CHƯA TỚI NGÀY VỀ

Trong lòng ta đêm nay ngổn ngang trăm mối tơ vò, thật sự ngủ không được ngon. Mùi hương từ trước đến nay vẫn luôn cảm thấy rất dễ ngửi, vậy mà giờ phút này lại thấy có chút hăng.

Ta ráng chống đỡ lại chút tinh thần, cả người cứ hỗn độn hết cả lên đau hết cả đầu. Một khi đi ngủ sẽ bị tỉnh dậy trong giấc ngủ vì cơn đau đầu này.

Thái tử ngủ không sâu mới phải đốt loại hương này. Ban ngày hắn nhất định rất bận rộn, ta không đành lòng đánh thức hắn dậy, đành phải hạn chế bản thân không động đậy, ổn định lại hô hấp, nghĩ ngợi một hồi cũng ngủ thiếp đi.

Cứ mơ mơ màng màng một lúc lâu chợt cảm thấy người phía sau bỗng dưng nhúc nhích, ta choáng váng nhưng cũng không phản ứng lại. Hắn nhẹ nhàng kéo hai tay của ta đang ra, qua nửa buổi mới khẽ gọi ta hai tiếng.

Ta vẫn không đáp lại, cũng không phải cố ý, chỉ là mùi hương này làm tứ chi của ta bị chìm sâu, nhất thời bản thân cũng không rõ đây là mơ hay thực. Cơn buồn ngủ ập tới làm ta không còn chút sức lực nào, tự nhiên không nguyện ý lên tiếng.

Trong ảo mộng mịt mù hình như hắn đã bước xuống giường, sau đó đắp kín chăn lên người ta.

Cửa bị mở toang, gió lạnh trong đêm thổi vào, thổi tan cả hương khí trong phòng. Hơi lạnh phất qua trên mặt làm ta rùng mình một cái, nhất thời tỉnh lại.

Cửa lại được đóng vào, tiếng bước chân dần dần đi xa, ta xoay người ngồi dậy, kiềm chế sức lực vỗ vỗ hai bên mặt, lúc này tâm trí mới rõ ràng hơn trước.

Trong đầu ta ngờ vực trong hương này có bí quyết gì đó, một tay bịt mũi miệng, tay kia nhân tiện cầm tấm áo choàng trên móc áo phủ lên người, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.

Hầu như đây đều là động tác theo bản năng, đến khi gió lạnh làm ta bừng tỉnh, thổi sạch những mịt mù trong lòng đi. Ta nắm thật chặt mảnh áo choàng mỏng manh trên người, bất tri bất giác không biết mình đang làm cái gì.

Trong lòng đã rối bời từ trước, bây giờ lại càng thêm lo nghĩ vẩn vơ, ta chỉ dừng chân một lát liền quyết được chủ ý, đoán phương hướng thái tử vừa đi rồi đi theo.

Lúc ta đi ra đã không thấy bóng dáng hắn, chỉ có thể dựa vào tiếng bước chân xác định phương hướng, đi tới đâu hay tới đó. Nhắc đến cũng kì, kẻ hầu người hạ trong đông cung không ít, theo lý mà nói phải luân phiên gác đêm bên ngoài tẩm điện, nhưng hôm nay đến một người cũng không có. Không biết là vẫn luôn như thế hay chỉ là tình cờ.

Ta bắt đầu cảm thấy bất an, nhiều người sinh phức tạp. Ta đã sớm biết từ trước kia Hạ Thịnh có thể thăm dò được tin tức từ Đông Cung, vách tường này nhìn có vẻ như kín mà lại có kẽ hở, thật ra là vô khổng bất nhập khó lòng phòng bị. Ai cũng nói không cho phép nhưng đều có bàn tay của vài người nhúng vào. Hắn kiêng kị cũng là điều bình thường, chỉ là không biết sự tình ra sao mà lại phải tránh tất cả mọi người, nửa đêm nửa hôm mới có thể làm?

Càng cách thư phòng càng gần ta lại càng đi chậm lại, nín thở một hơi, bám chặt lấy thân thường khẽ thăm dò tin tức, cũng may bên ngoài thư phòng không có người trông coi, chi bằng ta tùy tiện mò tới bên cửa sổ.

Lúc này tiết trời lạnh, dĩ nhiên cửa sổ đều bị đóng chặt, bên trong chỉ đốt một ngọn nến, chỉ chiếu sáng một khoảng nhỏ. Ta không nhìn thấy tình hình bên trong ra làm sao, chỉ nghe hắn thấp giọng phân phó câu gì đó, có người đáp lời, sau đó cơ quan khẽ chuyển động.

Lòng ta khẽ xao động một chút, ở đây lâu như vậy mà ta không biết trong thư phòng còn giấu cả huyền cơ. Ta nhìn xung quanh một lượt, trong lòng đã rõ ràng, giờ dò xét cũng không thể dò được cái gì. Võ nghệ thái tử hơn ta, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ bị hắn phát hiện ra ngay, không bằng thu tay về. Thư phòng không thể mọc chân mà chạy đông chạy tây, ta có rất nhiều cơ hội sau này, cứ từ từ mà tìm, không phải vội.

Nghĩ được như vậy, ta quả quyết quay trở về tẩm điện. Đầu tiên là đem áo choàng gỡ xuống treo lại cẩn thận, sau đó tiến vào trong chăn, bọc thân thể lại ấm áp, tất cả giống như trước khi hắn đi.

Công hiệu của hương kia thật kinh người, sau nửa đêm lại càng dày đặc hơn chút. Ta lẳng lặng co người trên giường, không lâu sau đã thấy buồn ngủ. Trước khi chút ý thức còn sót lại tan rã, ta mơ hồ cảm giác được hắn đi vào tẩm điện, có lẽ là sợ khí lạnh trên người đánh thức ta nên ngồi trên giường chờ một lúc, sau đó mới vén chăn nằm xuống, cực kì tự nhiên ôm ta vào lồng ngực, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu ta một nụ hôn.

Sang ngày hôm sau tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, ta vừa mới ngồi dậy đã thấy Liên Vi treo mành lên, sau lưng là cung nữ nối đuôi nhau đến hầu hạ rửa mặt. Sang đến buổi chiều lư hương kia bị mang đi, làn hương mịt mờ đang được đốt lúc này là Long Tiên Hương, cũng là mùi hương xưa nay trên người hắn.

Mái tóc đen tuyền xõa sau lưng, Liên Vi nhẹ nhàng chải, nói với ta: “Hôm nay thái tử điện hạ hạ triều xong liền bị giữ lại trong cung, nói là bữa trưa không quay về dùng, bảo nương nương không cần chờ người”

Trong lòng ta khẽ nhúc nhích, gật nhẹ đầu. Vào giờ dùng bữa trưa, ta vội vàng ăn vài miếng đã gọi người dọn đi, sau đó phân phó xuống phía dưới: “Mang sổ sách đến thư phòng, có vài chỗ bản cung tính chưa khớp, qua đó xem qua. Không cần đi theo hầu, khó có được thanh tịnh”

Ta đi đến thư phòng, liếc qua đống sổ sách cẩn thận đặt trên bàn, cài cửa sổ cẩn thận lại, cung nữ chờ ở cửa đã sai đến chỗ khác, nhất thời trong thư phòng chỉ còn lại một mình ta. Ta hít một hơi thật sâu, nén nhịp tim đang xao động xuống, nhắm hai mắt lại, cẩn thận nhớ lại thói quen thường ngày của thái tử.

Thế nhưng ta vẫn chưa phát hiện ra, nhất định phải là chỗ trước tay ta chưa từng động tới. Dò xét một vòng, nhìn chỗ nào cũng giống chỗ nào, chỗ nào cũng đều không phải.

Lúc thường ngày ta ở trong thư phòng, thái tử đương nhiên cũng ở đó. Ta không thích đọc sách, làm sao chủ động chạy vào trong thư phòng được. Chẳng qua thường thường thái tử đều ở thư phòng xử lý chính vụ, thuận tay lừa ta tới đó mà thôi.

Tìm hai vòng vẫn chưa tìm được, ta phiền muộn ngồi xuống, sau khi ngồi xuống luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, sau đó lại nhớ tới, đây là vị trí thái tử thường ngồi, bình thường ta ngồi ở chỗ khác mà.

Dưới chân phía bên cạnh có một con cóc vàng kim bằng đồng, nhìn trông rất nặng.

Ta nheo mắt, ngồi xổm xuống cho tiện quan sát. Con cóc này nhìn không quá bắt mắt, xưa nay chỉ cho là một vật trang trí. Dù sao cũng nặng như vậy, lại còn ở dưới chân hái tử, đương nhiên chẳng ai muốn chuyển đi chỗ ngồi của nó.

Tay ta dùng lực nhấc lên, con cóc không nhúc nhích tí nào. Cắn răng một cái, khó khăn lắm mới dùng hết sức vặn một phát, thế mà có tiếng bánh răng xoay chuyển, tiếng lạch cạch vang lên.

Thân mình con cóc xoay nửa vòng, giá sách từ từ mở ra để lộ một hốc tối, lúc đó ta đã đổ mồ hôi khắp người. Tiến lên mấy bước, bên trong hốc tối chỉ có một tráp gỗ mun đen. Ta lấy ra, bên trên tráp không có huyền cơ gì, nhẹ nhàng linh hoạt lập tức có thể mở ra.

Vật đầu tiên lọt vào tầm mắt ta là một tấm hổ phù. Ta chỉ thoáng nhìn qua một chút chứ không nhìn kĩ, trực tiếp mở ống tre nhỏ bên cạnh hổ phù ra. Ống kia rất quen mắt, đó chính là vật mà bồ câu đưa thư dùng để truyền tin đi. Trong ống có một tờ giấy mỏng hơi cuộn lại, giấy trắng mực đen, phía dưới còn có dấu ấn của thái tử.

‘Nhìn xem thế cục, vạn bất đắc dĩ, loại bỏ Tần gia’.

Chỉ có mười hai chữ, từng chữ đều là đầu bút lông vô cùng quen thuộc, ta lật qua lật lại nhiều lần – mấy chữ này ta đều nhận biết được, ghép vào lại đọc không hiểu ý tứ trong đó.

Dù sao phản ứng của thân thể luôn hơn đầu óc một chút, tay ta run run đưa nó trở về nguyên dạng, nhét trở lại vào ống, đóng chặt miệng lại. Tay lướt qua tấm hổ phù, cảm giác lành lạnh làm ta bất giác rùng mình. Do dự một lát, ta vẫn quyết định đặt hổ phù kia về nguyên trạng trong hộp, đưa vào bên trong hốc tối.

Ta xoay con cóc lại, tay hơi trơn trượt qua hai lần không được, khẽ xoay cổ tay mới đặt trở về chỗ cũ.

Gần như lúc ta vừa mới đứng dậy vừa hay nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Cửa bị mở toang ra, một góc áo bào đen bị gió thổi tung, ta vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, đưa mắt nhìn qua hắn.

Trên mặt hắn vẫn còn mang ý cười, đi tới từng bước một, hỏi ta: “Sao không giữ người ở lại hầu hạ?”

Ta hắng giọng một cái, nhưng giọng nói vẫn có chút khàn khàn: “Gặp nhiều người đau đầu”

Hắn liếc qua đống sổ sách còn chưa lật ra trên bàn, tâm ta run lên, vội vàng nói thêm câu: “Có lẽ không để ý nên bị dính phong hàn, rất đau đầu. Cẩm sổ sách đến mà chỉ lật ra hai lần đã khó chịu nên tạm gác lại, thế mà ngủ gật mất. Trước khi chàng vào vào mới tỉnh không lâu”

Hắn bước đến kiểm tra thử nhiệt độ trên trán ta, ta cố nén không nhúc nhích, cả người cứng đờ.

Ta nghe thấy tiếng hắn trùng trùng điệp điệp khiển trách cung nhân hầu hạ kiểu gì, lại sai người đi mời ngự y. Cung nhân quỳ la liệt dưới đất, bị dọa đến mức không dám thở mạnh, ta thở dài một hơi, phân phó nói: “Tất cả lui xuống đi”. Lúc này bọn hon mới nơm nớp lo sợ lui xuống.

Hắn đi tới, trên thân tỏa ra nhiệt độ ấm áp, tay giơ đến để ta nắm vuốt, dịu dàng hỏi ta: “Còn có chỗ nào thấy không thoải mái không?”

Ta nghe vậy cảm giác như có gai ở sau lưng, vụng trộm véo bản thân một cái mới có thể khắc chế được.

Thẳng tắp nhìn vào đôi mắt của hắn, trong đáy mắt nam nhân lộ rõ vẻ lo lắng, dường như không giống làm bộ, ta nói với hắn: “Lạnh”

Từ lạnh kia ý là từ lục phủ ngũ tạng truyền đến, mỗi một lần hô hấp đều lạnh như đâm như cắt vào lòng người.

Lạnh có thể làm người ta ổn định lại tâm thần nhất.

Cả đời này ta sợ nhất là giẫm lên vết xe đổ, nhưng người này ở bên cạnh ta, người luôn miệng nói phải che chở cho ta, người có tấm lòng tương thông với ta, người khiến ta yêu hai đời, cũng là người tự tay dẫn ta đến con đường chết một lần nữa.

Ta nép trong lòng hỏi hắn, ngươi muốn ta tin ngươi như thế nào, là giả vờ câm điếc, làm như không thấy gì ư? Hay là ngoan ngoãn mặc ngươi cất giấu bên trong tường thành này đến già, hoặc là đến chết như kiếp trước?

Nhưng ta không thể hỏi, chỉ có thể giả vờ diễn kịch với hắn, chỉ có thể mặt lạnh nhìn những thứ trong lòng đang lung lay sắp đổ, rốt cuộc cũng không chịu nổi mà ngay lúc này âm vang sụp đổ. Chỉ cần hắn không biết, liền có thể chuyển biến tốt – Viên hổ phù kia, nhất định có thể xoay chuyển tình thế.

Hắn nắm tay ta ủ trong lòng bàn tay của mình: “Ngự y sắp đến rồi, ráng chịu thêm chút nữa”

Ta thuận theo rủ tầm mắt xuống, hai tay vẫn không nhịn được run lên. Hắn chỉ nghĩ ta bị phong hàn, nắm tay ta càng chặt hơn.

Ngự y tới rất nhanh, xem mạch cũng không chẩn ra

được bệnh gì, mở ra một bộ thuốc hàn, lại dặn dò những ngày tới gặp gió thì sẽ không sao.

Đêm đến trong tẩm điện lại đốt mùi hương kia, ta cũng không giãy giụa, tùy ý ngủ say tới sáng. Ngày hôm sau thái tử vừa mới đi hạ triều, ta liền đứng dậy thu dọn thỏa đáng, cho người lui ra, còn mình đi tới thư phòng.

Trong cái tráp gỗ mun kia chỉ còn sót lại viên hổ phù. Tờ giấy kia đã được gửi ra ngoài trong đêm, còn đưa đến tay người nào thì đương nhiên là ta không biết, nhưng chuyện này không thể vội vàng. Quan trọng nhất chính là, hắn thật sự lại một lần nữa, muốn vứt bỏ Tần gia đi.

Mặt ta không biến sắc đặt lại vật về nguyên vị, xoay người rời khỏi thư phòng. Chỉ là vừa bước khỏi cửa, đang ấm chuyển lạnh, đôi mắt gặp gió lập tức tuôn xuống hai dòng lệ.

Biết rõ ở bên hắn chẳng qua cũng chỉ đến thế, cần gì phải lừa gạt bản thân nhiều lần đến vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi