CHƯA CÔNG KHAI ĐÃ LY HÔN

Gần đây Nghiêm Tự rất nhàn rỗi, bèn đặc biệt mời một đầu bếp tới học nấu ăn. Nếu ảnh đế đã nói muốn làm bữa tối tình yêu, Kha Tây Ninh không những không từ chối, trái lại còn có chút chờ mong. Công ty không còn việc gì nữa, Kha Tây Ninh vội vàng về nhà.

Tài xế giúp đỡ nhét vali hành lý vào cốp xe, Vu Thiến Văn ngại ngùng nói: "Anh Tây Ninh, cảm ơn anh đã tặng em khăn quàng, em thích lắm."

Vu Thiến Văn vừa nhận được quà đã lập tức mở ra, bên trong là một cái khăn quàng thuần lông dê màu lạc đà, đuôi tua rua, rất hợp thanh niên trẻ như cô. Bóc quà xong cô yêu thích không buông, lấy ngay ra quấn lên cổ, có thể thấy thích đến mức nào.

Kha Tây Ninh cười nhìn cô, Vu Thiến Văn cúi đầu chốc chốc lại vân vê khăn cậu tặng, mừng rỡ hí hửng như sắp đón Tết âm.

Cậu nói: "Em thích thì tốt. Lần trước là anh nóng nảy, thái độ không tốt. Em đừng để trong lòng."

"Không ạ không ạ." Vu Thiến Văn mặt nghiêm túc nói lên suy nghĩ của mình, "Xét về phương diện là trợ lý, em còn thiếu sót quá nhiều. Thầy Nghiêm có cho em một cuốn sách liên quan đến nghề nghiệp, em quyết định tối nay về sẽ xem ngay."

Kha Tây Ninh không nghe người nào đó nhắc tới chuyện này, cậu hỏi: "Nghiêm Tự cho em á? Cho khi nào, anh ấy không nói gì với anh cả."

Vu Thiến Văn gật đầu, nhớ lại: "Hồi còn đang quay "Đại sư phong thủy" á, khoảng hai ngày trước. Thầy Nghiêm nói sau này anh Tây Ninh sẽ còn nổi nữa. Anh rồi sẽ có thêm nhiều trợ lý, mà em chính là trợ lý đứng đầu. Thân là người đứng đầu, em vẫn còn quá nhiều khuyết điểm, xem nhiều sách sẽ có lợi, sau này còn làm gương cho những người kia nữa."

Kha Tây Ninh không tin: "Nghiêm Tự thật sự nói vậy à?"

Vu Thiến Văn đáp: "Không sót một chữ."

Kha Tây Ninh hồ nghi nhìn cô chăm chú.

Vu Thiến Văn sợ hãi nói: "Em chỉ hơi nói quá lên tí thôi."

Kha Tây Ninh lắc đầu: "Đúng là em còn cần phải học nhiều."

Cô lập tức nói: "Em thề, về sau em sẽ không bao giờ nói quá lên nữa, cam đoan tuyệt đối sẽ thuật lại đúng tính chân thực của sự việc."

Kha Tây Ninh nói: "Anh không phải muốn em sửa cái này."

"Vậy là gì ạ?" Vu Thiến Văn khiêm tốn học hỏi.

Cậu xoay người lại, tư thế này giúp cậu mặt đối mặt với cô nhóc trợ lý.

Cậu nói: "Cái em cần học chỉ có một câu duy nhất. Lời Nghiêm Tự nói, sau này một câu cũng không được nghe. Cẩn thận không đã bị bán đi lại còn giúp người ta đếm tiền."

Vu Thiến Văn ngộ ra, gật đầu như giã tỏi.

Giây tiếp theo thần tượng của cô lại đổi giọng.

"Anh đùa thôi." Kha Tây Ninh cười bảo, "Thầy Nghiêm của em già rồi, ăn muối còn nhiều hơn cả em ăn cơm, một số lời dạy em vẫn có thể nghe. Tất nhiên, nếu có gì cảm thấy không đúng, em cũng có thể tự động sàng lọc."

Vu Thiến Văn cảm thấy mấy ngày này Kha Tây Ninh hơi khang khác. Trước kia dù là có ý kiến với Nghiêm Tự, cậu cũng sẽ không quang minh chính đại, không chút kiêng kị mà phun tào đối phương. Vì dù nói gì thì Nghiêm Tự cũng là tiền bối từng ẵm vô số giải thưởng danh giá. Với tính cách của Kha Tây Ninh, trừ khi là bạn bè thân thiết, còn không thì dù có gai mắt đối phương đến mức nào, cậu cũng sẽ không nói xấu đối phương với người khác.

Loại hành vi này, ở trong giới có thể dùng một từ để hình dung, "ngoài ghét trong mê". Vu Thiến Văn là đứa dùng tâm mà đu idol, đối với mấy trò này cô quen thuộc hơn ai hết. Nghe người ta khen ngợi thần tượng nhà mình, cô sẽ khiêm tốn mà nói, "đâu có, đâu có, anh Tây Ninh nhà tớ cũng không giỏi vậy đâu".

Bạn cùng phòng đại học của cô chưa từng đu idol, cũng không có hứng thú với Kha Tây Ninh. Mỗi lần Vu Thiến Văn kích động không kiềm chế được muốn khoe idol, lại sợ bạn cùng phòng phản cảm, trước hết cô sẽ chê anh mình một câu, chẳng hạn như "sao lại đổi sang kiểu tóc này, còn không đẹp bằng kiểu cũ", "sao hôm nay lại mặc đồ thế này, trông quê chết đi được, không phải là đắc tội với stylist đấy chứ". Lần nào Vu Thiến Văn cũng nói kiểu ấy, mà bạn cùng phòng ngây thơ sẽ rơi xuống bẫy rập cô giăng.

——"Kiểu tóc á? Tớ thấy cũng được mà? Trông đẹp trai đó."

——"Quần áo? Trông tây mà, mặc ra sân bay cậu còn muốn đẹp thế nào nữa, thoải mái chút là được."

——"Diễn xuất tệ đi rồi? Đâu có đâu, là kịch bản không tốt thôi, anh Tây Ninh nhà cậu diễn vẫn ok lắm."

Chỉ cần Vu Thiến Văn giở trò này là sẽ được nghe bạn cùng phòng dùng hình thức người qua đường mà thốt ra đủ mọi kiểu khen ngợi dành cho Kha Tây Ninh. Điều này khiến cô vừa tự hào vừa kiêu hãnh, về sau học được chiêu này rồi, cô càng dùng nhiều đến nghiện.

Thân là thủy tổ của trò này, Vu Thiến Văn cứ có cảm giác mấy lời phun tào của Kha Tây Ninh với Nghiêm Tự cứ quái quái sao đó, không giống với tính cách của cậu.

Cô ngồi xuống vị trị ghế phụ, tưởng Kha Tây Ninh sẽ vào theo, nhưng lại thấy cậu cứ đứng im tại chỗ không lên xe. Vu Thiến Văn mở cửa xe, lo lắng hỏi: "Anh Tây Ninh, sao vậy? Anh thấy không khỏe trong người ạ?"

Kha Tây Ninh đi lên trước, ném chìa khóa lại cho Vu Thiến Văn, nói: "Em đem hành lý đến nhà anh, với cả giày anh mua chắc sắp tới rồi đó. Em nhớ mở cửa cho nhân viên chuyển phát vào nhé."

Vu Thiến Văn ngơ ngác hỏi: "Anh Tây Ninh, anh không về nhà à?"

"Anh còn có việc, giờ chưa về." Kha Tây Ninh đóng cửa xe lại, vẫy tay với cô, xong lại nói với tài xế một câu, "Chú lái xe cẩn thận nhé."

Xe chầm chậm lăn bánh, Vu Thiến Văn vẫn không yên tâm: "Hay để bọn em đưa anh đi."

Kha Tây Ninh lắc đầu: "Không cần đâu, anh ấy sẽ tới đón anh."

Vu Thiến Văn còn đang mải suy nghĩ "anh ấy rốt cuộc là ai", Kha Tây Ninh đã biến mất khỏi tầm mắt cô.

Kha Tây Ninh đi xuyên qua một con hẻm, trông thấy biển số xe quen thuộc, cậu lặng lẽ mở cửa xe ngồi vào.

"Có lạnh không?" Nghiêm Tự ngồi bên cạnh cậu, rất tự nhiên mà nắm lấy tay Kha Tây Ninh, đặt trong lòng bàn tay xoa tới xoa lui, muốn ủ ấm cho cậu.

Kha Tây Ninh đáp: "Không lạnh lắm, hôm nay em có mặc quần thu đông."

Khóe môi Nghiêm Tự cong cong.

A Kiệt nhìn kính chiếu hậu, gật đầu chào hỏi: "Kha tiên sinh, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Kha Tây Ninh cũng gật đầu với A Kiệt, thuận miệng hàn huyên mấy câu, "Dạo này thế nào?"

"Rất tốt ạ." A Kiệt mặt than vạn năm bất biến thế mà cũng nở nụ cười, giống như trời đông giá rét được khí xuân ấm áp hòa tan, "Lão đại tâm trạng tốt, tâm trạng tôi cũng tốt hơn nhiều. Kha tiên sinh, cậu đúng là ân nhân cứu mạng của đám chúng tôi. Cậu không biết chứ, trong thời gian cậu với lão đại cãi nhau, lão đại ngày nào cũng đè đầu chúng tôi mà trút giận."

Nghiêm Tự cười như có như không liếc nhìn A Kiệt.

"Tôi trút giận lên đầu các cậu?"

A Kiệt lập tức sửa lời: "Không ạ, chỉ là lão đại với Kha tiên sinh hòa hảo rồi, tiền lương của tụi này chắc cũng nên tăng rồi chứ?"

Kha Tây Ninh thấy thú vị, cũng lập tức hùa theo: "Phải đó, anh cũng nên tăng ít lương cho bọn họ chứ nhỉ?"

"Không tăng." Nghiêm Tự cúi đầu nghịch điện thoại, bâng quơ đáp, "Tôi thất nghiệp, mấy cậu còn đòi lương, trên đời nào có chuyện hời như thế?"

... Thất nghiệp. Kha Tây Ninh cạn lời.

Chuyện tăng lương của A Kiệt triệt để vô vọng.

Ai ngờ ngay sau đó, trong nhóm wechat bất ngờ nhảy ra một tin nhắn: Lão đại phát mười bao lì xì khẩu lệnh (chú ý).

Vài người trong nhóm nhanh tay, Nghiêm Tự vừa phát, bọn họ đã lập tức mở lì xì, nhóm chat lục tục xuất hiện từng hàng "chúc lão đại và chị dâu hòa hảo hạnh phúc". A Kiệt đếm số tiền trong bao, mừng đến nỗi trực tiếp đọc ngay câu khẩu lệnh.

"Chúc lão đại và chị dâu hòa hảo hạnh phúc". A Kiệt vui quá, nhất thời quên mất đổi từ, "Thiên trường địa cửu, trăm năm hòa hợp... sớm sinh quý tử, à không, không có câu này."

Kha Tây Ninh theo bản năng ngẩng đầu, nheo mắt hỏi: "Chị dâu?"

A Kiệt biết mình nói sai, vội vàng sửa lại: "Là Kha tiên sinh, Kha tiên sinh... tôi sai rồi."

Trước kia vì nghĩ đến lòng tự trọng của Kha Tây Ninh nên Nghiêm Tự yêu cầu bọn họ nhìn thấy cậu nhất định phải gọi "Kha tiên sinh", không được gọi "chị dâu". Nhưng đám nhân viên cứ ngẫu nhiên lại gọi Kha Tây Ninh là "chị dâu", Nghiêm Tự ngoài mặt thì không cho bọn họ gọi, nhưng thực ra trong lòng cũng có chút vui vẻ, cùng một tâm lý với những kẻ thích khoe vợ.

Lần này ngay đến khẩu lệnh lì xì cũng lén dùng xưng hô này.

A Kiệt theo Nghiêm Tự nhiều năm, tất nhiên đã sớm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn. Đám nhân viên lén gọi Kha Tây Ninh là chị dâu, Nghiêm Tự cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Kha Tây Ninh vẫy tay, nói: "Một cái xưng hô thôi mà, tôi cũng không nhỏ nhen như vậy, đợi sau này tôi giống lão đại nhà các cậu, trong tay có bảy tám trợ lý ưu việt, đến lúc đó thống nhất bắt bọn họ gọi "chị dâu Nghiêm Tự" cũng không phải không được."

A Kiệt nghiêm túc tưởng tượng cảnh tượng kia một phen, cuối cùng tự sốc đến hóa đá. Cậu ta kiềm lòng không đậu ngoái lại lén nhìn nét mặt Nghiêm Tự, thấy hắn không có vẻ gì là không vui, trái lại còn nói với Kha Tây Ninh một câu: "Tùy em, chỉ cần em vui là được."

Bọn họ đang đi tới chung cư của Nghiêm Tự. Đã lâu Kha Tây Ninh không tới đây, mọi thứ vẫn bài trí quen thuộc, A Kiệt đến một lát rồi đi ngay. Cậu ngồi trên sopha phòng khách xem phim, ti vi đang chiếu phim "Cung đình" của Nghiêm Tự. Đây là một trong số những bộ phim truyền hình ít ỏi của Nghiêm Tự, cách màn hình, cậu nhìn Nghiêm Tự, học tập kỹ năng diễn xuất đồng thời thích thú dõi theo cốt truyện của bộ phim.

Nghiêm Tự làm hai phần cơm hấp hải sản phô mai. Đây là lần đầu tiên Nghiêm Tự thử làm món này, cũng là lần đầu tiên Kha Tây Ninh ăn món cơm nghe đầy mùi hắc ám thế này. Phô mai và hải sản hấp chung với nhau, vừa ngọt vừa mặn, nghe có vẻ không ngon cho lắm. Nhưng bất ngờ là, món cơm hấp này thực sự rất ngon.

Kha Tây Ninh rất thích, cậu ăn rất nhiều. Từ bò bít tết tới bánh sinh nhật rồi tới cơm hấp hải sản, Kha Tây Ninh có cảm giác Nghiêm Tự đang chuyển hướng thành ông chồng nội trợ. Nhưng cẩn thận nghĩ, lại thấy sao có khả năng này được.

"Nghiêm Tự" trong phim lạnh lùng sắc bén ném tấu chương trước mặt triều đình, nói vài câu đã bắt ra vài tên nịnh thần, đám người kia bị dọa tè ra quần, từ trong các triều thần lúm khúm bước ra, ngũ thể đầu địa (*) quỳ rạp dưới đất. Ngay cả những người ngày thường oai phong một cõi, lúc này cũng không dám ngóc đầu lên.

(*) Ngũ thể địa đầu: khi quỳ, đầu, hai tay và hai chân tiếp xúc với đất. Đây là cách lạy thể hiện lòng tôn kính nhất.

Người trong chiếc hộp vuông ấy hiện giờ đang ở bên cạnh mình, Kha Tây Ninh có một loại cảm giác rất vi diệu. Đã lâu cậu không thấy một Nghiêm Tự thế này, an nhàn ngồi kế bên, cùng nhau xem bộ phim một trong hai người đóng.

Kha Tây Ninh nói: "Tô Dục cũng khá đẹp trai đấy." Tô Dục chính là nhân vật mà Nghiêm Tự diễn.

Nghiêm Tự tuyên bố sự tồn tại: "Đang ngồi bên cạnh em này."

Kha Tây Ninh bâng quơ nhún vai, nói: "Anh đâu phải Tô Dục."

Nghiêm Tự ngẫm nghĩ, dường như không biết phản bác thế nào. Nhân vật và người thật hoàn toàn là hai người khác nhau, Kha Tây Ninh nói vậy cũng không sai.

Kha Tây Ninh chống cằm, cảm thấy quá nhàm chán, bèn hỏi: "Em chưa từng diễn nhân vật nào Sue (*) thế này, bao nhiêu người sùng bái anh. Cảm giác làm hoàng đế thế nào?"

(*) sue trong Mary Sue, Jack Sue, chỉ một người hoàn hảo về mọi mặt, hào nhoáng và được nhiều người tôn sùng. Từ này có cả nghĩa tốt và nghĩa xấu.

"Chẳng thế nào cả." Nghiêm Tự đáp.

"Thật hả?" Kha Tây Ninh không tin.

"Chỗ cao không tránh gió, em nghĩ mà xem, bên người không có một ai thật lòng thật dạ yêu thương em thì có cảm giác tốt đẹp gì được?" Nghiêm Tự rất tự nhiên cầm đĩa cơm của Kha Tây Ninh lên, định đặt vào bồn rửa chung với đĩa của hắn. Kha Tây Ninh nhanh chóng đứng lên, nói: "Để em rửa. Tay nghề nấu ăn của anh tiến bộ lên rất nhiều. Sau này anh nấu cơm, em rửa bát."

Chỉ một câu nói rất bình thường, cũng không biết từ nào chọc trúng điểm mềm trong lòng Nghiêm Tự.

Hắn khẽ cười, nói: "Ừ."

Hắn bỏ tay ra để Kha Tây Ninh làm.

Kha Tây Ninh đi đến bồn rửa bát, Nghiêm Tự yên lặng đi theo.

"Cũng chưa chắc." Kha Tây Ninh đeo găng tay cao su rửa bát, "Chắc chắn vẫn có người thật lòng thích Tô Dục, tiểu thái giám kia chẳng phải cũng thích hắn sao."

Nghiêm Tự không chớp mắt xem Kha Tây Ninh rửa bát, sợ cậu không cẩn thận làm vỡ, khiến mảnh vỡ cửa vào tay.

"Có thích." Hắn nói, "Chỉ tiếc lòng nghi ngờ của Tô Dục quá nặng, dù có người yêu thích hắn, chỉ sợ hắn cũng không tin."

Người khác dâng trái tim chân thành của mình đưa tới trước mặt hắn, nhân vật này lại coi nhẹ mà vứt xuống dưới chân, cuối cùng hối tiếc cũng không kịp.

"Tây Ninh, em cẩn thận."

Kha Tây Ninh bất mãn: "Em cũng không còn là em của trước kia nữa, mấy chuyện thế này em vẫn làm được mà?"

Nhưng cuối cùng Nghiêm Tự vẫn không nhịn được, chen vào cùng rửa bát với cậu.

Rửa được một nửa, hắn chợt dừng lại, quay sang nhìn vào đôi mắt cười của cậu: "Em có muốn chuyển tới sống cùng anh không?"

Hết chương 93.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi