CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

Triệu Phong vừa rời khỏi cấm địa Hắc Phong Cốc, một khắc sau, ý chí Thánh Chủ bị tà hóa, cũng trực tiếp xông ra.

- Đáng giận, trong Hắc Phong Cốc, không ngờ lại không có người.

Ý chí Thánh Chủ bị tà hóa có chút bối rối, ý thức của hắn đã xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn, ý chí linh hồn của bản thân trở nên mờ nhạt, hiện nay đã có tới chín phần bị hắc hóa, trở thành tồn tại tương tự như thân thể của Hắc Phong Âm Quỷ.

- Có người tới.

Ý chí Thánh Chủ bị tà hóa giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, toàn thân hưng phấn đến run rẩy, liều mạng lao về phía hắc ảnh vừa xuất hiện ở phía xa.

- Khặc khặc, giao thân thể của ngươi… Cho ta!

Ý chí Thánh Chủ bị tà hóa trực tiếp đánh về phía hắc bào nhân đang phi hành.

- Ồ?

Hắc bào nhân từ xa chạy đến, thần sắc khẽ biến đổi.

Đây là thứ gì?

- Hừ!

Cảm nhận được địch ý của đối phương, hắc bào nhân hừ lạnh một tiếng, không hề sợ hãi chút nào, trực tiếp đánh tới đoàn ý chí linh hồn màu đen này.

Phốc…

Ý chí Thánh Chủ bị tà hóa lập tức xông vào trong cơ thể hắc bào nhân.

Ầm...

Không lâu sau, ý chí Thánh Chủ bị tà hóa liền hét thảm một tiếng, từ trong cơ thể hắc bào nhân bay ra, lực lượng trong thân thể dần bị xói mòn.

- Ngươi… Đây không phải là thân hình nhân loại.

Ý chí Thánh Chủ bị tà hóa kinh hãi rú lên.

Khoảnh khắc hắn vừa lao vào thân hình hắc bào nhân, liền bị một luồng khí tức khủng bố tuyệt luân vô cùng cường hãn, trực tiếp chấn ra.

Luồng lực lượng to lớn mà cường đại này, thậm chí còn vượt qua cả chủ nhân của hắn khi còn sống.

Trong đó ẩn chứa quy tắc áo nghĩa, khiến hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu.

- Làm sao có thể? Lực… Lượng… Cường đại… Như thế…

Thần trí của ý chí Thánh Chủ bị tà hóa, đã triệt để mơ hồ, lẩm bẩm một chuỗi những câu chữ đứt đoạn không rõ.

Phốc…

Thân thể của nó đã bị hắc hóa toàn bộ, biến thành một đầu Hắc Phong Âm Quỷ cực lớn, toàn thân bộc phát ra tà khí hung tàn.

Grào...

Hắc Phong Âm Quỷ cấp Thánh Chủ, hóa thành một đạo phong nhân Âm Sát đen kịt khổng lồ, phóng tới hắc bào nhân.

- Tử Vong Ngưng Thị!

Âm thanh lạnh lẽo như băng, kèm theo một luồng ý chí Tử Vong thông thiên triệt địa, từ trong cơ thể hắc bào nhân phát ra.

Những nơi ánh mắt hắn đi qua, thiên địa đều trở nên u ám, hoa cỏ héo rũ, triệt để mất đi sinh cơ.

Hắc Phong Âm Quỷ cực lớn trước mắt hắn, lập tức bị luồng lực lượng cấm kỵ này bao trùm, bị giam cầm tại chỗ.

Grào...

Hắc Phong Âm Quỷ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, không ngừng gầm rú gào thét.

Chỉ thấy, lực lượng Âm Sát tà ác bên ngoài Hắc Phong Âm Quỷ, đang dần dần tiêu tán.

Đối diện với áo nghĩa Tử Vong, sinh cơ đều bị diệt sạch, tất cả vật chất đều chậm rãi biến mất, đây chính là lực lượng cuối cùng trong thiên địa, không thể nghịch chuyển.

Lúc này, vài tên thành viên trong tiểu đội của hắc bào nhân, cũng đã đuổi tới.

Ngay lập tức, một luồng bóng ma tử vong bao trùm lấy tâm linh của ba người, một luồng lực lượng mạnh mẽ không thể trái nghịch, dường như đang cướp đoạt tất cả mọi thứ của bọn hắn.

- Áo nghĩa… Tử Vong!

- Mau lùi về phía sau!

- Đây là thực lực của Hắc Bào tiền bối?

Ba tên thành viên nhanh chóng lui lại phía sau, đồng loạt hít sâu một hơi.

Đây chỉ là một tia dư uy áo nghĩa Tử Vong của hắc bào nhân, không ngờ lại khủng bố đến mức này, khiến bọn hắn đều không dám tới gần.

Thậm chí, bọn hắn còn cảm thấy sinh cơ trong cơ thể, đang dần biến mất, kể cả tuổi thỏ linh hồn.

Phốc…

Lực lượng Hắc Phong Âm Quỷ dần suy yếu, trong cơ thể Hắc Phong Âm Quỷ bay ra một luồng hư ảnh linh hồn cực kỳ mơ nhạt, giống như bị kéo ra.

- Ngươi là… Hậu duệ của Thần Mâu!

Đoàn hư ảnh linh hồn này, chính là ý chí Thánh Chủ trước kia.

Hắn không ngờ rằng bản thân sau khi biến thành Hắc Phong Âm Quỷ, còn có thể khôi phục lại ý thức.

Thế nhưng, cuối cùng vẫn không tránh được cái chết.

Vụt...

Ý chí Thánh Chủ mờ nhạt, dưới sự bao trùm của áo nghĩa Tử Vong, không những suy yếu, mà còn dần dần già đi, sau đó trực tiếp bị hút vào trong tấm hắc bào.

Đồng thời, đoàn vật chất màu đen trước mặt, cũng hóa thành một đoàn Âm Sát khí, dung nhập vào hư không.

Một lát sau, hắc bào nhân nhìn về phía mảnh cấm địa hắc ám trước mặt, lại quay người rời đi.

- Hắc Bào tiền bối, bây giờ chúng ta đi đâu?

Một tên thành viên lập tức tiến lên cười nịnh.

Hiện nay, hắn cuối cùng đã biết tại sao hắc bào nhân lại trở thành người dẫn đội.

Với thực lực của hắc bào nhân, cho dù là Thánh Chủ bình thường, cũng chỉ có một con đường chết.

- Đi trung tâm!

Hắc bào nhân trả lời rất đơn giản.

Sau đó, tất cả mọi người đã biến mất khỏi Hắc Phong Cốc.

Không người nào phát hiện, ở sâu bên trong cấm địa Hắc Phong Cốc, trong mơ hồ, có một trận cười gian vang lên.

- Ha ha, không uổng công ta lãng phí hai phần khí bổn nguyên, hấp thu những bộ huyết nhục cấp thấp này, có lẽ cũng đủ rồi…

….

- Triệu Phong đến rồi!

Ba người Cửu hoàng tử đang phi độn, chợt nhìn thấy một đoàn Xích Diệt Phong Lôi sau lưng, liền ngừng lại.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Sắc mặt Ưng lão có chút xấu hổ.

Thân là người lĩnh đội, cuối cùng lại để Triệu Phong kiềm chế ý chí Thánh Chủ bị tà hóa, còn bản thân thì chạy trước.

Cũng may là Triệu Phong có thể bình yên trở về.

- Trước hết chúng ta tìm một chỗ thương nghị, xem làm thế nào cứu được Kinh Khải.

Sắc mặt Ưng lão trầm xuống, mặc dù thực lực của Kinh Khải không được tốt lắm, nhưng hắn dù sao cũng là thành viên chiến đấu chủ lực trong đội ngũ, không thể cứ như vậy mà tổn thất được.

Không lâu sau, mọi người lại đi tới một nơi dưới vách núi.

Vụt...

Ưng lão thả Kinh Khải từ trong Tiểu Thế Giới ra.

Toàn thân Kinh Khải lúc này là một màu đen, khí tức Âm Sát vô hình, mơ hồ tiết ra ngoài.

- Bị khí Âm Sát ăn mòn, còn bị một luồng lực lượng linh hồn cường đại, ảnh hưởng tới tâm tính.

Chu Tố Nhi liếc qua vài lần, lập tức đưa ra phán đoán.

Triệu Phong thoáng sững sờ, chỉ liếc chìn vài lần cũng có thể nhận ra, y thuật của nàng quả nhiên không đơn giản.

Đổi lại là Triệu Phong, ít nhất cũng phải dùng lực lượng linh hồn cảm nhận một phen, hoặc là sử dụng năng lực của mắt trái.

- Không sai, chính là như vậy, ngươi có biện pháp nào trị liệu không?

Ưng lão khẽ gật đầu, hắn cũng tương đối hiểu rõ y thuật của Chu Tố Nhi.

- Khí Âm Sát, có thể khu trừ trị liệu, nhưng trong linh hồn của hắn, còn lưu lại một luồng lực lượng linh hồn thần bí, rất khó khu trừ.

Chu Tố Nhi suy nghĩ một chút, liền cho ra đáp án.

Lúc này, Kinh Khải đã khôi phục ý thức, đôi mắt mê man từ từ mở ra.

- A… Ưng lão, chúng ta đã thoát ra rồi sao?

Kinh Khải bật dậy, nhìn xung quanh một lượt.

- Haizz, đáng tiếc là nơi chôn giấu chí bảo có Yêu Linh thủ hộ.

Kinh Khải vẫn lưu luyến không quên đối với chí bảo trong Hắc Phong Cốc.

Mọi người nhìn Kinh Khải, thoáng im lặng, suýt nữa phải chết trong Hắc Phong Cốc rồi, không ngờ hắn vẫn còn nhớ đến chí bảo.

Hơn nữa Ưng lão và Triệu Phong còn phải mạo hiểm tính mạng, cứu hắn ra ngoài, vậy mà ngay cả một chút lòng biết ơn cũng không có.

- Ngoài ra, tâm tính của hắn cũng đã bị biến chất quá nhiều, cho dù có thể khu trừ được lực lượng linh hồn thần bí, thì cũng không bảo đảm có thể khiến cho hắn trở lại thành Kinh Khải trước kia.

Chu Tố Nhi nhìn Kinh Khải một lúc, sau đó lại bổ sung thêm một câu.

- Chu Tố Nhi, ngươi nói ta ư?

Thần sắc Kinh Khải đột nhiên thay đổi, ánh mắt trở nên âm trầm.

Bầu không khí xung quanh, lập tức trở nên yên tĩnh.

Chu Tố Nhi, trước hết ngươi hãy khu trừ khí Âm Sát trong cơ thể hắn ra đã.

Ưng lão nhìn Kinh Khải một cách xa lạ, phá vỡ sự trầm mặc.

- Ừm, trước tiên khu trừ khí Âm Sát và lực lượng linh hồn đã, sau đó lại nghĩ biện pháp tiếp.

Chu Tố Nhi cũng đồng ý với cách nhìn của Ưng lão.

Trước tiên khu trừ khí Âm Sát và luồng lực lượng linh hồn trong cơ thể Kinh Khải, nếu như Kinh Khải có chuyển biến, thì vẫn có cơ hội cứu được.

- Kinh Khải, không có gì, để Chu Tố Nhi khu trừ khí Âm Sát trong cơ thể ngươi đi.

Ưng lão bình thản khuyên nhủ.

- Được, ta cũng cảm thấy thân thể có chút không khỏe.

Trong lòng Kinh Khải, Ưng lão vẫn còn có chút địa vị.

Mặc dù nói là như thế, nhưng Kinh Khải vẫn nghi thần nghi quỷ như trước, vô cùng cảnh giới đối với Chu Tố Nhi.

- Ưng lão, trong cấm địa Hắc Phong Cốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tổng cộng có bốn tiểu đội tiến vào, tại sao chỉ có các ngươi là đi ra?

Cửu hoàng tử không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng, lên tiếng hỏi.

- Chúng ta cũng không rõ lắm, trong lăng mộ Hoàng tộc, bất luận là cấm địa nào cũng là nơi cực kỳ nguy hiểm, cho dù là Hoàng tộc trước kia, cũng đều không dám thăm dò, dù sao thì nơi này vẫn là không gian Thái Cổ còn sót lại mà.

Ưng lão trịnh trọng trả lời, sau đó lại cảm thán:

- Những người còn lại, rất có thể đều lưoij dụng trận pháp bên trong Hộ Long Ngọc để đào tẩu rồi.

Tâm thần Cửu hoàng tử thoáng run, đã có thể ý thức được sự nguy hiểm bên trong cấm địa Hắc Phong Cốc.

Ngoại trừ Ưng lão và Triệu Phong ra, những người còn lại đều lợi dụng trận pháp truyền tống để rời đi, hoặc là đã chết ở bên trong.

- Chẳng qua, lần này, thu hoạch của chúng ta vẫn tương đối phong phú, có hai Tiểu Thế Giới truyền thừa đã bị phá hư, không có khảo nghiệm, tiến vào là trực tiếp nhận được tài nguyên Thánh Chủ và Long vận khí.

Ưng lão cố ý chuyển hướng đề tài.

Sau đó, Ưng lão và Triệu Phong, lại đem toàn bộ Long vận khí bên trong Hộ Long Ngọc, chuyển vào trong “Thái Tử ngụy ấn” của Cửu hoàng tử.

Thế nhưng, chuyến đi cấm địa Hắc Phong Cốc lần này, Long vận khí bên trong Hộ Long Ngọc của Ưng lão, lại không bằng một nửa của Triệu Phong.

- Triệu Phong, ngươi không tiêu hao lực lượng Long vận khí để bảo vệ mình sao?

Ưng lão lộ ra thần sắc khiếp sợ.

Vừa mới tiến vào không gian này, tất cả mọi người đều dùng đến Long vận khí để triệt tiêu áp lực không gian, đồng thời dần thích ứng với không gian này.

Vì vậy, cho nên cũng dần giảm bớt tiêu hao Long vận khí.

Bình thường chỉ sử dụng như phòng hộ vạn năng, bảo vệ bản thân, ngăn cản các loại lực lượng áo nghĩa cường đại xâm nhập, giống như Hắc Ám Âm Phong chẳng hạn.

Trong cấm địa Hắc Phong Cốc, hắn gần như lúc nào cũng phải tiêu hao một phần Long vận khí để bảo hộ bản thân, ngăn cản các loại quy tắc áo nghĩa, thế mà vẫn bị khí Âm Sát xâm nhập.

Còn Triệu Phong, từ đầu đến cuối đều không tiêu hao Long vận khí, vậy mà vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh.

- Tiếp theo, chúng ta hãy đến trung tâm lăng mộ Hoàng tộc thôi.

Hiện nay có Triệu Phong gia nhập, Ưng lão đã cảm thấy có một tia cảm giác an toàn.

Hơn nữa, vì phải trị liệu Kinh Khải, cho nên Chu Tố Nhi cũng đi theo.

- Triệu Phong, tiếp theo, hi vọng ngươi hãy xem nhẹ tài nguyên truyền thừa một chút, tận lực trợ giúp Cửu hoàng tử.

Ánh mắt Ưng lão vô cùng thành khẩn.

- Ừm.

Triệu Phong đơn giản đáp ứng, sau khi cướp đoạt tài nguyên của hai truyền thừa và bên dưới mặt đất trong Hắc Phong Cốc, thu hoạch của Triệu Phong đã rất phong phú rồi.

Tiếp theo, trừ phi gặp được những thứ hắn cần, nếu không, cho dù là tài nguyên Huyền Quang Cảnh sơ thành, Triệu Phong cũng lười nhìn.

- Triệu huynh đệ đã giúp ta hết sức rồi.

Cửu hoàng tử lập tức cười nói.

Hai lần Triệu Phong giao Long vận khí cho hắn, gần như là cá nhân đóng góp nhiều nhất rồi.

- Tốt, chúng ta vẫn cách trung tâm lăng mộ Hoàng tộc một khoảng rất dài, trong thời gian này, chúng ta hãy giúp Triệu Phong thuần phục những Yêu thú ở đây thì hơn.

Ưng lão tuyên bố hành trình tiếp tục.

Lấy việc lên đường làm chủ, còn thuần phục Yêu thú là phụ.

Công phá truyền thừa cần hao tổn thời gian mới có thể đạt được Long vận khí, còn thuần phục Yêu thú, lại có thể gia tăng thực lực của hoàng tử, đồng thời còn có thể đạt được một phần Long vận khí.

Trong lộ trình năm ngày này, Triệu Phong lại thu phục được hai đàn Yêu thú không tầm thường.

Đồng thời, khí Âm Sát trong linh hồn của Kinh Khải, cũng đã được khu trừ.

Lực lượng linh hồn thần bí ẩn trong linh hồn quá mức thâm ảo cường đại, nhất thời, Chu Tố Nhi cũng không có cách gì.

Mà lúc này, tâm tính của Kinh Khải, vẫn không cải thiện được bao nhiêu.

- Nếu tiếp tục như vậy, Kinh Khải sẽ trở thành một cái tai họa ngầm cực lớn trong đoàn đội của chúng ta.

Ưng lão có chút lo lắng.

- Hiện nay hắn đã không tin tưởng chúng ta nữa, đều cho rằng chúng ta tham lam tài nguyên trong tay hắn.

Mọi người đều tránh Kinh Khải mà truyền âm trao đổi.

- Không bằng giao hắn cho ta đi!

Thanh âm của Triệu Phong, bỗng nhiên vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi