CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

Mấy ngày sau...

Tiểu đội Hiểu Nguyệt Tông ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gồm có Hoàng Vân, Từ Chấp, Tiêu Vẫn, Triệu Phong, Lâm Phàm, rốt cuộc cũng đến địa điểm mục tiêu.

Hình gia trang.

Đây chính là một tòa sơn trang ẩn thế lánh đời, rất ít lui tới với quốc gia bên ngoài.

Người bình thường không có khả năng tìm ra Hình gia trang, thế nhưng, “Hiểu Nguyệt Tông” với tư cách là Tông môn siêu nhiên khống chế Tương Vân quốc, không có thể lực nào trong cảnh nội có thể thoát khỏi tầm mắt của nó.

Năm người đứng trên một sơn cốc cách xa gia trang chừng một hai dặm, nhìn bao quát toàn bộ sơn trang phía dưới.

Toàn bộ Hình gia trang có diện tích hơn mười dặm, tĩnh lặng tới đáng sợ, gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Vô tình, khu vực này phảng phất như đã hóa thành Vô Gian Quy Vực vậy.

Năm người đều cám nhận được một luồng khí tức quỷ dị, không khỏi có chút dao động.

Theo tin tình báo được biết: Hình gia trang bị một loại ôn dịch kỳ quái bao phủ, người trong trang đã chết quá nửa.

Ngoài ra, Trang chủ “Hình Trình” vốn là cường giả cấp bậc Thánh cảnh như Quảng Quân Hầu cũng đã bỏ mạng không lý do.

- Triệu Phong, Lâm Phàm, hai các ngươi hãy đi tìm hiểu sơ qua về hình huống của sơn trang đi!

Lĩnh đội Hoàng Vân chợt phân phó.

Trong tiểu đội năm người, Hoàng Vân là lĩnh đội, đồng thời cũng là kẻ có tu vi cao nhất trong tiểu đội.

Đoạn đường này, tất cả những chuyện phiền toái đều bị Hoàng Vân phân phó cho Triệu Phong và Lâm Phàm có tu vi thấp nhất.

Trong mắt Từ Chấp lóe lên một tia cay độc, nhìn chằm chằm về phía hai người Triệu Phong ở đẳng xa.

Triệu Phong và Lâm Phàm tách ra làm hai hướng, tiến về phía sơn trang.

Bịch!

Thân hình Triệu Phong bay lên lên mái nhà của sơn trang, sau đó từ trên cao nhìn bao quát xuống dưới.

Hắn khẽ kéo bịt mắt ra, mắt trái lộ ra dưới một kẽ hở nhỏ, đồng tử màu xanh đột nhiên lóe sáng, quét nhìn khắp toàn bộ Hình gia trang.

Vù...

Trong nháy mắt, Triệu Phong đã ghi rõ toàn bộ “bản đồ địa hình” của sơn trang vào trong đầu.

Từ đó, hắn đã nắm rõ địa hình của Hình gia trang, đặc biệt là quy mô lãnh thổ, thậm chí so với một số người sống ở đây còn nắm rõ hơn vài phân.

Theo như tin tình báo trong nhiệm vụ đã đề cập đến, ôn dịch trong sơn trang có thể uy hiếp tới tính mạng của võ giá dưới thất trọng cố Thể Cánh, còn trên thất trọng thì lực uy hiếp liền giảm mạnh. Với tư cách là cường giả Thoát Phàm Cảnh, ôn dịch tự nhiên bình thường hiển nhiên sẽ không ảnh hưởng tới bọn hắn.

Bởi vậy động tác của Triệu Phong không hề có nửa phần do dự, thân hình lập tức tiến sâu vào sơn trang

Trên thực tế, sau khi dùng mắt trái quét qua một lượt, tình hình trong sơn trang đã bị Triệu Phong nắm rõ như lòng bàn tay.

Bây giờ hắn chẳng qua chỉ làm bộ qua loa trước mặt Hoàng Vân và Từ Chấp mà thôi.

Triệu Phong ngẫu nhiên nhìn thấy một vài người có tu vi trên dưới thất trọng võ đạo đang hấp hối, ánh mắt thất thần ảm đạm, có vẻ như đang bệnh nguy kịch.

Mắt trái của Triệu Phong quét qua, liền phát hiện trong cơ thể người trúng ôn dịch có một tia khí tức màu tím nhạt, hòa tan vào bên trong khí huyết tạng phủ con người, dân dân ăn mòn sinh cơ.

Một đường xâm nhập, Triệu Phong đã tiếp cận hạch tâm của sơn trang, chỗ đó là một tòa phủ đệ chiếm diện tích hơn mười mẫu, chính là phù của Trang chủ.

Trong phủ của Trang chủ vẫn còn không ít người sông.

Trong phủ có không ít cường giả tu vi đã ngoài thất trọng võ đạo, mắt trái của Triệu Phong lập tức nhạy bén phát hiện một lão giả duy nhất có tu vi Thoát Phàm Cảnh.

- Nếu như đoán không sai thì người này hẳn là quản gia của Hình gia trang, là người ủy thác nhiệm vụ lần này.

Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Phàm đã từ phía khác chạy tới, cùng đàm luận với quản gia của Hình gia trang.

- Lão phu họ Lý, quản gia của sơn trang, bái kiến hai vị cao nhân của Tông môn.

Sau khi lão quản gia biết được ý đồ của hai người mới đến, nhất thời lệ tràn đầy mắt.

Sau đó, lão quản gia bắt đầu kể lại từ đầu đến cuối quá trình ôn dịch phát triển, kể cả tình huống Trang chủ tử vong.

Ôn dịch bắt đầu vào nửa năm trước, bất tri bất giác đã xâm nhập vào sơn trang, hiện nay đã bao trùm toàn bộ Hình gia trang. May mận là Hình gia trang ở khu vực núi hoang rừng hoang cho nên ôn dịch cũng không lan tràn đến khu vực khác.

Trang chủ Hình Trình đã chết cách đây một tháng.

- Lúc đó là vào ban đêm, Trang chủ một mình đi ra ngoài, chiến đấu với một người trong rừng cây cách phủ đệ vài dặm, động tĩnh không nhỏ. Chờ đến khi chúng ta đuổi tới thì Trang chủ đã bỏ mình...

Lý quản gia vẻ mặt hồi tưởng, kể rõ mọi chuyện đã xảy ra.

Nói xong lời cuối cùng, ông ta quy phịch xuống đất, khóc lóc:

- Cầu nhị vị cao nhân của Tông môn hỗ trợ tra rõ nguồn gốc ôn dịch, đồng thời truy nã hung thủ!

Triệu Phong vừa nghe xong, không khỏi lâm vào trầm tư.

Từ biểu hiện bên ngoài thì dường như việc Trang chủ chết và lúc ôn dịch bộc phát đều cùng một thời điểm.

Độc thủ đằng sau hẳn là một người hoặc một thế lực nào đó.

Có thể tạo ra ôn dịch đáng sợ như vậy, thậm chí còn có thể giết chết cường giả Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, người xuất thủ rất có thể là người tu hành của Tông môn nước khác.

Bởi vì bổn quốc chưa từng xuất hiện loại ôn dịch này, ngược lại đã từng nghe nói ở những quốc gia xung quanh.

Những điều này không hẹn mà hợp với phân tích tình báo.

Như vậy bây giờ chỉ còn điểm khó hiểu đó là tại sao hung thủ phải nhằm vào Hình gia trang và Trang chủ?

Triệu Phong lập tức nghĩ đến hai chữ: Báo thù!

Không lâu sau...

Ba người Hoàng Vân cùng đi vào phủ đệ trong sơn trang.

Lâm Phàm liền báo cáo hết tất cả tình huống cho hắn.

- Tới chỗ khu rừng phát sinh chiến đấu!

Trong mắt Hoàng Vân chợt lóe lên tinh quang.

Khu rừng cây đó chính là nơi mà Trang chủ và hung thủ chiến đấu.

Trong rừng cây, dấu vết chiến đấu cũng không bị xóa bỏ, hiển nhiên là do cố gắng giữ lại.

Triệu Phong đứng trong rừng cây, có cảm giác rất cổ quái, không khỏi nhướng mày.

Hắn kéo bịt mắt ra một chút, sau đó mắt trái nhanh chóng quét qua rừng cây, không hề lên tiếng.

Ánh mắt Hoàng Vân lóe lên, bắt đầu phân tích:

- Xem tình hình thì trận chiến này rất kinh tâm động phách, thực lực của hung thủ kia có lẽ tương đương với Trang chủ, cũng là Nhị trọng thiên đỉnh phong.

- Hoàng sư huynh nói không sai.

Từ Chấp và Tiêu Vẫn lập tức phụ họa.

Suốt cả chặng đường, Từ Chấp và Tiêu Vẫn vẫn xem Hoàng Vân là người cầm đầu.

Triệu Phong và Lâm Phàm thì tạm thời không có quyền lên tiếng.

Sau đó, Hoàng Vân lại kiểm tra thi thể của Trang chủ.

Thi thể của Trang chủ đã hạ táng vào nửa tháng trước, bây giờ lại bị đào lên mở nắp quan tài, tự nhiên bị hai vị Thiếu trang chủ phản đối”.

Từ Chấp lạnh lùng trừng mắt một cái, áp bách tinh thần của Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh liền khiến cho sắc mặt của hai vị Thiếu trang chủ tái nhợt, lập tức phủ phục sát đất.

Hai vị Thiếu trang chủ chẳng qua chỉ mới tu vi cửu trọng Cố Thể Cảnh, há có sức để phản kháng?

Rất nhanh, đám người Triệu Phong liền ngửi thấy mùi thi thể thôi rữa của Trang chủ.

Phần vai và ngực của thi thể có vài chỗ xương cốt gãy vụn, những bộ vị khác cũng có không ít vết trảo.

Đào thi thể lên, mấy người cũng không tìm ra manh mối gì, bởi dù sao đi nữa thì hình thể và khuôn mặt của Trang chủ đã không còn nhìn thấy rõ nữa.

Chỉ có Triệu Phong là ánh mặt khẽ sáng lên, không nói gì, cho dù hắn có đưa ra bất kỳ dị nghị nào thì cũng khó mà được tiếp thu.

Cùng trong ngày hôm đó, năm người tìm tòi hồi lâu trong sơn trang, nhưng vẫn không có

- Đêm nay chúng ta sẽ ở lại phủ Trang chủ. Triệu Phong, Lâm Phàm, các ngươi phụ trách tuần tra buổi tối.

Hoàng Vân lạnh nhạt phân phó.

Hắn là lĩnh đội, trên nguyên tắc thì những thành viên khác đều phải nghe hắn phân phó.

Thậm chí, lĩnh đội còn có quyền lực nhất định đối với việc tiến hành phân phối ban thưởng nhiệm vụ.

Triệu Phong và Lâm Phàm liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng phải “gác đêm” ở trong phủ đệ.

- Triệu sư đệ, ngươi có phát hiện gì về ôn dịch của Hình gia trang và hung thủ hay không?

Lâm Phàm truyền âm hỏi.

- Không có.

Triệu Phong cười cười.

Triệu Phong cảm thấy Triệu Phong dường như đã phát hiện gì đó. Trong mấy người bọn họ, chỉ có thiếu niên độc nhãn tóc xanh này là khiến hắn có cảm giác nhìn không thấu mà thôi.

Vù...

Trong gió đêm, một đạo bóng đen quy mị từ một nơi hẻo lánh bên ngoài phủ đệ xuất hiện, vừa lóe lên đã biến mất.

- Người nào!

Lâm Phàm kinh hô một tiếng, kinh động đến ba người Hoàng Vân trong phủ đệ.

Kể cả quản gia và hai vị Thiếu trang chủ đang ngũ say cũng tỉnh lại.

- Ta vừa phát hiện một bóng đen chạy trốn về hướng kia.

Lâm Phàm vội nói.

Bóng đen?

Hoàng Vân vừa nghe xong thì ánh mắt liền sáng lên, nếu như có thể bắt được hung thủ, vậy thì sẽ được nhận thêm ban thưởng.

- Tìm!

Thân hình hắn nhảy lên, giống như một đạo tàn ánh màu xanh, lướt trên không trung chừng một hai trăm mét.

Tiêu Vẫn và Lâm Phàm gần như không nhìn thấy rõ thân ảnh của Hoàng Vân.

Hoàng Vân là người nổi bật trong hàng ngũ Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh của nội môn, thực lực quả nhiên không tầm thường

Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Vân, mọi người đều đồng loạt đuổi theo.

Rất nhanh, Hoàng Vân đã nhìn thấy một đạo bóng đen quỷ dị xuất hiện trước mặt, tốc độ thậm chí không chậm hơn mình chút nào.

- Chạy đi đâu!

Hoàng Vân quát lạnh một tiếng, toàn thân lóe lên một tầng chân lực đỏ thẫm, dẫn động kình phong cuồng bạo giống như một trận lốc xoáy, dần dần tiếp cận đối phương

- Khặc khặc khặc...

Bóng đen quy mị phát ra một tràng cười quái dị, sau đó chui vào rừng cây.

Rừng cây kia chính là nơi mà ban ngày bọn họ đã đi qua, cũng chính là nơi mà Trang chủ Hình gia trang đã chết.

Hoàng Vân đứng trong rừng cây, mặt lộ vẻ cảnh giác, cũng không lập tức tiến vào.

Mấy người chạy tới sau cũng không dám vọng động.

- Lâm Phàm, Triệu Phong các ngươi tiến vào rừng cây dò xét, chúng ta ở phía sau chiếu ứng.

Hoàng Vân xoay chuyển ánh mắt, hờ hững hạ lệnh.

Lâm Phàm vừa nghe liền nổi giận, không ngờ tên Hoàng Vân này lại muốn dùng hai người mình làm pháo hôi.

- Có đi không? Chẳng lẽ các ngươi dám vi phạm mệnh lệnh của lĩnh đội?

Từ Chấp ở bên cạnh quát lạnh.

Tiêu Vẫn nở nụ cười nhạo, cũng không lên tiếng.

Trước mặt khu rừng.

Tiểu đội năm người thoáng trở nên căng thẳng

- Như vậy đi, để ta đi trước dẫn đường.

Triệu Phong không mặn không nhạt nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều sững sờ.

Nếu là người bình thường thì đều hiểu được bóng đen thần bí kia đang cố tình dẫn dụ mọi người vào khu rừng kia, chắc chắn là có ý đồ nào đó.

Huống chi, Trang chủ chính là chết trong khu rừng này.

- Chư vị còn tiếp tục do dự thì manh mối hung thủ sẽ bị cắt đứt.

Triệu Phong nhếch miệng cười.

Mái tóc xanh của hắn phiêu động trong gió đêm, trong một con mắt lộ vẻ bình tĩnh đến kỳ lạ, có chút quỷ dị thần bí.

- Tốt!

Hoàng Vân và Từ Chấp liếc nhìn nhau, gật đầu đồng ý.

Lâm Phàm muốn nói gì đó, nhưng thấy Triệu Phong mỉm cười ra hiệu, lập tức nuốt lời vừa tới bên miệng xuống.

Bịch... Vù...

Thân hình Triệu Phong thoáng cái đã hóa thành một đạo tàn ánh vô thanh vô tức, ảo ánh trùng điệp tiến vào rừng cây.

- Ồ? Thân pháp của tiểu tử này quá thật không tệ!

Hoàng Vân ở đằng sau thoáng lộ một tia kinh dị, vội vàng đuổi theo sau.

Triệu Phong đi trước dẫn đường, bốn người đằng sau đều bảo trì khoảng cách nhất định, bám đuổi sát nút.

Mấy người đều đã đạt tới Thoát Phàm Cảnh, có năng lực nhìn vào ban đêm nhất định, thế nhưng, trong rừng cây tối tăm này, tầm mắt cũng không thể rõ ràng như ban ngày được.

- Ở bên kia!

Triệu Phong đột nhiên nhìn thấy một đạo bóng đen quy mị, vội vàng gia tốc đuổi theo.

- Đừng để hắn chạy thoát!

Hoàng Vân mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen, lập tức mở cờ trong bụng

Vù...

Mọi người chỉ thấy tốc độ của Triệu Phong chợt nhanh hơn, sau đó liền cảm thấy hoa mắt, không biết hắn đã dung nhập vào đêm tối từ lúc nào.

- Triệu sư đệ!

- Triệu sư đệ, ngươi đâu rồi?

Mấy người hét lên, trong bóng đêm tĩnh mịch không hề có tiếng đáp trả.

Phảng phất như Triệu Phong đã bị bóng đêm nuốt chừng.

- Chẳng lẽ Triệu Phong đã gặp phải bất hạnh?

Từ Chấp thầm rùng mình, nửa vui nửa buồn.

Bốn người tìm kiếm ở xung quanh, nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy bóng dáng của Triệu Phong.

- Chỉ trách đám các ngươi quá sợ chết! Triệu sư đệ mới mười bốn tuổi, các ngươi lại để hắn xung phong.

Lâm Phàm đột nhiên tức giận, có chút không cam lòng.

Mặc dù nói vậy, nhưng Lâm Phàm vẫn cảm thấy việc Triệu Phong biến mất có chút bất thường

- Hoàng lĩnh đội, khu rừng này thật quỷ dị, hay là chúng ta rút lui đã, đợi trời sáng rồi quay lại.

Tiêu Vẫn đột nhiên đề nghị.

Hoàng Vân và Từ Chấp nghe vậy đều đồng loạt gật đầu.

- Ha ha ha... Muốn chạy sao? Một kẻ cũng đừng hòng thoát!

Một tiếng cười quái dị quanh quẩn trong rừng cây.

Oành...

Khu rừng đột nhiên chấn động mãnh liệt, có cảm giác như trời đất sụp đổ.

Không tốt!

Trái tim của bốn người chợt thắt lại, vẻ mặt tái nhợt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi