CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

Đào Phiến phi tặc giảo trá âm ngoan, kết cuộc trả một cái giá đắt là cánh tay phải, bị thương nặng mà chạy mất.

Lời nói của Thủy Nguyệt đại đạo tựa hồ vẫn còn vang vọng bên tai mọi người:

- Hai người các ngươi, tuyệt đối không được đối địch với hắn! Nếu như nguyện ý, có thể trở thành thuộc hạ của hắn! Đây chính là đi chúc của vi sư, cũng là lời khuyên cuối cùng của ta đối với hai ngươi!

Lúc này, trong lòng nữ tử váy hoa đã hối hận không thôi.

Thủy Nguyệt đại đạo mặc dù đã chết, nhưng mà thân là nhân vật truyền kỳ từng rong ruổi Đại lục vào trăm năm trước, một thân nhãn lực và trí tuệ siêu phàm, lời nhắc nhở lúc lâm chúng, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?

- Sư tôn ơi sư tôn, lúc ngài còn sống, ta nhất nhất nghe theo ngài, không dám làm trái! Nhưng mà hiện tại ngài đã vẫn lạc trăm năm rồi, lần này đây, hãy để cho ta tự mình quyết định một lần đi! Trở thành thuộc hạ của hắn? Ha ha ha... Thật sự là chuyện cười ngàn năm a!

Đào Phiến phi tặc nhiều lần ôm hận, cũng không hề có chút ý tứ phản hồi nào cả.

Trái tim hiếu thắng của hắn nhất thời đã bị kích khởi, oán hận cười lạnh, bộ mặt tàn nhẫn:

- Chờ đến lúc ta luyện hóa xong Thủy Nguyệt Tiên Đào Phiến, mượn dùng thu hoạch trong kỳ ngộ lần này, nhất cử đột phá Chân Huyền cấp, trọng chỉnh lại Bách Hoa Môn, đến lúc đó, mối sỉ nhục ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ hoàn trả lại gấp trăm ngàn lần!

Nữ tử váy hoa nhịn không được khuyên nhủ:

- Tấn sư huynh, chúng ta đã đoạt được Thủy Nguyệt Tiên Đào Phiến, lại đoạt được không ít tài nguyên bảo vật, sao không nghe lời sư tôn một lần, ít nhất không đối địch với hắn nữa!

- Hừ! Thủy Nguyệt Tiên Đào Phiến chỉ khi phối hợp với Tam Hoa Bảo Liên mới có thể đạt tới hiệu quả công phòng nhất thể, hoàn mỹ không chút sơ xuất. Tiểu tử kia tìm được rất nhiều bảo vật tài nguyên, giá trị cao hơn chúng ta gấp mấy lần, lại chém đi một cánh tay của ta! Mối thù hận này khắc cốt ghi tâm, nếu như thù này không báo, cho dù ta chết cũng không nhắm mắt!

Hai tròng mắt Đào Phiến phi tặc lạnh lẽo như băng hoàn toàn bị cừu hận bao phủ.

Lần này mưu đồ Bảo tàng Thủy Nguyệt, hắn tỉ mỉ hoạch định kế hoạch, thân làm hoàng tước phía sau, nắm giữ hết thảy mọi tiên cơ.

Nhưng mà nào ngờ được, hết thảy mọi kế hoạch của hắn, đều bị một tên thiếu niên không biết từ đâu chui ra hoàn toàn phá hủy hết.

Mắt thấy sắp sửa đạt được Bách Hoa Nang, kết quả bị tiểu tử kia bắn một phát phá hủy mất.

Mà ưu thế lớn nhất của hắn, vị Đại sư Cơ quan hắn khống chế trong tay, kết quả cũng bị tiểu tử kia cướp đi!

Mà Tam Hoa Bảo Liên giá trị cao nhất, cũng bị tiểu tử kia thu vào trong tay!

Cuối cùng, thậm chí ngay cả Thánh công Tà đạo Huyền Hoa Bảo Điển, cũng đều bị tên tiểu tử kia ngay trước mặt mọi người phá hủy đi mất.

Trong vô hình, một bút cừu hận và oán khí này, đã dồn nén lên đến cực điểm, gần như khiến cho trong lòng Đào Phiến phi tặc lưu lại tâm ma.

Nếu như không quét đi những tâm lý chướng ngại này, tâm cảnh của hắn chỉ sợ khó có thể yên ổn lại được.

Trong lòng nữ tử váy hoa âm thầm thở dài, cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa

Dựa theo kế hoạch của Đào Phiến phi tặc, quả thật là nắm giữ ưu thế rất lớn. Dù sao thì hắn vẫn còn chưa có luyện hóa được Thủy Nguyệt Tiên Đào Phiến, hơn nữa cũng vẫn còn hy vọng đột phá lên Chân Huyền cấp.

Chẳng qua, một loại trực giác nữ nhân nói cho nàng biết, phần thắng của Tấn sư huynh nhìn qua thì rất lớn, nhưng lại cực kỳ có khả năng bị lật thuyền trong mương!

Dù sao thời điểm ở trong Thủy Nguyệt Động, Đào Phiến phi tặc trước tiên đã nắm giữ trong tay ưu thế tiên cơ cực lớn, cuối cũng không phải cũng bị Triệu Phong dùng yếu thắng mạnh, hoàn toàn lật ngược thể cờ hay sao?

Bên bờ sông...

Triệu Phong nhìn theo Đào Phiến phi tặc bỏ chạy, tâm thần có chút mệt mỏi, chân lực tiêu hao cực lớn.

Vừa rồi một phen chiến đấu, quả thật có chút hung hiểm. Nếu như không phải có Chân Linh Chi Nguyên, thậm chí là Tam Hoa Bảo Liên hỗ trợ, hắn căn bản không thể nào chém được một cánh tay của Đào Phiến phi tặc.

Chẳng qua, một trận sinh tử đại chiến vừa rồi, chính là một trận chiến huy hoàng nhất từ trước đến giờ của Triệu Phong.

Lấy cập bậc Thoát Phàm Cảnh, cùng với cường giả Chân Linh cảnh chính diện đối kháng, cuối cùng đánh trọng thương đối phương, chém xuống một cánh tay. Điều này cho dù đặt trong Đại quốc Thiên Bồng cũng là cực kỳ hiếm thấy.

Phải biết rằng, thực lực của Đào Phiến phi tặc so với Đại trưởng lão Hiểu Nguyệt Tông còn mạnh hơn một chút.

Chân Linh cảnh có ba đại cảnh giới, Chân Nhân cấp, Chân Huyền cấp và Chân Chủ cấp!

Đào Phiến phi tặc tuyệt đối chính là đạt tới Chân Nhân cấp đỉnh phong!

Giữa ba đại cảnh giới, ba tiểu cảnh giới này, cũng đều có sự chênh lệch về mặt hỏa hầu cực lớn.

Ví dụ như là vừa mới bước vào Chân Linh cảnh, chính là Chân Nhân cấp sơ thành, thoáng củng cố tinh luyện thêm một chút, chính là Chân Nhân cấp tiểu thành, cái này đại khái chính là cấp bậc trước đây của Vân Hải Chân Nhân.

Nếu như hỏa hầu tiến thêm một bước nữa, lĩnh ngộ càng sâu sắc hơn, thì sẽ có thêm hai cảnh giới đại thành và đỉnh phong. Thực lực của Hiểu Nguyệt Tông chủ năm xưa, chính là vừa mới đạt tới Chân Nhân cấp đại thành.

Mà Đại trưởng lão Hiểu Nguyệt Tông, thực lực đại khái nắm giữa cảnh giới Chân Nhãn Cấp đại thành và Chân Nhân cấp đỉnh phong.

Mà Đào Phiến phi tặc vừa rồi Triệu Phong mới chiến thắng mặc dù phải dốc hết sức, nhưng nếu như đổi lại là cường giả Chân Nhân cấp tiểu thành giống như Vân Hải Chân Nhân vậy, chỉ cần Thần Linh Nhãn thoáng đảo qua một cái, liền quyết định thắng bại!

- Nếu như thời gian qua Vân Hải Chân Nhân không có chút tiến bộ nào, hiện tại ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng chiến thắng được hắn!

Trong lòng Triệu Phong không khỏi hưng phấn một phen.

Ngày xưa, trong Hiểu Nguyệt Tông cường giả Chân Linh cảnh là thân phận xa không thể với tới, bây giờ đà bị chính mình hoàn toàn dẫm nát dưới chân.

Đương nhiên, với thực lực hiện tại của Triệu Phong muốn quay vẻ Thập Tam Quốc, xoay chuyển cục diện hiện thời của Hiểu Nguyệt Tông vẫn có chút không đủ.

Mãi cho đến hiện tại, nhiệm vụ truyền tin của sư tôn Đại trưởng lão vẫn còn chưa có hoàn thành!

- Chư vị, Triệu mỗ xin phép cáo từ!

Triệu Phong cũng không định lưu lại nữa, ôm quyền cáo từ đám người Bích lão gia, Bích Xảo Ngọc và Tàn Huyết Ngốc Ưng.

Đám người Bích lão gia và Tàn Huyết Ngốc Ưng, trong ánh mắt khi nhìn về phía Triệu Phong lộ ra vẻ kính sợ thật sâu.

Đạo Phiến phi tặc mà hai người bọn họ liên thủ mới có thể chống đỡ được đôi chút, lại bị gã thiếu niên này chính diện đối kháng còn đánh cho trọng thương bỏ chạy.

- Triệu huynh đệ, lên đường may mắn! Những ân oán trước đây, hiện tại một bút hoàn toàn xóa sạch! Sau này có thời gian, xin mời đến Hoành Thủy Trại làm khách!

- Sau này nếu có chỗ nào dùng đến, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Thủy tặc đoản Tàn Huyết tìm ta!

Bích lão gia và Tàn Huyết Ngốc Ung đồng thời cung kính nói.

Thực lực của Triệu Phong hoàn toàn chiếm được sự tôn kính của bọn họ.

Hai tay Bích Xảo Ngọc giơ lên, không ngừng hưng phấn vẫy vẫy, mãi cho đến khi thân ảnh của gã thiếu niên với mái tóc màu lam mộng ảo kia hoàn toàn biến mất, thần sắc của nàng mới hiện lên một tia mất mát.

Cùng rời đi với Triệu Phong, còn có Hắc Vân đại sư nữa.

Ban đầu Triệu Phong vốn định tiễn Hắc Vân đại sư đến một địa phương an toàn nào đó.

- Ngươi muốn đi Vương đô Thiên Bồng à? Vừa lúc chúng ta cũng tiện đường! Tại Vương đô ta có một hảo hữu Chân Linh cảnh, ta định tới đó tránh nạn một phen, đề phòng Đào Phiến phi tặc quay lại trả thù!

Hắc Vân đại sư lại cười nói.

Triệu Phong thu hồi Tam Hoa Bảo Liên, triệu ra Thanh Phong Yến, phá không bay lượn, thiên địa rộng lớn mặc sức mà đi.

Bên trong túi linh sủng. Tiểu tặc miêu vẫn còn đang lâm vào ngủ say, có lẽ ở trong Thủy Nguyệt Động nó đã ăn quá nhiều Linh đan trân bảo, nhất thời còn chưa tiêu hóa xong.

Triệu Phong phát giác ra, Tiểu tặc miêu dường như như đã tiến nhập vào một giai đoạn lột xác đặc thù vậy.

Hắn ngồi trên lưng Thanh Phong Yến, khoanh chân nhắm mắt, đả tọa tu luyện.

Cảnh giới hiện tại của Triệu Phong cũng đã đủ cao. Trong cơ thể lại có Chân Linh Chi Nguyên, cảm ngộ tu luyện, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Đột phá Chân Linh cảnh, đối với hắn mà nói, hiện tại chỉ là vấn đề thời gian, nhanh thì một hai tháng, chậm nhất cũng chỉ trong vòng nửa năm.

Sau khi tu luyện củng cố tu vi, Triệu Phong cũng đã chỉnh lý lại một chút những thu hoạch bên trong Bảo tàng Thủy Nguyệt.

- Huyền Hoa Thánh Dịch, Tục Thọ Đan, Huyền Xà Huyết Tiên... Tam Hoa Bảo Liên... Thiên La Huyền Y... Bách Hóa Đan, Ngũ Hành Duệ Tinh...

Phần đông đám tài nguyên hoặc là bảo vật này, đều có tác dụng gia tăng thực lực của Triệu Phong lên một khoảng lớn.

Mà giá trị cao nhất tự nhiên chính là Tam Hoa Bảo Liên, uy năng công hiệu không cần phải nói.

Tiếp theo là Huyền Xà Huyết Tiên, Thiên La Huyền Y, Huyền Hoa Thánh Dịch... Đủ các loại trân phẩm hiếm quý.

Huyền Xà Huyết Tiên chính là một kiện Thần binh đặc thù, có thể hấp thu tinh huyết của cường giả mà gia tăng phẩm chất và uy năng.

Thiên La Huyền Y, thủy hỏa bất xâm, không phải Chân Chủ cấp cũng không thể nào tổn hại được, chỉ cần mặc lên trên người, không cần vận chuyển chân lực, cũng đã có thể chống cự và hấp thu bảy thành các loại công kích dạng năng lượng.

Huyền Hoa Thánh Dịch gia tăng tỷ lệ đột phá Chân Huyền cấp.

Ngũ Hành Duệ Tinh có thể khiến uy lực của một kiện Thần binh Linh cấp Hạ phẩm gia tăng lên nửa cấp, nếu lại phối hợp thêm các vật liệu khác, thậm chí còn có thể trực tiếp gia tăng lên đến Thần binh Linh cấp Trung phẩm

Ngoài ra còn có các loại Linh đan diệu dược như là Tục Thọ Đan, Bách Hóa Đan này nọ, cũng đều là thứ cực kỳ hiếm thấy.

- Trong tay ngươi có nhiều bảo vật như vậy, đi đến Vương đô Thiên Bồng, có thể đem một vài thứ không dùng tới, đặt ở Đấu giá trường tiến hành đấu giá, tin răng có thể bán ra một khoản tiền không nhỏ a! Nhưng mà một vài thứ đặc trưng độc hữu của Thủy Nguyệt đại đạo, thì tốt nhất là không dễ dàng lấy ra ngoài. Dù sao thì một vài thứ của hắn cũng đều là trộm cấp được từ chỗ của Hoàng thất mà ra!

Hắc Vân đại sư mỉm cười đề nghị.

Lần này đây, hắn có thể toàn thân trở ra, hoàn toàn là phải cảm tạ Triệu Phong rồi.

Mà Triệu Phong cũng không có bạc đãi hắn, đem những tài nguyên trân bảo không dùng tới, tặng cho Hắc Vân đại sư, lấy danh nghĩa là thù lao.

- Sớm đã nghe nói qua Thủ đô Thiên Bồng phồn hoa thịnh thế, lần này có cơ hội đi qua, nhất định phải quan sát cẩn thận một phen.

Trong mắt Triệu Phong biểu lộ ra một tia chờ mong cùng hướng tới.

Thủ đô Thiên Bồng chính là địa bàn thế lực của Hoàng thất, cộng thêm thế lực của một vài Đại Gia tộc đều có phân đà ở nơi này, rắc rối phức tạp.

Hắc Vân đại sư âm thầm suy đoán, Triệu Phong không chút do dự, một đường chạy thẳng tới Thủ đô Thiên Bồng, khẳng định là có quan hệ đến Cầm Vương Phi.

Thời điểm còn ở Thủy Nguyệt Động, Triệu Phong từng đề cập qua với hắn, nguyện vọng của Thủy Nguyệt đại đạo có quan hệ đến Cầm Vương Phi.

Nhưng nguyện vọng của Thủy Nguyệt đại đạo, rốt cuộc là gì?

Thậm chí ngay cả Hắc Vân đại sư cũng cảm thấy tò mò sâu sắc.

Nhưng hắn thật sự không biết, Triệu Phong muốn đi gặp Cầm Vương Phi, cũng không chỉ có là do nguyện vọng của Thủy Nguyệt đại đạo, mà còn có nhiệm vụ của sư môn nữa.

Khi càng ngày càng tiếp cận mục tiêu hơn, Triệu Phong phát hiện con người Cầm Vương Phi này, trên người có rất nhiều những mê hoặc khó hiểu, giống như là ẩn nấp bên trong một tầng sương mù vậy.

Năm xưa có một vị đại trí giả thu nhận ba nữ đệ tử! Đại đệ tử truyền thừa Mệnh đạo, nhị đệ tử truyền thừa Mị đạo, tam đệ tử truyền thừa Nhạc đạo!

Sư phụ của Liễu Cầm Tâm, chính là đại đệ tử truyền thừa Mệnh đạo, mà mẫu thân của nàng, thì lại là tam đệ tử truyền thừa Nhạc đạo.

Hiện tại, ba nàng nữ đệ tử của vị trí giả kia, chỉ còn lại một người có truyền thừa Mị đạo mà thôi!

Vị Cầm Vương Phi thần bí cao quý này, ngày xưa đã một tay hủy diệt Thủy Nguyệt đại đạo, một nhân vật phong vân danh chấn nhất phương!

Thủy Nguyệt đại đạo ở bên trong Tam Hoa Bảo Liên có lưu lại một đoạn di chúc, có quan hệ với Cầm Vương Phi!

- Đại sư, ngài đối với vị Cầm Vương Phi này, hiểu biết được bao nhiêu?

Triệu Phong một bên nghiên cứu Huyền Xà Huyết Tiên, một bên dò hỏi Hắc Vân đại sư.

- Haizzz... Vị Cầm Vương Phi này cũng không ai biết rõ ràng cả! Có người nói nàng sắc đẹp tuyệt mỹ khuynh thành, họa quốc hại dân, chính là mỹ nhân lòng dạ rắn rết, khuynh đảo triều chính! Cũng có người nói nàng tài trí tuyệt đỉnh, hùng tài vĩ lược, khiến cho Hoàng thất trọng chấn quang huy, ổn định cục diện toàn bộ Đại quốc Thiên Bồng!

Hắc Vân đại sư lắc lắc đầu.

Trong lòng Triệu Phong nín lặng, không biết phải nói gì.

Cầm Vương phi này là một người mang nhiều tranh luận trên người, điều này tương tự với rất nhiều những nhân vật truyền kỳ trong lịch sử Đại lục.

Ví dụ như Xích Nguyệt Giáo chủ, có người sùng bái quang huy công tích vĩ đại của hắn, gần như có thể thống nhất đại lục, uy chấn cổ kim. Nhưng cũng có người phẫn nộ căm hận hắn, nói hắn mang đến tai nạn cho toàn bộ Đại lục.

Thời gian rất nhanh trôi qua...

Trong thời gian gần một tháng kế tiếp, Triệu Phong hơn phân nửa thời gian đều chìm trong tu luyện.

Năng lực và phương pháp sử dụng của Huyền Xà Huyết Tiên, hắn cơ bản là đã thăm dò một cách đại khái.

Trên người hắn mặc Thiên Lạ Huyền Y, bên hông đeo một cái đai lưng ngân sắc không chút bắt mắt, vô cùng phối hợp, rất khó có thể nhìn ra đây là một kiện Thần binh Linh cấp.

Với tu vi của Triệu Phong hiện tại, hoàn toàn có thể phong bế Chân Linh Chi Nguyên, có thể như ý sử dụng món Thần binh Linh cấp Huyền Xà Huyết Tiên này, thậm chí còn tiến hành nguy trang nó nữa.

Thần binh Linh cấp uy lực tuyệt luân, Triệu Phong toàn lực đánh ra một roi, có thể đem cả một ngọn núi nhỏ bổ ra làm hai!

Nếu đặt ở trong Hoành Vân Thập Tam Tông, một kiện Thần binh Linh cấp như vậy, cơ bản chính là chí bảo trấn sơn của một tông phái. Không ít những cường giả Chân Linh cảnh, ví dụ như là Vân Hải Chân Nhân trước đây, cũng đều không có được một kiện Thần binh Linh cấp nào cả.

Nhưng mà Thần binh Linh cấp trong tay của Triệu Phong, số lượng có tới hơn mười kiện, phần lớn đều là hàng tinh phẩm, mà Huyền Xà Huyết Tiên lại càng là cực phẩm trong đó.

Mang theo trong người tài nguyên hùng hậu như vậy, mỗi khi Triệu Phong nghĩ tới, trong lòng không khỏi có chút thích thú nhàn nhạt.

- Sắp tới rồi!

Triệu Phong ngồi trên lưng Thanh Phong Yến. Xung quanh nơi này, những Linh sủng phi cầm tới lui cũng tương đối thường xuyên.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về một phía xa xôi, nhìn thấy được bộ dáng hùng vĩ tráng lệ của Vương đô. Quy mô diện tích gần như gáp mười lần so với Hồng Hồ Thành, mức độ phồn hoa tráng lệ thì lại lớn hơn không chỉ mười lần!

Hắc Vân đại sư thoáng có chút kinh ngạc.

- Cái gì sắp tới rồi? Vương đô Thiên Bồng vẫn còn cách nơi này hơn ngàn dặm đường nữa mà?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi