này Vu Thiến Văn đã sớm bụm mặt chạy xa đột nhiên quay lại, Kha Tây Ninh hỏi nàng làm sao.

Tiểu cô nương ôm quyển sổ ký tên, nói: "Anh Tây Ninh, anh có thể ký thêm cho em thêm một bản không?"

Kha Tây Ninh cảm thấy nghi hoặc, hỏi: "Làm sao vậy?"

Vu Thiến Văn ai oán nói: "Bản kia bị Phó tổng cướp đi, em hỏi anh ấy, hắn lại nói bảo anh ký lại cho em một cái là được."

Kha Tây Ninh yên lặng ký tặng cho Thiến Văn. Sau cậu đụng phải Phó Diễm, hỏi về chuyện này.

Phó Diễm bộ dáng đầy mặt đương nhiên: "Vân Điềm Điềm muốn cậu ký tên, tôi liền cho, không được sao?"

Hắn nhìn bộ dáng Kha Tây Ninh lờ mờ, mặt không biểu tình nói: "Vân Điềm Điềm là em họ của tôi, học tiểu học, rất thích nhân vật cậu diễn trong phim hoạt hình."

Kha Tây Ninh suy nghĩ.

Phó Diễm cảm thán nói: "Mấy cô này chắc có vấn đề gì rồi, sao có thể xem cậu là thần tượng được nhỉ."

Kha Tây Ninh: "..."

Trên thực tế người xông lên xin chữ ký của cậu không nhiều, cậu bình thường khi đi ra ngoài đều sẽ cải trang một chút.

Hơn nữa hôm nay, cũng tính... Cũng tính là hai ba nguời đi.

———-

Tác giả có lời muốn nói: đi dạo Đào Bảo suýt nữa quên cập nhật thời gian ( bụm mặt)

Ly hôn sẽ không còn xa nữa.

Hết chương 12

Ahuhuhu sắp ly hôn thật rồi kìa TT^TT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi