CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

Tiêu Vẫn và Giang Ngọc Yên lần lượt khiêu chiến thất bại. Triệu Phong ở trong ngoại môn liền có cảm giác cô tịch.

Lúc này, hắn cảm giác “Ngân Bích Quyết” của mình đã đạt tới cực hạn tầng thứ mười. Ít thì chừng năm sáu ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng nữa, có lẽ sẽ đột phá.

Trong không gian của mắt trái, quầng sáng xanh nhạt hình xoắn ốc cũng kéo đài tới chín thước chín, tốc độ xoay tròn gần như đạt tới cực hạn nào đó.

Triệu Phong âm thầm lưu tâm, hắn không biết sau khi đột phá chính thước chín thì mắt trái thần bí sẽ có thay đổi gì.

Sau khi khiêu chiến xong, Triệu Phong cũng không nhàn rỗi, lại nghênh tiếp hai vị “khách không mời mà đến” trong biệt viện của mình.

- Quan lão, Trương lão, tại sao các ngài lại tới đây?

Triệu Phong có cảm giác như được sủng ái là lo sợ.

Một biệt viện nho nhỏ ở ngoại môn lại đồng thời nghênh đón hai vị Phó đường chủ quang lâm.

Hắn vội vàng tiếp đón “nhị lão” nhập tọa, trong lòng thầm nghĩ, không biết có phải “nhị lão” đã muốn phân “thắng bại” rồi hay không?

Không ngờ Trương lão và Quan lão lại yên tĩnh một cách kỳ lạ, cả hai đều không tranh chấp, chỉ nhìn chăm chằm Triệu Phong có chút thở dài tiếc nuối.

- Nhị lão làm sao vậy?

Triệu Phong đã cảm thấy tình huống dị thường

Theo lý thu vết, với tư chất kinh diễm của hắn, Trương lão và Quan lão hẳn không thể từ bỏ mới đúng

- Triệu Phong vấn đề liên quan tới chuyện bái sư, chúng ta đã thương nghị rồi, hơn nữa cũng đã có quyết định.

Quan lão trịnh trọng nói.

Đã có quyết định?

Tâm thần Triệu Phong thoáng rùng mình, âm thầm kêu khổ, nói thật, mặc dù hắn có hứng thú nhất định với luyện đan và trận pháp, thế nhưng đây lại không phải con đường mà hắn chính thức hướng tới.

Trương lão ho nhẹ một tiếng, nói:

- Là thế này, trải qua nghiên cứu thảo luận, chúng ta cảm thấy, với tư chất của ngươi, làm đệ tử của chúng ta thì quá thiệt thòi cho ngươi rồi.

A...

Triệu Phong giật mình, nhìn về phía nhị lão với ánh mắt khó tin.

Trương lão và Quan lão nhìn nhau cười, cảm thấy như được cỡi bỏ gánh nặng thở phào một hơi.

- Triệu Phong có lẽ ngươi sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng sự thật đúng là như thế, từ khi lão phu xuất đạo đến nay, chưa từng nhìn thấy qua thiên tài luyện đan nào kinh diễm siêu tuyệt như ngươi. Với năng lực của lão phu, tối đa chỉ có thể dạy cho ngươi một hai năm, sau đó sẽ không còn gì để truyền thụ nữa.

Quan lão lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ.

- Đúng vậy! Với cấp độ của chúng ta, còn chưa đủ khả năng làm lão sư của ngươi. Ta có thể đề cử ngươi tới gặp đại sư trận pháp “Công Thừa Thanh Dương” của “Thiên Phong Cường Quốc”, nếu như bái hạ bọn họ, lúc đó thì mới có thể phát huy tiềm lực thực sự của ngươi.

Thế giới Tông môn có chút cay đắng và bất đắc dĩ.

Ngay lập tức, Quan lão cũng đề cử cho Triệu Phong một vị đại sư luyện đan của “Thiết Long Cường Quốc”.

Với tạo nghệ của nhị lão, chỉ có thể xem là Luyện Đan Sư, Trận Pháp Sư kiệt xuất, thế nhưng còn chưa thể coi là đại sư chính thức được.

Chính thức đạt được danh hiệu “đại sư”, đó là tại một lĩnh vực nào đó, kỹ nghệ đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực.

Triệu Phong biết rõ, Thiên Phong Cường Quốc và Thiết Long Cường Quốc là quốc gia còn còn mạnh mẽ hơn Tương Vân quốc gấp mười lần, thế lực Tông môn ở đó cũng vượt xa Hiểu Nguyệt Tông không biết gấp bao nhiêu lần.

- Đa tạ hảo ý của hai vị lão sư, nhưng chí của ta không ở luyện đan, cũng không ở trận pháp, chẳng qua có chút hứng thú, lúc nhàn rỗi mới nghiên cứu đôi chút mà thôi.

Triệu Phong hít sâu một hơi lần lượt cúi người vái nhị lão.

Thời khắc này, hắn đã chính thức thổ lộ suy nghĩ trong lòng.

- Ngươi gọi chúng ta là lão sư?

Quan lão có chút kích động.

Vẻ mặt của Trương lão cũng tràn ngập vui mừng.

Cho dù Triệu Phong không chính thức bái hạ bọn họ làm thầy, ngay cả chí hướng cũng không ở luyện đan và trận pháp, thế nhưng, một tiếng “lão sư” cũng xem như có danh phận thầy trò, biểu đạt sự tôn kính và cảm tạ của hắn đối với bọn họ.

Đến sau này, bất kể Triệu Phong có bái hạ ai làm thầy, có thành tựu cao bao nhiêu, thậm chí có thể trở thành nhất đại tông sư, hắn sẽ vẫn gọi hai người này là lão sư, ít nhất cũng có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn.

Mà trong mắt nhị lão, cho dù Triệu Phong không cố gắng chuyên tâm thì ngày sau cũng sẽ trở thành đại sư luyện đan hoặc là đại sư trận pháp, thậm chí trở thành đại sư của hai lĩnh vực luyện đan, trận pháp cũng không phải là không thể.

Cho nên, Triệu Phong gọi một tiếng “lão sư” này, giống như vang lên trong tâm khảm hai người, thật sự khiến bọn họ vui mừng và thỏa mãn.

Tiếp đó, Triệu Phong bắt đầu bị hai vị lão sư thay nhau khuyên bảo, có thể nói là khuyên bảo tận tình.

- Nhị lão khích lệ Triệu Phong nên đi “chính đồ” (*), cho dù là đồng thời học tập luyện đan và trận pháp cũng không phải là không được.

(*) con đường chính đạo, con đường thích hợp với bản thân, con đường đúng đắn.

Thế nhưng Triệu Phong cuối cùng vẫn cự tuyệt, vẫn quyết định xem võ đạo là mục tiêu tu hành cuối cùng, luyện đan hay trận pháp chỉ thuận tiện tìm hiểu đôi chút mà thôi.

- Nếu như ngươi một lòng với võ đạo, như vậy thì tuyệt đối không thể bỏ qua “Phù Loan Thí Luyện” sẽ diễn ra vào mấy tháng sau.

Quan lão đột nhiên nói sang chuyện khác.

Phú Loan Thí Luyện?

Triệu Phong lập tức liên tưởng tới “Phù Loan Điện” thần bí nhất Hiểu Nguyệt Tông, mắt trái của hắn đã nhìn thấy tòa điện tháp lơ lửng trên không trung, xung quanh tràn đầy điện quang mang, giống như bản thân lọt vào thế giới thần thoại vậy.

- Trong Hiểu Nguyệt Tông này, mỗi năm sẽ tiến hành “Phù Loan Thí Luyện” một lần, điều này đối với đệ tử Tông môn mà nói cũng là một cơ duyên lớn, cũng là cơ hội để thay đổi nhân sinh. Nếu như ngươi không thể tiến vào nội môn, hoặc không có duyên tham gia “Phù Loan Thí Luyện”, điều đó nói rõ ngươi chưa có đủ cơ duyên trên con đường tu hành võ đạo.

Trương lão cười nói.

Triệu Phong không khỏi suy ngẫm lời của nhị lão.

Hắn mơ hồ ý thức được, “Phù Loan Thí Luyện” chính là một kỳ ngộ trọng đại đối với đệ tử trong Tông môn.

Nhưng cho dù là đệ tử Tông môn thì cũng có rất ít người được tham gia lần thí luyện này.

Sau đó, Triệu Phong lại thăm dò được rất nhiều điều có liên quan tới “Phù Loan Thí Luyện” từ nhị lão.

Đầu tiên, Phù Loan Thí Luyện chính là một lần kỳ ngộ, người thí luyện bước vào “Phù Loan Điện” truyền thừa từ Thượng cổ, từ đó đạt được một vài chỗ tốt, trở thành trợ lực mạnh mẽ trên con đường tu luyện.

Tiếp đó, đệ tử vượt quan “Phù Loan Thí Luyện”, chỉ cần có biểu hiện nổi bật, thành tựu về sau sẽ rất lớn, dễ dàng nhận được sự xem trọng của cao tầng Tông môn, cũng trở thành đệ tử hạch tâm.

Trong Hiểu Nguyệt Tông này, cao nhân Chân Linh cảnh từ xưa tới nay đều thể hiện sự ưu dị của mình trong “Phù Loan Thí Luyện”.

Ví dụ như Vân Hải chân nhân, chính là người đã biểu hiện kinh diễm trong Phù Loan Thí Luyện, trở thành kỳ tích suốt trăm năm qua.

Ý tứ của nhị lão đã rất rõ rồi. Nếu như Triệu Phong không có duyên tham gia “Phù Loan Thí Luyện”, điều này nói rõ hắn chưa có đủ cơ duyên trên con đường tu hành võ đạo, thành tựu sau này cũng có hạn, lúc đó còn không bằng quay lại học luyện đan và trận pháp.

Trong thế giới Tông môn, có một số trưởng bối cao nhân đều rất chú trọng vào “cơ duyên”, cho nên nhị lão mới nói như vậy.

Cho dù là Triệu Phong, cũng không thể bỏ qua loại “cơ duyên” hư vô mờ mịt này.

Nếu không có mắt trái thần bí, hắn cũng không có khả năng đi tới chặng đường ngày hôm nay.

- Ha ha, nếu như ta có thể thuận lợi tham gia “Phù Loan Thí Luyện”, nhị lão sẽ không ngăn cản ta tu hành võ đạo nữa?

Triệu Phong mỉm cười.

Nhị lão nghe xong liền cười ha ha, đồng loạt lắc đầu, cảm thấy chuyện này không có khả năng

- Phù Loan Thí Luyện chỉ còn hai ba tháng nữa sẽ diễn ra, ngươi có thể vào được nội môn hay không vẫn còn là một ẩn số. Còn nữa, “Phù Loan Thí Luyện” khóa trước, toàn bộ Hiểu Nguyệt Tông chỉ có vài danh ngạch, bình thường tu vi không đạt tới tam trọng Thoát Phàm Cảnh thì khó mà đoạt được danh ngạch đó.

Quan lão giải thích.

Trương lão cũng nói:

- Nếu như ngươi thật sự có thể tham gia “Phù Loan Thí Luyện”, chúng ta sẽ không nói gì nữa.

- Được! Một lời đã định.

Triệu Phong và nhị lão liền đạt thành ước định.

Nội dung của ước định là: Nếu như Triệu Phong có thể thuận lợi tham gia “Phù Loan Thí Luyện”, bọn họ sẽ không khuyên hắn từ bỏ võ đạo nữa.

Còn nếu Triệu Phong không thể tham gia “Phù Loan Thí Luyện”, hắn sẽ cân nhắc lại lời đề nghị của nhị lão.

Sau khi có ước định này, nhị lão đều niềm nỡ cười lớn, tự tin mười phần, lần lượt rời khỏi chỗ ở của Triệu Phong.

- Phù Loan Thí Luyện, thật sự thần kỳ như vậy sao, không biết sẽ cạnh tranh kịch liệt thế nào?

Triệu Phong đưa mắt nhìn bộ dạng nhị lão rời đi tràn đầy tự tin thì không khỏi tự hỏi.

Sau khi tạm thời giải quyết được vấn đề liên quan tới nhị lão, Triệu Phong ở ngoại môn cũng không còn gì phải lo lắng nữa, liền chuyên tâm tu luyện.

Trước khi tiến vào nội môn, Triệu Phong muốn dùng tất cả biện pháp, tăng mạnh thực lực.

- Phong Lôi Chưởng, Ngân Bích Quyết, Liệt Phong Thức, Huyễn Ngư Đồ... Tất cả đều là những phương hướng mà Triệu Phong trọng điểm tu hành.

Ba ngày sau.

Đệ tử ngoại môn “Tiêu Vẫn” thành công đột phá Thoát Phàm Cảnh, tiến vào nội môn.

Dựa theo quy tắc của Tông môn, chỉ cần trước 30 tuổi đột phá Thoát Phàm Cảnh sẽ tự động thoát ly khỏi ngoại môn, không thể tham gia khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết nữa.

Tiêu Vẫn cũng rất bất đắc dĩ, với thiên phú và bối cảnh của hẳn, nếu như không phải vì muốn tranh đoạt hạng nhất ngoại môn thì đã sớm tiến vào nội môn từ lâu rồi.

Lại vài ngày trôi qua...

Đệ tử ngoại môn Vân Hương Mộng cũng thành công đột phá Thoát Phàm Cảnh, tiến vào nội môn.

Tiêu Vẫn và Vân Hương Mộng đều là đệ tử có tư chất và bối cảnh không tầm thường trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn.

Trước khi Vân Hương Mộng rời đi còn cố tình tới bái phỏng Triệu Phong, mỉm cười nói:

- Triệu đại đan sư, tiểu nữ tử sẽ ở nội môn chờ ngài!

- Nhất định.

Câu trả lời của Triệu Phong lời của Triệu Phong liền khiến Hương Mộng âm thầm kinh ngạc

Khởi điểm, thiên phú, tu vi bối cảnh,.. Của Tiêu Vẫn và Vân Hương Mộng đều trên Triệu Phong.

Vân Hương Mộng thấy Triệu Phong chưa đột phá Thoát Phàm Cảnh liền cho rằng hắn bị tư chất hạn chế.

Nàng làm sao biết được, Triệu Phọng vẫn luồn truy cầu “thân thể thoát phàm bước vào Thánh cảnh”, khó hơn bình thường gấp nhiều lần, bằng không thì Triệu Phong đã đột phá Thoát Phàm Cảnh, thậm chí còn sớm hơn cả Tiêu Vẫn.

Trong mấy ngày Vân Hương Mộng và Tiêu Vẫn đột phá, Phong Lôi Chưởng của Triệu Phong rốt cuộc cũng đột phá đến tầng thứ ba, đạt tới cảnh giới tiểu thành.

Hai ngày tiếp theo, “Liệt Phong Thức” của Triệu Phong cũng đã lĩnh ngộ được bảy tám phần, uy năng vượt qua ba thức trước, thậm chí mạnh gấp mấy lần uy lực của Tàn Phong Thức.

Lúc Triệu Phong âm thầm tích súc lực lượng, ở trong ngoại môn cũng xuất hiện nhiều tin đồn.

- Vài người trong hàng ngũ đệ tử mới nhập môn có thiên phú tốt nhất đều đã tiến vào nội môn, quá thật khiến người khác hâm mộ.

- Tên Triệu Phong kia mặc dù ổn định ở vị trí đệ nhất ngoại môn, nhưng tiếc rằng tư chất có hạn, so ra thì vẫn kém xa những thiên chi kiêu tử đó.

Triệu Phong tĩnh tâm tu luyện, tích lũy nội tình thực lực, cũng không quan tâm tới lời đàm tiểu của ngoại nhân.

Lúc rãnh rỗi, hắn lại đến đầm Thiên Diệp, có khi thì luyện chế Bán linh đan như “Tẩy Tủy Đan”, “Hiểu Nguyệt Hồi Khí Đan”, phần lớn đều là thông qua Thảo Mộc Đường mà bán ra ngoài, thu về một chút nguyên tinh thạch lợi nhuận.

Ngoài ra, Triệu Phong còn tặng cho hai vị sư huynh Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm một viên Tẩy Tủy Đan.

- Triệu sư đệ, tại sao ngươi không giữ lại Tẩy Tủy Đan này cho mình để trùng kích Thoát Phàm Cảnh?

Hai người Dương Thanh Sơn nhận lấy Tẩy Tủy Đan, vừa cảm kích vừa hổ thẹn.

- Không dùng được nữa rồi.

Triệu Phong mỉm cười đáp.

Vốn hắn cũng đã lưu lại vài viên Tẩy Tủy Đan để dùng làm đồ dự phòng.

Thế nhưng...

Đêm đó, tại chỗ ở của mình, Triệu Phong đang khoanh chân ngồi, cũng không cố gắng tu luyện.

Còn thân thể của hắn thì lại chậm rãi vận chuyển “Ngân Bích Quyết”.

Ô... Ô... Ô... N... G

Một tia khí vân màu bạc từ trong cơ thể huyết nhục cốt cách sản sinh, phát ra một luồng áp bách đáng sợ, vượt xa Võ Đạo Nội Kình.

- Ngân Cương chân lực, rốt cuộc cũng ngưng tụ thành công rồi.

Trong lúc Triệu Phong hô hấp, bên trong khí lực huyết nhục tản mát ra một loại áp bách sánh ngang với Hung thú Vương cấp, khiến cho những đệ tử nội môn dự khuyết ở gần đó đều hãi hùng khiếp vía.

Lúc này, nhất cử nhất động của Triệu Phong đều tản ra khí tức áp bách có thể sánh ngang với Võ Đạo Thánh cảnh.

Bởi vì dùng thân thể bước vào Thánh cảnh, cho nên chân lực bao trùm tất cả vị trí huyết nhục toàn thân. Nếu như tu hành võ đạo bình thường, chân lực sẽ ngưng luyện vô số lần trong đan điển, lượng biến mà sinh (*).

(*) chuyển từ số lượng thành chất lượng.

Trong khoảnh khắc thân thể thoát phàm bước vào Thánh cảnh, Triệu Phong cảm thấy mắt trái của mình đột nhiên nhảy lên dồn dập.

Thịch thịch! Thịch thịch...

Trong không gian của mắt trái, quầng sáng xanh nhạt hình xoắn ốc đã kéo dài tới cực hạn chín thước chín, sau đó bỗng nhiên dừng lại, đình chỉ việc vận chuyển.

Ô... Ô... Ô... N... G

Quầng sáng xanh nhạt hình xoắn ốc trong không gian của mắt trái đột nhiên vặn vẹo, sinh ra dị biến mà không ai biết trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi