CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

Triệu Phong liền không chút do dự, dưới chân chợt lóe lên điện quang màu xanh, phát ra một cỗ lôi minh cuồng bạo, cả người lăng không phi độ mà đi.

Đang ở giữa không trung, từ trong đám lăng mộ dưới chân hắn, mơ hồ phát ra một luồng uy áp vô hình, khí tức âm lãnh, phảng phất như từ lòng bàn chân hắn đi vào, sau đó lan tràn khắp toàn thân.

Bỗng đột nhiên, một cỗ cảm giác nguy cơ hàn ý lành lạnh như vô hình vô chất nào đó phóng vọt tới, phảng phất như muốn tiến vào linh hồn của Triệu Phong.

Cái loại cảm giác khiến cho lông tóc dựng đứng này, ngay tại thời điểm khi Triệu Phong bước vào khu vực bạch cốt, đã từng xuất hiện qua, lúc này ở đây lại càng mãng liệt hơn gấp chục lần.

Thịch thịch! Thịch thịch!

Sâu bên trong mắt trái của Triệu Phong, vực sâu nhỏ màu xanh ở giữa không gian tối tăm không ngừng luân chuyển mãnh liệt.

Trong nhãn đồng màu xanh kia không ngừng phun ra từng luồng khí tức Thái Cổ khiến cho Thần Ma cũng phải tránh lui.

Cỗ cảm giác nguy cơ âm hàn kia lúc này mới bị đuổi cho tiêu tán đi.

Trong lòng Triệu Phong phát lạnh. Cái loại cảm giác nguy cơ vô hình quỷ dị này, so sánh với lần trước ở trong Vân Lâm Cổ Tháp, gặp phải bộ khô lâu thần bí kia, còn mãnh liệt hơn mấy lần.

Hắn đột nhiên ý thức được, khu vực mà mình đang bước vào này, chỉ sợ là một mảnh Cấm địa nào đó.

Thời gian trôi qua chỉ mấy hơi thở, lại dài như cả mấy cái thế kỷ vậy.

Triệu Phong rốt cuộc đã bay qua khoảng không của khu vực lăng mộ. Trực giác nói cho hắn biết, cỗ cảm giác nguy cơ âm hàn kinh hồn kia, chính là đến từ khí tức của hơn một trăm tòa lăng mộ bên dưới hội tụ tạo thành.

- Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu và Triệu Phong gần như là đồng thời rơi xuống trên quảng trường.

Mặt đất của cả quảng trường này, toàn bộ đều là do một loại tinh thạch ngân sắc thần bí tạo thành, ngay cả mắt trái của Triệu Phong cũng không thể nhìn xuyên thấu được.

Có thể tưởng tượng, với thực lực hiện tại của Triệu Phong, căn bản khó có thể làm tổn hại được quảng trường này chút nào.

Nhưng mà mắt trái của Triệu Phong lại có thể cảm ứng được bên trong quảng trường ngân tinh này tồn tại một luồng khí tức không minh, thiên địa nguyên khí nồng đậm giống như hơi nước ngưng kết lại vậy.

Tiểu Tặc Miêu nhẹ nhàng chạy đi, nhảy tới khu vực trung ương quảng trường, leo lên cái bãi đá giống như đàn tế ở đó.

Trên bãi đá kia có chạm khắc những hoa văn Trận pháp vô cùng tinh vi phức tạp. Mắt trái của Triệu Phong vừa mới nhìn vào những hoa văn Trận pháp kia, liền có cảm giác như lọt vào hư không vô tận vậy.

Phốc!

Hắn rất nhanh thúc giục mắt trái, một phen phục chế những hoa văn Trận pháp kia lại một bản. Mặc dù cũng không thể phân tích ra được kết cấu trận đồ, nhưng mà những hoa văn Trận pháp huyền ảo này, đối với một Trận pháp sư mà nói, tuyệt đối là có giá trị không thể tưởng tượng được.

Tiểu Tặc Miêu nhanh chóng nhảy lên trên bãi đá, không ngừng vung vẩy móng vuốt, dường như vô cùng hưng phấn vậy.

Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ:

- Trên bãi đá này, rõ ràng là không có bảo vật gì, vì sao Tiểu Tặc Miêu lại mừng rỡ như vậy?

Tiểu Tặc Miêu nhảy loạn một hồi, sau đó lại lộ ra một tia buồn bã nhàn nhạt.

Triệu Phong cũng chẳng thèm để ý đến nó nữa, tiến vào trong gian thạch ốc bên cạnh bãi đá.

Triệu Phong cẩn cẩn thận thận, mắt trái dốc hết toàn lực quan sát khắp mọi nơi, nhưng cũng không hề phát hiện ra bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào cả.

Từ sau khi lướt qua khỏi khu vực đám lăng mộ kia, cỗ cảm giác nguy cơ ở nơi này đã không còn tồn tại nữa.

Triệu Phong cơ bản xác định, quảng trường ngân tinh này, hẳn là khu vực an toàn.

Bên trong gian thạch ốc…

Chung quanh đều là vật dụng hỗn độn, tro bụi, mạng nhện giăng đầy khắp nơi, nhìn qua dường như đã bỏ hoang một thời gian rất lâu rồi.

Mắt trái Triệu Phong rất nhanh đảo qua mọi thứ, xác định những thứ có giá trị.

Rất nhanh, hắn liền tập trung vào ba vật phẩm đang đặt trên bàn: Một cái bình nhỏ, một bầu rượu và một quyển trục da thú.

Trên thực tế, gian thạch ốc này đã trải qua vô số tuế nguyệt, cực kỳ cũ xưa! Phàm là vật gì trải qua năm tháng mà không bị mục nát, cơ bản đều không phải là vật phàm, ít nhất chất liệu hẳn là sẽ không tệ.

Vù! Vù!

Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu gần như là đồng thời ra tay.

Nhưng mà mục tiêu hai người ra tay lại không giống nhau!

Triệu Phong đầu tiên là tập trung vào ba vật phẩm đặt ở trên bàn, trong khoảnh khắc thân ảnh lóe lên, đã thu hết ba món vật phẩm kia vào trong tay mình.

Mà mục tiêu của Tiểu Tặc Miêu, thì lại là một đầu côn trùng dị dạng đã chết.

Triệu Phong thoáng có chút ngạc nhiên. Thời điểm khi mắt trái hắn đảo quét khắp nơi, hắn cũng đã phát hiện ra bộ xác côn trùng kia rồi, không ngờ vẫn không hề bị mục nát.

Nhưng hiển nhiên, thứ này không phải là mục tiêu khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Tiểu Tặc Miêu một ngụm nuốt luôn cái xác côn trùng to gần bằng cái đầu của nó, bộ dáng như sợ bị Triệu Phong ra tay tranh đoạt vậy.

- Ăn loạn cái gì đó? Không sợ bị độc chết à?

Triệu Phong mang theo một tia nghi hoặc, hỏi.

Thời điểm khi mắt trái của hắn đảo qua, liền xác định bộ xác côn trùng kia có độc tính phi thường mãnh liệt.

Không ngờ Tiểu Tặc Miêu sau khi nuốt xong lại ợ ra một tiếng rõ to, bộ dáng hồn nhiên không có bất cứ việc gì.

Triệu Phong cũng cảm thấy có chút ngoài dự liệu. Phải biết rằng, con Tiểu Tặc Miêu này thời điểm khi hắn Nguyên tinh thạch và các loại thiên tài địa bảo, cũng đều không hề ợ lấy một tiếng.

Xem ra, cái xác côn trùng đã bị Tiểu Tặc Miêu nuốt vào, cũng không đơn giản!

Ánh mắt của Triệu Phong lại chuyển dời lên trên các chiến lợi phẩm của mình.

Cái bình nhỏ kia, trong suốt óng ánh, hiển nhiên không phải là vật phàm, bên trong chứa một loại chất lỏng cũng có chút trong suốt sóng sánh.

Về phần cái bầu rượu kia, cổ sắc cổ hương, có chút nặng tay. Triệu Phong vừa mở ra, chỉ thấy bên trong cũng không hề có một giọt rượu nào cả.

Nhưng trực giác nói cho hắn biết, cái bầu rượu này tuyệt đối không đơn giản!

Tiểu Tặc Miêu giương mắt nhìn cái bình và bầu rượu, bộ dáng có chút căm tức cùng buồn bực.

Nhưng hiển nhiên, cá và tay gấu căn bản không thể chiếm được cả hai, hơn nữa nó cũng không thể cướp được đồ vật từ trong tay chủ nhân.

Cái quyển trục da thú cuối cùng kia, trên đó có ghi lại mấy hàng chữ viết, thoạt nhìn tựa hồ là viết lúc trong vội vàng. Vì thế cho nên những chữ phía sau có chút mơ hồ không rõ ràng, thậm chí chữ cuối cùng còn chưa được trọn vẹn.

Triệu Phong nhất thời đưa ra một cái kết luận!

Bên trong gian thạch ốc này, vốn là người trấn thủ nơi đây. Nhưng do gặp phải tình huống đặc thù nào đó, khiến cho người trấn thủ kia vội vàng rời đi. Cái bình, bầu rượu này cũng là do trong lúc vội vàng, nên không kịp mang đi.

Chỉ là, những chữ viết trên trên quyển trục da thú kia, Triệu Phong lại không biết được chữ nào!

Những chữ này, cũng không phải là chữ viết thông dụng của Đại lục!

- Meo meo!

Nhưng lúc này Tiểu Tặc Miêu lại nhảy lên trên vai hắn, ánh mắt đảo qua mấy hàng chữ kia, trong cặp mắt mèo hiện lên một tia dị sắc.

- Ngươi đọc được nó à?

Triệu Phong có chút bán tín bán nghi. Hắn vẫn luôn có một loại cảm giác, con tặc miêu này không phải là một sinh linh vừa mới ra đời không bao lâu, mà là một lão quái vật có được lịch duyệt và nhãn giới cực kỳ cao!

Trong ánh mắt của Tiểu Tặc Miêu lộ ra một tia tự mãn, khẽ quơ quơ chân mèo với Triệu Phong.

Chương 220: Bách Phần Trớ Chú (2)

Triệu Phong từ trong trữ vật thủ trạc lấy ra giấy bút.

Tiểu Tặc Miêu dùng hai cái chân trước của nó ôm lấy cây bút, đứng nghiêng người trên hai chân sau, viết ra mấy hàng chữ xiên xiên xẹo xẹo lên trang giấy, một phen phiên dịch lại những chữ viết trên quyển trục da thú.

Triệu Phong nhìn chăm chú vào tờ giấy, đọc được nội dung như sau:

- Tam Thánh Điện ở nơi xa xôi hẻo lánh này, cánh chim đã gãy, khó có thể lay động được cục thế! Thuộc hạ nhận sự nhờ cậy của các Tông phái Nhất tinh, cố gắng bài trừ Bách Phần Trớ Chú này, mắt thấy sắp sửa thành công, nhưng hôm nay, năng lượng truyền tống đã đến lúc tiêu hao hết, thuộc hạ đành đi trước…

Sau khi đọc xong hết, cặp mày Triệu Phong khẽ nhíu lại.

Nơi xa xôi hẻo lánh, đây là ý gì? Là chỉ Liên minh Thập Tam Tông, hay là chỉ Bắc Đại lục?

Thế lực Nhất tinh, ít ra cũng là một cái manh mối!

Triệu Phong chỉ mơ hồ từng nghe Đại Trưởng lão đề cập qua, dựa theo truyền thừa từ thời xa xưa, các thế lực tông phái chia ra làm năm Tinh cấp.

Thấp nhất chính là Nhất tinh, còn cao nhất chính là Ngũ tinh!

Ngũ tinh, hẳn chính là Tông môn cực mạnh trên thế gian, hơn phân nửa chỉ từng tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Nhưng mà các thế lực tông phái trên Đại lục hiện tại, dường như cũng chưa từng nghe nói là được phân chia theo kiểu cấp bậc truyền thừa kia.

Phương thức phân chia cụ thể hiện tại, Triệu Phong cũng không biết rõ ràng cho lắm, chỉ có Đại Trưởng lão là dược như biết được đôi chút.

Cuối cùng, còn có mấy chữ Bách Phần Trớ Chú, liền khiến Triệu Phong tỉnh ngộ, hiểu được ý nghĩa bố cục của một trăm tòa lăng mộ kia.

Khó trách khi tiến vào khu vực bạch cốt, đặc biệt khi tiếp cận đám lăng mộ kia, hắn liền cảm nhận được một cỗ nguy cơ âm hàn vô hình đang xâm lấn.

Triệu Phong bởi vì nhờ có mắt trái thần bí, khiến cho Thần Ma phải tránh lui, cho nên luồng lực lượng nguyền rủa kia mới không thể tiến vào trong cơ thể của hắn. Còn nữa, dựa theo những gì ghi lại trên quyển trục da thú, Bách Phần Trớ Chú này năm xưa suýt nữa đã bị phá giải thành công, khiến cho uy lực hiện nay kém xa lúc thời kỳ đỉnh phong.

Tiểu Tặc Miêu có thể không thèm để ý đến lực lượng của Bách Phần Trớ Chú kia, hiển nhiên bản thân nó cũng có chút khác biệt, thậm chí với nhãn giới cùng với lịch duyệt phong phú của nó, thật sự có thể xông vào dễ dàng.

Những thứ trên quyển trục da thú này, Triệu Phong nhất thời cũng không suy đoán thêm được gì nữa. Nhưng hắn từ trong mấy chữ ‘nơi xa xôi hẻo lánh’ này, mơ hồ có một loại cảm giác, dường như thế giới Tông môn hắn nhìn thấy trước mắt, cũng chỉ là một góc của tòa băng sơn mà thôi!

Mấy vấn đề suy nghĩ mãi không ra này, Triệu Phong tạm thời không thèm nghĩ tới nữa.

Tiếp theo, trọng điểm của hắn chính là đặt ở trên cái bình và bầu rượu.

Cái bầu rượu vốn trống rỗng, Triệu Phong quẳng luôn vào trong trữ vật thủ trạc, nhưng ánh mắt Tiểu Tặc Miêu thấy vậy thì sáng lên, cũng chui luôn vào trong trữ vật thủ trạc.

Lực chú ý của Triệu Phong cuối cùng mới đặt lên trên cái bình kia.

Bên trong cái bình này, chứa một loại chất lỏng sóng sánh có chút trong suốt. Mắt trái của Triệu Phong có thể cảm ứng được một luồng lực lượng tinh thần kỳ dị trong đó, so với những loại Linh dược mà mình từng nếm qua trong Tông môn, còn cường đại hơn không chỉ một cấp bậc.

Hắn không chút do dự, một ngụm uống hết đám chất lỏng trong suốt còn lại không đến một phần mười trong bình.

Chất lỏng trong suốt theo cổ họng chảy xuống dưới, tiến vào bên trong cơ thể.

Chỉ một thoáng sau đó, một luồng lực lượng tinh thần bàng bạc ở bên trong cơ thể không ngừng thẩm thấu lan tràn ra.

Chỉ một đoàn chất lỏng có thể tích chỉ chừng một đầu ngón tay cái, không ngờ lại ẩn chứa một luồng lực lượng hùng hậu đến như thế, phát ra khí tức sinh mệnh vô cùng cường đại.

Cảm giác đầu tiên của Triệu Phong chính là, bụng no nê, tinh lực sung túc.

Ngay sau đó, hắn cảm giác được lực lượng cỗ chất lỏng kia đang không ngừng làm dịu đi huyết nhục cốt cách trong cơ thể. Hiệu quả của nó so với Tẩy Tủy Đan còn cường đại hơn không chỉ gấp mười lần.

Cũng may, luồng lực lượng này vô cùng ôn hòa, bằng không, đã tạo thành sự tàn phá vô cùng nghiêm trọng đối với thân thể của Triệu Phong rồi.

Triệu Phong chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể của mình không ngừng được tiến hành tẩy rửa, một ít thương tổn ngầm trong cơ thể cũng được chữa trị một cách hoàn mỹ.

Đồng thời, huyết nhục cốt cách toàn thân hắn đều có một loại cảm giác thoát thai hoán cốt.

Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, lợi dụng luồng lực lượng này tiến hành tu luyện.

Luồng lực lượng chất lỏng kia, cực kỳ dễ dàng hấp thu!

Nửa canh giờ sau, bên ngoài cơ thể Triệu Phong toát ra một tầng chất nhầy màu đen nhàn nhạt.

Nửa ngày sau, Triệu Phong đã tiêu hóa xong được đám chất lỏng chỉ nhỏ cỡ đầu ngón tay cái kia, liền cảm giác được một loại lực lượng mạnh mẽ vô cùng. Loại cảm giác này, giống như vừa mới ăn cơm xong, tinh lực phi thường sung túc vậy.

Lúc này, thân thể của Triệu Phong giống như là vừa mới thoát thai hoán cốt vậy, chân lực gia tăng lên đến cực hạn Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.

- Chỉ là một chút chất lỏng còn sót lại thôi, vậy mà có thể trong khoảnh khắc khiến cho ta tăng lên đến Ngũ trọng thiên đỉnh phong…

Triệu Phong khẽ hít sâu một hơi, kềm chế cảm xúc mừng như điên trong lòng mình.

Trong vô hình, đánh giá của hắn đối với mảnh Cấm địa này, một lần nữa lại được đề cao lên.

Dựa theo phân tích ban đầu, loại chất lỏng này, đối với người thủ hộ nơi này mà nói, dường như chỉ là một loại thức ăn mà thôi, về phần tác dụng gia tăng huyết nhục xương cốt trong cơ thể, chỉ là nhân tiện thêm vào!

Đúng vậy! Chính là nhân tiện thêm vào!

Cảm giác đầu tiên khi Triệu Phong uống vào đám chất lỏng kia, chính là ăn no rồi! Tiếp theo mới là khiến cho thân thể lột xác tăng tiến.

Hai tay hắn chậm rãi vận lực, cảm giác được lực lượng phát ra so với trước kia gần tăng lên gấp đôi.

Đánh giá lại một phen, hiện tại nếu chỉ luận cường độ lực lượng, Triệu Phong đã có thể so sánh với cường giả Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường.

Hiệu quả của loại chất lỏng thần bí này thật sự quá mức kinh người! Đáng tiếc chỉ còn sót lại một chút, bị người khác uống còn thừa lại!

Triệu Phong đơn giản tiến hành củng cố thêm nửa ngày, phát hiện thân thể mình sau khi thoát thai hoán cốt, hiệu quả tu luyện cũng gia tăng lên gấp đôi.

Dựa theo xu thế hiện tại, không mất bao nhiêu thời gian nữa, hắn liền có thể tự nhiên mà thành, đạt tới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cực hạn, cảnh giới Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cũng không còn xa xôi nữa.

Triệu Phong sợ hãi than thở không thôi. Tuy rằng chỉ là uống một chút chất lỏng thần bí, thế nhưng hiệu dụng quả thật kinh người, chính mình cũng phải cảm thấy kinh hãi.

Lực chú ý của hắn lại chuyển vào trong trữ vật thủ trạc, kết quả lại ngạc nhiên một lần nữa.

Bên trong không gian trữ vật, Tiểu Tặc Miêu đã uống đến mức say không biết trời đất. Khí tức trên người nó so với trước đây cũng mạnh mẽ hơn không ít.

- Rượu ở đâu ra vậy?

Vẻ mặt Triệu Phong kinh ngạc.

Hắn nhớ rất rõ ràng, bên trong trữ vật thủ trạc cũng không có đặt rượu trong đó.

Ánh mắt của Triệu Phong nhất thời tập trung vào trong cái bầu rượu vừa mới tìm được kia.

Cái bầu rượu kia, cổ sắc cổ hương, thập phần nặng nề, giờ phút này còn đang tản mát ra một chút mùi rượu nhàn nhạt, vẫn còn vài giọt rượu sót lại trong đó.

- Rượu này ở đâu ra?

Triệu Phong xác định, vừa rồi khi tìm thấy bầu rượu, rõ ràng nó trống rỗng mà?

Hắn hừ lạnh một tiếng, một phen nắm Tiểu Tặc Miêu lôi ra ngoài.

Nửa canh giờ sau, trải qua một hồi đe dọa, dụ hoặc và thỏa hiệp, Tiểu Tặc Miêu cũng chấp nhận nói ra chân tướng. Triệu Phong lại đem một bình nước đổ vào trong cái bầu rượu kia.

Không lâu sau, nước bên trong cái bầu rượu kia, dần dần tản ra một tia mùi rượu nhàn nhạt, tinh khiết thơm tho thấm đẫm lòng người…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi