CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

Tước vị Đại Càn Vương triều, từ cao đến thấp, phân biệt là: công, hầu, bá, tử, nam.

Tước vị, không chỉ tượng trưng cho địa vị thân phận, mà còn được hưởng thụ “số mệnh Vương triều” cấp bậc tương ứng.

Số mệnh Vương triều, loại lực lượng vô hình huyền bí này, có thể mang đến rất nhiều nhân tố hữu ích cho việc tu hành, mệnh vận nhân sinh.

Có được số mệnh cường đại, những cảnh giới bình thường, có tỷ lệ đột phá rất cao.

Thực tế đã chứng minh, số mệnh lực có thể trong lúc vô hình, tăng cường chiến lực, truy trì phát huy trạng thái đỉnh phong nhất.

Thậm chí, nếu số mệnh đủ mạnh, kỳ ngộ nhân sinh, so với người bình thường, thuận lợi hơn rất nhiều. Đương nhiên là chỉ giới hạn trong phạm vi Đại Càn Vương triều mà thooi.

Bởi vậy.

Vương triều Đại lục, có không biết bao nhiêu cường giả, tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để có được tước vị này.

Mà bây giờ.

Một cơ hội mà hàng tỉ người người tha thiết ước mơ, đang đặt ra ngay trước mắt Triệu Phong.

- Đây là một cái Bá Tước vị…

Trên mặt Bát hoàng tử và Ngữ Tình Quận chúa, đều tràn ngập kinh ngạc.

Nph là Vương Hầu, còn là hoàng thân quốc thích, ba trăm năm mới có một quyền đề cử “Bá Tước vị”.

Để nhận được phong thưởng Bá Tước vị, cần phải đến Đế đô Đại Càn, trải qua Thánh Hoàng Đại Càn khâm điểm.

Bởi vậy có thể thấy được.

Một cái Bá Tước vị là kỳ ngộ hiếm có ra sao.

Nhất là, những năm gần qua, Đại Càn Vương triều lọt vào sự xâm phạm của U Nguyệt Vương triều, số mệnh lực đang có dấu hiệu suy giảm.

Cho nên Vương triều khống chế đối với tước vị, càng thêm hà khắc, danh ngạch càng ngày càng ít.

- Nếu như Triệu Phong có được “Bá Tước vị”, thắn sẽ trở thành tầng lớp thượng lưu tại Thiên Phong Đại Đảo Vực, địa vị tiếp cận Nam Phong vương.

Bát hoàng tử không khỏi ưu phiền thay cho Lạc gia.

Bình thường, phong thưởng tước vị, còn phải phân chia lãnh địa tương ứng.

- Đa tạ hảo ý của Vương Giả.

Triệu Phong suy tư trong giây lát, sau đó mở miệng nói:

- Nhưng ta một lòng tu luyện, sẽ không ở lại Thiên Phong Đại Đảo Vực này quá lâu. Cho nên, không thể gia nhập Vương Hầu phủ được.

Đối với chỗ tốt của Bá Tước vị, Triệu Phong không phải là không động tâm.

Thế nhưng, đồng thời hưởng thụ đãi ngộ, thì tất cũng phải trả giá nghĩa vụ và công sức tương ứng.

Ví dụ như tự do.

Triệu Phong không muốn nhanh như vậy đã bị giữ chân tại Vương triều, giữ tại trận doanh của Nam Phong vương.

Huống chi, chờ sau khi Triệu Phong khôi phục tu vi Hư Thần Cảnh, hắn sẽ khởi hành, đến Đại Lục Vực, hội hợp với Đoan Mộc Thanh và Triệu Vũ Phi.

Đoan Mộc gia chính là một trong tám đại siêu cấp thế gia của Đại Càn Vương triều, liệu bên đó có cùng một phe phái với Nam Phong vương hay không, cũng rất khó nói.

- Quyết định là của ngươi, bổn Vương sẽ không miễn cưỡng. Thù lao tương ứng cũng sẽ không ít, bổn Vương vẫn thiếu ngươi một cái nhân tình.

Nam Phong vương có chút tiếc nuối.

Hắn không chỉ coi trọng tài năng Tuần Thú Sư của Triệu Phong, mà còn cảm thấy trong cơ thể này, ẩn chứa một luồng tiềm lực to lớn.

Đối với việc Triệu Phong cự tuyệt sự dụ hoặc của “Bá Tước vị”, Bát hoàng tử và Ngữ Tình Quận chúa, lại càng không thể tin nổi.

- Triệu Phong, tại sao ngươi lại cự tuyệt hảo ý của phụ vương.

Bộ dạng Ngữ Tình Quận chúa có chút buồn bực.

Nam Phong vương đồng ý cấp ra quyền đề cử “Bá Tước vị” tạm thời cho Triệu Phong, Ngữ Tình Quận chúa hết sức kinh ngạc, đồng thời cũng cao hứng vì hắn.

Nhưng không ngờ Triệu Phong lại cự tuyệt.

- Triệu Phong này, quả thật không đơn giản.

Bát hoàng tử cảm thấy, thiếu niên trước mắt, phảng phất ẩn trong sương mù trùng trùng, khiến cho người khác không thể nhìn ra được.

Trận phong ba ban tước vị, cuối cùng cũng bình ổn qua đi.

Bầu không khí, lại khôi phục sự thoải mái vui mừng trở lại.

Hôm đó, Nam Phong vương quyết định ở Vương Hầu phủ, tổ chức thịnh yến, tạ ơn vị khách quý là Triệu Phong.

Dưới sự khoãn đãi nhiệt tình của Nam Phong vương và Ngữ Tình Quận chúa, Triệu Phong cũng không tiện cự tuyệt.

Địa điểm thịnh yến, chính là lâm viên của Vương Hầu phủ, cử hành vào ban đêm, thậm chí còn mới tới một số quyền quý tại Thiên Phong Đại Đảo Vực.

Chỉ thấy, số lượng khách nhân đến Vương Hầu phủ, càng ngày càng nhiều, bầu không khí cũng ngày một náo nhiệt vui vẻ hơn.

Triệu Phong bình thường đều khổ tu, hôm nay được thả lỏng một chút.

Trời rất nhanh đã tối…

Tại hoa viên trong Vương Hầu phủ, lúc này đèn đuốc sáng trưng, ca múa tấu nhạc.

Ngữ Tình Quận chúa bám sát bên cạnh Triệu Phong, giới thiệu chó hắn các vị bằng hữu, đáng tiếc là đối phương lại không hứng thú lắm.

- Triệu Phong.

Lúc đi đến một nơi nào đó, một thanh âm dương cương bá đạo của nam tử truyền đến.

Triệu Phong liếc mắt nhìn, lập tức nhận ra đó là một “người quen”.

Không ngờ, lần này người của Lạc gia cũng được mời tới.

Lạc Tôn, Lạc gia chủ, cùng với vị Thái Thượng Trưởng lão của Lạc gia, đều đã trình diện.

Yến hội của Vương Hầu phủ, không phải tầm thường.

Một số người, mặc dù không được mời, nhưng vẫn có thể chủ động đến tặng lễ.

Dù sao đi nữa, nơi này cũng là cơ cấu thống trị cao nhất tại Thiên Phong Đại Đảo Vực.

Lạc gia là đại gia tộc bài danh trước ba của Thiên Phong Đại Đảo Vực, hiển nhiên có quan hệ không tệ với Vương Hầu phủ.

Nhất là Lạc Tôn, hắn còn là thiên tài hàng đầu của Thiên Phong Đại Đảo Vực.

- Lạc huynh, có gì chỉ bảo?

Triệu Phong tựa cười mà không phải cười, đánh giá mấy người Lạc gia.

Trên mặt Lạc gia chủ miễn cưỡng lộ ra nụ cười, cũng không còn vẻ uy phong như ngày thường.

Sắc mặt Lạc Tôn lại có chút mất tự nhiên.

Bọn họ tự nhiên biết rằng, nhân vật chính của buổi tiệc tối nay tại Vương Hầu phủ, chính là Triệu Phong.

Thử nghĩ mà xem.

Sau yến hội lần này, trên Thiên Phong Đại Đảo Vực, còn ai dám khinh suất trêu chọc Triệu Phong cùng với Vân Lĩnh Triệu tộc đây?

- Triệu Phong, muội muội của ta, muốn gặp ngươi một lần.

Lạc Tôn mặt không đổi sắc mà nói.

Thiếu niên trước mắt, khiến cảm giác thất bại và không cam tâm trong lòng hắn, càng trở nên mãnh liệt.

Mặc dù Triệu Phong chưa từng chính diện đánh bại hắn, nhưng đối phương lại là một tiểu tử tuổi không bằng một nửa hắn.

Loại cảm giác thất bại này, thậm chí sánh ngang với việc lần trước “Tân Vô Ngân” đánh bại hắn trước mặt mọi người.

- Muội muội? Lạc Thủy Nhi?

Sắc mặt Triệu Phong hơi đổi, ánh mắt kiểm tra xung quanh một lượt.

Lạc Thủy Nhi ở Thiên Phong Đại Đảo Vực, cũng là một mỹ nhân có thiên phú tuyệt hảo, thanh danh không nhỏ.

Sau khi Ngữ Tình Quận chúa nghe được ba chữ “Lạc Thủy Nhi”, cũng không khỏi vểnh tai lên, đôi mi thanh tú thoáng nhăn lại.

Chuyện liên quan đến Triệu Phong, Vương Hầu phủ tự nhiên đã hỏi thăm qua.

Ngữ Tình Quận chúa cũng biết, Lạc Thủy Nhi chính là vị hôn thê của Triệu Phong, rất được Bát hoàng tử coi trọng.

- Hừ! Ta cũng muốn nhìn xem xem, Lạc Thủy Nhi kia là tuyệt sắc nhân gian thế nào.

Ngữ Tình Quận chúa hừ nhẹ một tiếng.

- Thủy Nhi, muốn một mình gặp Triệu Phong.

Lạc Tôn nói chuyện với Ngữ Tình Quận chúa, vẫn hết sức khách khí.

Triệu Phong cười với tiểu Quận chúa, sau đó theo Lạc Tôn rời đi, để lại Ngữ Tình Quận chúa với vẻ mặt bất thiện.

- Ngữ Tình muội à, ta thật sự hi vọng muội có thể dốc sức, cướp lấy Triệu Phong. Như vậy, hai chúng ta đều có thể chiến thắng.

Một thanh âm trêu chọc, từ phía sau truyền đến.

Chủ nhân của thanh âm đó, chính là Bát hoàng tử.

- Thắng cái gì? Ai nói là ta thích hắn? Ta chẳng qua…

Trên gương mặt trắng như tuyết của Ngữ Tình Quận chúa, không khỏi đỏ rực.

- A, thích? Đây là do muội tự nói a.

Bát hoàng tử trêu chọc nàng.

Hắn nhìn theo hướng Triệu Phong rời đi, tâm tình cũng không nhẹ nhàng như biểu hiện bên ngoài.

Lấy tình huống trước mắt mà xét.

Nếu như Triệu Phong cố ý muốn tranh “Lạc Thủy Nhi”, hắn quả thật không phải là đối thủ.

- Vì một nữ nhân mà đắc tội với Triệu Phong này, có đáng giá hay không?

Bát hoàng tử thoáng cân nhắc.

Lúc này, hắn đã không thể dùng một thiếu niên thiên tài bình thường để cân nhắc Triệu Phong nữa.

Bát hoàng tử có một loại dự cảm rằng, Triệu Phong có lẽ là cùng một loại người như “Tân Vô Ngân” – sâu không lường được.

Triệu Phong khôi phục “Vân Tằm Tiên Điệp”, tại một góc độ nhất định, đã nghịch chuyển vận mệnh của Nam Phong vương, thậm chí sinh ra một tia ảnh hưởng đối với cuộc tranh đấu phe phái của Vương triều.

Thiếu niên này, còn chưa tiến vào Đại Lục Vực, lại có thể ném xuống mặt hồ Vương triều một hòn đá, khiến cho thế cục đều dậy sóng.

Phía bên kia.

Triệu Phong theo Lạc Tôn đi vào trong lâm viên của Vương Hầu phủ, đến một rừng trúc hẻo lánh.

- Thủy Nhi đang chờ ngươi ở bên trong.

Lạc Tôn mặt không đổi sắc, sau khi nói xong, liền đứng canh giữ ở bìa rừng trúc.

Với thân phận Vương Giả Hư Thần Cảnh và thanh niên thiên tài đệ nhất Thiên Phong Đại Đảo Vực, cho dù là người của Vương Hầu phủ, cũng phải cung kính với hắn ba phần.

Tiến vào rừng trúc.

Một bóng hình yểu điệu xinh đẹp, mới mái tóc đen dài thướt tha, đập vào tầm mắt.

Đó là một nữ tử xinh đẹp tóc đen, trang phục bích thường bằng lụa mỏng, làn da trắng mịn nõn nà, hàng lông mày cong vút, có chút ý cảm ưu sầu.

Trong đôi mắt của nàng, có một loại cảm giác ôn nhu linh động thủy vận, giống như con sông trong sạch sau cơn mưa, vô cùng thanh thuần.

- Khá lắm Lạc Thủy Nhi.

Triệu Phong âm thầm thở dài, e rằng bất kỳ nam tử nào, khi nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp không nhiễm bụi trần như vậy, cũng đều sẽ không nhịn được xuất hiện cảm xúc trìu mến muốn che chở.

Trong những mỹ nữ mà mình từng gặp, Lạc Thủy Nhi ít nhất có thể bài danh trước năm.

Luận khí chất, nàng thậm chí không thua kém Liễu Cầm Hâm bao nhiêu.

- Triệu Phong, có còn nhớ địa phương mà lần đầu chúng ta gặp nhau không?

Đôi mắt trong suốt của Lạc Thủy Nhi, rơi xuống trên người Triệu Phong.

Trong đôi mắt trong suốt linh động kia, nổi lên một tia hồi ức mông lung.

- Lần đầu tiên?

Trong đầu Triệu Phong, chợt xuất hiện cảnh tượng mưa phùn liên miên trong rừng trúc.

Ngày hôm đó, chính là ngày mà Triệu Phong trước kia và Lạc Thủy Nhi gặp nhau.

Ngày đó, Triệu Phong nhìn thấy phương dung của Lạc Thủy Nhi, lập tức kinh ngạc như thấy người trời, gương mặt tuấn mỹ đỏ rực nửa ngày, ấp úng không nói nên lời.

Lạc Thủy Nhi mỉm cười, trong đôi mắt trong sáng, có một tia ngượng ngùng nhàn nhạt.

Nhưng Triệu Phong lúc đó, chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn ngây thơ và khẩn trương, chưa ý thức được lần gặp gỡ đó, là do Lạc Thủy Nhi tận lực sắp xếp.

Lạc Thủy Nhi thiên sinh lệ chất, thiên phú tuyệt hảo, cũng không cam lòng để hôn nhân của bản thân bị sắp đặt.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Triệu Phong, nàng vẫn có hảo cảm nhất định.

Tình đầu của thiếu nữ, hàm súc mà rụt rè, cũng âm thầm đồng ý hôn ước này.

Thì ra là thế.

Triệu Phong cẩn thận nhớ lại những chi tiết trong ký ức, đã minh bạch rất nhiều điều.

Triệu Phong trước kia, cũng tuấn mỹ bất phàm, thiếu niên đơn thuần giản dị đó, thậm chí đã từng đả động Lạc Thủy Nhi.

- Thủy Nhi thật không ngờ, ngươi lại viết một tờ Hưu thư. Vì cái gọi là tôn nghiêm của ngươi, hay là vì quyền quý của Bát hoàng tử?

Trong đôi mắt đẹp của Lạc Thủy Nhi, thoáng nổi lên một tầng sương mờ, đôi mắt đỏ lên.

Triệu Phong không chút gợn sóng, ở trong rừng trúc, khoanh tay đi vài bước, cũng thưởng thức mỹ cảm mà Lạc Thủy Nhi đem lại.

- Ngươi thay đổi rồi…

Lạc Thủy Nhi nhìn chằm chằm Triệu Phong, nhìn một hồi lâu thì thấp giọng khóc nức nở.

Triệu Phong lúc này, khác hẳn Triệu Phong trước kia, trong mắt hắn, không hề có một tia ái mộ nàng.

Nàng thậm chí còn hoài nghi rằng, thiếu niên này không phải là người mà trước kia mình từng gặp.

- Lạc cô nương, thật xin lỗi, Triệu Phong trước kia thích ngươi, đã không còn rồi.

Triệu Phong cũng không nói gì thêm.

Hắn không muốn dẫm lên vết xe đổ như ở Hồng Hồ thành.

Dù sao đi nữa, đây cũng là một đoạn tình cảm ân oán của Triệu Phong trước kia, Triệu Phong không muốn bản thân bị cuốn vào trong khúc mắc này.

Quan hệ của Triệu Phong và Liễu Cầm Hâm thì lại khác.

Mặc dù năm đó, hắn bị bức hôn, nhưng trong lúc lẩn trốn tha hương, ăn nhờ ở đậu nhà người khác, cũng đã ở lại Hồng Hồ thành mất nửa năm.

Nửa năm đó, đã khiến hắn và Liễu Cầm Hâm, có một mối liên kết gắn bó như keo sơn.

Dứt lời.

Triệu Phong không nói gì thêm nữa, xoay người chậm rãi đi ra khỏi rừng trúc.

- Triệu Phong, ngươi hãy cho ta một lý do.

Lạc Thủy Nhi thấp giọng khóc.

- Lý do? Không lâu nữa, ngươi sẽ biết.

Triệu Phong cũng không quay đầu lại, cứ vậy mà đi ra khỏi rừng trúc.

Khoảnh khắc tấm lưng kia rời khỏi rừng trúc, Lạc Thủy Nhi dường như nhìn thấy một mái tóc tím tung bay.

Giờ phút này.

Triệu Phong vẫn chưa công bố đáp án.

Nhưng dù sớm hay muộn, Triệu Phong cũng sẽ công bố cho mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi