CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

Nham Long Trấn Vực!

Khương lão thi triển tuyệt kỳ ẩn giấu vây giết cường địch, trong hư không mơ hồ truyền đến tiếng long ngâm rít gào, một trận ánh sáng sáng xích hoàng, lập tức xuyên thấu phạm vi hơn mười trượng.

Mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một chuỗi hư ảnh Nham Long xích hoàng, giao thoa phóng tới Triệu Phong, áp bách năng nề như núi, tầng tầng vây khốn đè ép, sinh ra lực lượng vây giết khủng bố.

Một chiêu này khiến cho phong vân vần vũ, cát bay đá chạy, đám người “Tam điện hạ” nhanh chóng rút lui cũng cảm thấy tâm linh rung động chân lực trong cơ thể không ngừng run rẩy.

Chân Linh cảnh không hổ là cao nhân trong Thế giới Tông môn, thực lực thủ đoạn đều khiến cho người khác ngưỡng mộ.

Giờ phút này.

Khương lão đã bất chấp tất cả, thiêu đốt Chân Linh khí, thi triển tuyệt kỹ vây giết của hắn, tự nghĩ răng có thể giữ chân “Chân Huyền cấp” trong giây lát, như vậy mới có thể giúp đám người Tam điện hạ có cơ hội chạy trốn.

- Thực lực chân chính của Khương lão, không ngờ lại đạt tới loại tình trạng như vậy, tên thiêu niên tóc lam kia, rốt cuộc có lai lịch thế nào, liệu hắn có ngăn cản được công kích của Khương lão hay không?

Trong lúc Tam điện hạ chạy trốn, cũng không nhịn được chú ý cuộc chiến đằng sau.

Đối với lời nói của Khương lão, hắn không dám làm trái.

Thế nhưng thiếu niên tóc lam kia, tuổi còn rất nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn hắn rất nhiều, không biết hắn có thủ đoạn gì mà có thể khiến cho Khương lão hoảng sợ, không tiếc dốc sức liều mạng để mình có được cơ hội chạy trốn?

Trong lòng Tam điện hạ có chút không cam lòng và không phục, đồng thời nổi lên nghi vấn mãnh liệt.

Phành phành phành...

Trong hư không, một trận hư ảnh Nham Long khiến phong vãn rung chuyển, từ trên cao ép xuống như muốn nghiền nát thiêu niên tóc lam kia, thậm chí còn phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.

Đám người Tam điện hạ mới chạy được hơn trăm trượng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

- Chết rồi sao?

Bước chân chạy trốn của bảy người Tam điện hạ hơi chậm lại một chút, chăm chú nhìn khu vực bụi mù dày đặc.

Trên mặt mọi người đều lộ vẻ vui mừng.

Có lẽ thiếu niên tóc lam này, chỉ là loại miệng cọp gan thỏ, cũng không có bản lĩnh thực sự gì, Khương lão chỉ cần một chiêu là có thể giải quyết được.

- Một chút phản ứng cũng không có... Chẳng lẽ tất cả vừa rồi chỉ là biểu hiện giả dối?

Hô hấp của Khương lão trở nên gấp gáp, sắc mặt hơi tái nhợt.

Thiếu niên tóc lam trước mặt, căn bản không hề phản kháng, mặc kệ cho một chiêu của hắn chôn vùi.

“Thắng lợi” đến đột nhiên và ngoài dự liệu như vậy, khiến Khương lão cảm thấy rất không chân thực, cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Đến lúc bụi bặm tản đi.

Bóng dáng thiếu niên tóc lam đã biến mất khỏi vị trí cũ, cũng không còn lấy một chút khí tức nào nữa.

- Ha ha, đây gọi là Đà chủ sao? Cũng chẳng có gì đặc biệt.

- Chúng ta chỉ biết đôi chút về Nham Long Trấn Vực của Khương lão, hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thật là danh bất hư truyền.

Sáu bảy người Tam điện hạ đều chuyển buồn thành vui, bước chân chạy trốn lập tức dừng hắn.

Khương lão dường như phát giác ra điều gì, chợt hoảng sợ kinh hô một tiếng.

Sáu bảy người Tam điện hạ, nhất thời cảm thấy như nằm mộng

- Muộn rồi!

Còn chưa đợi bọn hắn kịp phản ứng thì một âm thanh lãnh đạm đã vang lên bên tai.

Vụt...

Một đạm tàn ảnh điện mị ảm đạm, lóe lên trên đỉnh đầu, thân hình ngưng tụ.

Cái gì!

Đám người Tam điện hạ, lập tức sợ hãi ngẩng đầu.

Một thiếu niên tóc lam phiêu dật, quanh người chập chờn một tầng điện lưu màu xanh, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện trên đỉnh đầu bọn hắn.

- Điện hạ chạy mau... Xích Nguyệt tặc từ! Có bản lình thì đường đường chính chính đánh một trận với lão phu.

Khương lão gào lên một tiếng, hối hận vô cùng.

Triệu Phong cũng không để ý đến hắn, ống tay áo nhẹ nhàng phất lên một cái, sóng điện màu xanh rung động “vù” một tiếng, bao phủ toàn bộ sáu bảy người dưới chân

Sóng điện màu xanh này giống như gợn nước, trước tiếp bao trùm phạm vi hai ba mươi trượng bao trùm lấy toàn bộ sáu bảy người.

- A a...

Sáu bảy người bên dưới, lâm vào sóng điện chấn động thân thể kịch liệt run rẩy, giống như bị co giật.

Nửa nhịp hô hấp sau...

Bịch bịch bịch...

Sáu bảy người Tam điện hạ, có vài người quá kinh hãi và tê liệt, nên lập tức rơi xuống

Cảm giác tê dại mãnh liệt, khiến cho bọn hắn, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, trơ mắt nhìn thiếu niên tóc lam giống như ác mộng kia từ trên trời đáp xuống bên cạnh

- Ngươi chính là Tam điện hạ sao?

Thiếu niên tóc lam hạ xuống trước mặt thanh niên cầm bào, không nhanh không chậm mà nói.

Trong sáu bảy người này, thực lực của thanh niên cẩm bào là mạnh nhất, tu vi đạt tới Nửa bước Chân Linh cảnh, vừa rồi không ngờ hắn lại có thể cắn răng kiên trì được nửa nhịp hô hấp.

- Muốn chém muốn giết cứ tự nhiên, thích làm gì thì làm!

Trên mặt Tam điện hạ lộ vẻ kiên cường, cố gắng trấn định, tận lực che giấu sợ hãi từ vong trong lòng.

Triệu Phong lắc đầu cười, hắn không hề có ý định ép hỏi, như vậy thì quá mất thời gian.

Ánh mắt của hắn quét về phía Khương lão đang nhanh chóng lao tới.

- Ta hỏi ngươi đáp, nếu như có nửa câu nói dối, bổn Đà chủ sẽ bẻ gãy một chân của hắn.

Sắc mặt Triệu Phong chợt lóe lên vài tia khắc nghiệt.

Bước chân Khương lão khựng lại, thiếu niên tóc lam này tùy ý phát ra một trận sát ý, đã khiến cho hắn có cảm giác như rơi vào hầm băng, không rét mà run.

Quan trọng nhất là... Đám người Tam điện hạ đã bị người này chế trụ, hoàn toàn rơi vào thế bị động

Theo phán đoán của hắn, tu vi của đối phương ít nhất cũng đạt tới “Chân Huyền cấp”, cho dù bất chấp tất cả phản kháng thì cũng không có chút cơ hội nào.

- Ngươi hỏi đi.

Khương lão nặng nề thở dài, trên mặt đầy vẻ cay đắng Triệu Phong nở nụ cười vui vẻ, thỏa mãn gật đầu.

Mọi người ở đây đều chìm vào tĩnh mịch, chờ đợi Triệu Phong “khảo vấn”. Vấn đề thứ nhất.

- Đây là nơi nào?

Thiếu niên tóc lam không hề để tâm, hỏi.

Cái gì?

Sáu bảy người Tam điện hạ và Khương lão đều tràn ngập thần sắc kinh ngạc, phảng phất bị nghẹn.

Nhưng Khương lão không dám lãnh đạm, vội trả lời:

- Nơi này là biên cảnh của “Thiên Phong Cường Quốc” trước kia, đi về phía Tày nam mấy ngàn dặm nữa sẽ là trọng thành tại biên cảnh của Thiên Phong Cường Quốc.

Thiên Phong Cường Quốc!

Ánh mắt Triệu Phong khẽ chớp lên một cái, hết thảy đều không khác suy đoán của hắn là mấy.

Nơi này chỉ có thể là khu vực phụ cận của hai đại Cường quốc, nếu như là Thập Tam Quốc, cái tên Triệu Phong không có khả năng những người này chưa nghe qua.

- Tại sao lại là Thiên Phong Cường Quốc trước kia? Liên minh Thiết Long là tồn tại như thế nào?

Triệu Phong tiếp tục hỏi.

- Chẳng lẽ... Các hạ không phải xuất thân từ khu vực Hoành Vân?

Khương lão kinh ngạc khó hiểu.

Chẳng lẽ thiếu niên ở trước mắt không biết rằng Thiên Phong Cường Quốc đã bị diệt, còn Thiên Phong Cường Quốc trước kia thì đã bị gom vào một khối “Liên minh Thiết Long”.

Trải qua một phen hỏi thăm, Triệu Phong đại khái đã thăm dò được tình hình của khu vực Hoành Vân hiện nay.

Trước khi Triệu Phong đi, thế cân bằng giữa Thiết Long Cường Quốc và Thiên Phong Cường Quốc đã bị phá vỡ.

Từ biểu hiện bên ngoài, Thiết Long Cường Quốc mới ra đời một vị Chân Chủ cấp, lập tức thay đổi thế cục.

Nhưng kỳ thực, đằng sau lưng lại có sự trợ giúp của Xích Nguyệt Ma Giáo.

Hai năm trước, lúc mười ba Tông phái tổ chức Liên minh thịnh hội, Thiên Phong Cường Quốc bị Thiết Long Cường Quốc công phá, thế cục nghiêng về một bên.

Đồng thời.

Nhằm phòng ngừa mười ba Tông phái viện trợ Thiên Phong Cường Quốc, Thiết Long Cường Quốc hai mặt tác chiến, xuất động cường giả tinh nhuệ, vây quét toàn bộ cường giả thiên tài trong Liên minh thịnh hội.

Đến lúc này.

Triệu Phong vẫn còn nhớ rõ tình huống năm đó tại Ẩn Long Hồ, chính mình đã bị Hiểu Nguyệt Tông đuổi giết.

Trong trận chiến đó, Vân Hải chân nhân phản bội, đánh lén trọng thương tông chủ Hiểu Nguyệt Tông, khiến cho mỹ nữ Tông chủ đoan trang thánh khiết vẫn lạc.

Trong trận chiến đó, Triệu Phong dẫn đầu đội ngũ chạy trốn, thoát khỏi sự đuổi giết của cao nhân Chân Linh cảnh, tránh hiểm được một kiếp. Cuối cùng mang theo thư đề cử của Đại trưởng lão, trốn tới Thiên Bồng đại quốc, đầu nhập vào một nữ tử tên là “Liễu Cầm Tâm”.

Trước khi đi, Triệu Phong còn bị Vân Hải chân nhân treo thường đuổi giết khắp Hoành Vãn Thập Tam Quốc.

Hồi tưởng lại những chuyện này, trong lòng Triệu Phong chợt nổi lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang

Không có sinh tử khốn cảnh năm đó, hắn cũng không có được thành tựu ngày hôm nay.

Đây là lý do tại sao mà Triệu Phong từ bỏ việc ở lại Di tích Tử Thánh, trực tiếp lựa chọn quay trở về khu vực Hoành Vân.

- Hiện nay Liên minh Thiết Long cơ bản đã thống trị Thiết Long Cường Quốc và Thiên Phong Cường Quốc, ngay cả những quốc gia như Hoành Vân Thập Tam Quốc cũng phụ thuộc bọn hắn. Có thể nói, toàn bộ khu vực Hoành Vân này, cơ bản đã rơi vào tay giặc, thế lực của Liên minh Thiết Long, thậm chí còn vươn ra những Cường quốc xung quanh...

Lúc Khương lão đề cập tới sự cường đại của “Liên minh Thiết Long”, trong thanh âm còn lộ ra một sự nặng nề.

Lúc nói chuyện, Khương lão cũng âm thầm lưu ý biểu lộ của Triệu Phong

Thiếu niên tóc lam trước mắt, trên mặt mang vẻ hồi tưởng thỉnh thoảng xuất hiện lãnh ý sát phạt, ngầu nhiên lại không khỏi thôn thức cảm thán.

Khương lão mơ hồ phỏng đoán, thiếu niên tóc lam trước mắt, hắn là đã rời khỏi khu vực Hoành Vân trước khi “Liên minh Thiết Long” thành lập.

Nếu không hắn cũng sẽ không hoàn toàn không biết gì trước tình huống của khu vực Hoành Vân trong hai năm qua, hơn nữa lại có một loại cảm tình đặc thù với nơi này như vậy.

Khương lão khẽ thở dài một hơi, âm thầm dò xét Triệu Phong nhưng bất kẻ thế nào cũng không nhớ ra nổi đối phương là nhân vật nào.

Ngược lại, Tam điện hạ đang tê dại dưới mặt đất thì lại chăm chú nhìn Triệu Phong đột nhiên hô khẽ một tiếng:

- Chẳng lẽ ngươi chính là người bị truy nã hai năm trước, đệ nhất thiên tài đã trốn khỏi Thập Tam Quốc?

Tam điện hạ cẩn thận nhớ lại gã thiếu niên bị truy nã trong ấn tượng của mình

Đệ nhất thiên tài của Thập Tam Quốc bị truy nã, hình tượng dường như là độc nhãn tóc xanh mà.

Mà thiếu niên ở trước mắt, một đầu tóc lam, mắt trái có chút đục ngầu ảm đạm.

- Không ngờ tại Thiên Phong Cường Quốc còn có người có thể nhớ ra ta.

Triệu Phong khẽ tụ giễu.

- Nói như vậy, chúng ta cũng không phải đối địch, thậm chí còn là bằng hữu...

Tam điện hạ vui vẻ vô cùng.

- Đúng vậy, Thiên Phong Cường Quốc chúng ta ngày xưa bị diệt vong nên vẫn luôn ở thế không đội trời chung với Liên minh Thiết Long.

- Tam điện hạ và chúng ta đều từng là những Đệ tử Chân truyền của Thiên Phong Các - Tông phái đứng đầu “Thiên Phong Thất Tông”

Năm sáu người còn lại đồng loạt mở miệng, trên mặt đầy vẻ kính sợ.

Triệu Phong lâm vào suy tư trong giây lát.

Thiên Phong Thất Tông hắn đã từng nghe qua, trong đó đệ nhất Tông phái của Thiên Phong Cường Quốc là “Thiên Phong Các”, thế lực gần như tiếp cận Tứ tộc yếu nhất trong tám đại thế lực của Thiên Bồng đại quốc.

Năm đó.

Lúc hắn tham gia Liên minh thịnh hội của mười ba Tông phái, phương xa đột nhiên truyền đến tin dữ, đệ nhất Tông phái “Thiên Phong Các” của Thiên Phong Cường Quốc không ngờ đã bị diệt Tông

- Lão hủ bất tài, ngày xưa từng là một Trưởng lão của “Thiên Phong Các”, cũng đồng thời xuất thân từ Hoàng thất Thiên Phong Chúng ta có ý đồ Đông Sơn tái khởi, thế nhưng cho đến nay vẫn bị “Liên minh Thiết Long” đuổi giết.

Trên mặt Khương lão lộ vẻ cay đắng

Đến lúc này, Triệu Phong đã hoàn toàn biết rõ tình huống của khu vực Hoành Vân.

Nói đơn giản.

Khu vực Hoành Vân hiện nay đã là thiên hạ của “Liên minh Thiết Long”, chỉ còn lại một vài “dư nghiệt” không có thành tựu là dựa vào nơi địa thế hiểm yếu mà chống lại.

Thế cục so với những gì Triệu Phong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Hắn thậm chí còn nảy ra một ý niệm trong đầu, có nên quay trở về “Thiên Bồng đại quốc” để mời cứu viện hay không?

Nhưng ý nghĩ này, rất nhanh bị hắn dập tắt.

Thế cục khu vực Hoành Vân, mặc dù đã trở nên tồi tệ chưa từng có, thế nhưng hắn cũng không còn là Triệu Phong năm xưa nữa rồi.

Đúng lúc này.

Vụt vụt vụt...

Giữa đám mây trời xa xa, đột nhiên truyền đến hơn mười tiếng xé gió.

Ổ?

Triệu Phong ngưng mắt xem xét, ở giữa tầng mây kia, chẳng biết từ lúc nào có một đám Huyết Dực Cự Điểu bay tới, trên người có hơn mười đạo khí tức, thấp nhất cũng là Lục trọng thiên, Thất trọng thiên, Thoát Phàm Cảnh.

- Ha ha ha... Đám dư nghiệt Thiên Phong, hòm nay các ngươi khó mà tránh khỏi một kiếp.

Trên Huyết Dực Cự Điểu này, có hơn mười thân ảnh bay ra.

Thân ảnh khô gầy cầm liêm nhận huyết sắc dẫn đầu, khẽ liếm khóe miệng, trên người nổi lên một tầng gợn sóng huyết sắc, sát khí huyết tinh nhuộm đỏ cả tầng mây.

- Không tốt! Là “Huyết Liêm đồ tể” hung danh lan xa của Liên minh Thiết Long, ngày xưa hắn đã từng đồ sát một thành trấn, chết mấy vạn sinh linh, thậm chí còn dẫn đầu một đội nhân mã tinh nhuệ, tiêu diệt một tiểu Tông phái.

Sắc mặt Khương lão lập tức trở nên trắng bệch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi