CHƯA TỚI NGÀY VỀ

Từ ngày ta được giải trừ lệnh cấm đã được nửa tháng hơn. Mỗi một ngày đến chỗ thái tử phi thỉnh an lại là một ngày lơ mơ như lạc trong sương mù, cùng những người kia nói vài lời giả dối có lệ. Đến khi về cung tìm mấy chuyện làm để giết thời gian cũng chẳng được bao nhiêu. Các nàng nói cả ngày vẫn chưa thấy hết chuyện, ồn ào vô cùng. Ta không muốn nhập hội nên phần lớn thời gian tự nhốt mình trong phòng không ra đến ngoài. Còn về chuyện các nàng thì thầm to nhỏ sau lưng, ta cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn dặn dò người bên dưới không được đi gây chuyện với người ta.

Trong những đồ vật thái tử phi đưa cho ta bắt đầu giấu những bức thư trong đó. Tuy trong thư chỉ viết dăm câu vài lời, câu chữ thận trọng đến nỗi không thể thận trọng hơn, được giấu trong chiếc ô nhỏ trong đồ vật hết sức cẩn thận, đảm bảo không có chút sơ hở nào.

Trong thư thông báo tình hình của quý phủ dạo gần đây. Ngày hôm ấy chỉ vô tình nói lời ấy với hắn, không ngờ hắn giữ trong lòng đến tận bây giờ. Trong thư còn viết, hắn đã sắp xếp ổn thoả cho nhị ca. Tuy rằng để nhị ca chịu khổ, sống một cuộc sống mai danh ẩn tích, giấu họ giấu tên đi đến Bắc Cương làm lại từ đầu, nhưng hắn nói dựa vào năng lực của nhị ca, sau một thời gian nhất định sẽ trở nên nổi bật. Cuối thư hắn không kìm được lòng mình hỏi ta dạo này sống có tốt không, sau cùng là một dấu chấm lặng. Dường như ngòi bút dừng tại chỗ này lâu thật lâu, có trăm ngàn lời muốn nói nhưng nói gì cũng chẳng thấy hợp, đành phải vội vàng buông bút.

Ta biết mọi chuyện đều ổn, tâm trạng được an ủi như buông bỏ được một phần gánh nặng. Vì thế ta liền viết thư hồi âm, thật lòng viết một câu “Mọi chuyện đều ổn”, mà lại không biết hắn có chịu tin không, dù sao những lời đồn thổi e là đã truyền đi bốn phương tám hướng, phiên bản nào cũng có. Trong thư ta nói cả lời cảm ơn, nhưng chỉ nói ẩn ý chứ không dám viết nhiều. Hôm đó tâm trạng ta tốt hơn nhiều, đến nỗi bữa trưa ăn nhiều hơn chút đỉnh, nghỉ ngơi một lát rồi hào hứng ra ngoài đi dạo.

Đương mùa hoa mẫu đơn nở, người chăm sóc hoa rất dụng tâm, nhìn thấy khóm hoa mẫu đơn tâm tình bất giác lại vui phơi phới. Ta nhịn không nổi vươn tay ra chạm vào cánh hoa, tự nhiên trong lòng cũng như nở ra muôn vàn hoa thắm.

“Lương viện thỉnh an.”

Ta ngẩng đầu nhìn, người đang bước tới mặc một bộ váy màu hồng thêu hoa đỗ quyên, khuôn mặt trong vắt mang ý cười dịu dàng, càng làm tôn thêm vẻ yêu kiều mỹ lệ. Nàng ta chính là chiêu huấn Hứa thị. Ta không mặn không nhạt đỡ nàng ta, trong đầu nghĩ muốn đi trước một bước. Ai ngờ nữ nhân này thế mà nhất quyết không chịu buông tha cho ta, vội vàng đi theo.

“Tỷ tỷ được giải trừ lệnh cấm cũng được hơn nửa tháng rồi, sao lâu như vậy vẫn chưa thấy thái tử đến thăm tỷ thế?”

Ta nheo mắt liếc nàng ta một cái. Trước đây thấy nữ nhân này tính tình dù có thẳng như ruột ngựa, nói toạc móng heo, nhưng nhìn kĩ thấy chỉ là nhanh nhẹn hoạt bát, cử chỉ hành động cũng gọi là khéo léo chừng mực. Hôm nay mới nhận ra, ngày đó nàng ta chưa rõ tình hình nên mới vậy, sợ đắc tội người không thể đắc tội mới dè chừng thu liễm. Hiện giờ không kiêng nể gì mở to đôi mắt chờ mong bám theo ta.

Ta phát cáu xoa xoa cổ tay: “Nào dám sánh với muội muội.”

Nàng nghe xong, trên mặt hiện ra vẻ đắc ý hưởng thụ, đưa tay ra ngắt bông hoa mẫu đơn ta vừa mới chạm trước đó không lâu. Mười ngón tay thon dài mềm mại, mẫu đơn nằm trên tay chỉ như một bông hoa làm nền cho sắc thắm.

“Tỷ tỷ có biết không, mẫu đơn là loài hoa chỉ có chính cung mới được hưởng dụng.”

Ta nhìn đoá mẫu đơn đáng thương kia, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, mẫu đơn đẹp như vậy, thật đáng tiếc.

Nàng ta nói tiếp: “Muội quên mất, kể ra thì tỷ tỷ suýt chút nữa cũng được làm chính cung rồi. Nếu không phải do cha con Định Viễn hầu, à không đúng, ôi xem cái trí nhớ của muội này, cái gì mà Định Viễn hầu chứ.”

Tay ta tức khắc khựng lại một chút, hít một hơi thật sâu rồi mới nhìn nàng ta cười: “Tiểu muội muội, lời nói ra không nói bậy được đâu.”

Đáy mắt nàng ta hiện lên tia khiêu khích không thèm che giấu: “Muội chỉ nói sự thật thôi mà. Cha và ca ca của tỷ ăn bổng lộc triều đình mà còn dám phạm phải tội tày trời như thế, vô duyên vô cớ kéo năm trăm vạn anh linh chôn theo mình. Tỷ tỷ tưởng mình là ai? Chẳng qua cũng chỉ là tội thần chi nữ mà thôi.”

Ánh mắt ta xoáy sâu nhìn nàng, lập tức xuất thủ nắm cổ tay nàng, chỉ dùng chút lực nhỏ mà hoa mẫu đơn trên tay nàng đã theo gió rơi xuống đất. Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Muội muội nếu còn nói mấy câu không phải là lời con người nói, tỷ tỷ không ngại dạy muội đâu.”

Nàng ta kinh ngạc đến tột độ, còn chưa kịp phản ứng lại tay ta đã dùng sức gập lại. Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên. Ta thu tay lại, lùi về sau hai bước, hài lòng nhìn tay nàng mất tự nhiên buông thõng xuống. Nàng ta phản ứng thật chậm, đến lúc này mới thét chói tai: “Ngươi, ngươi…”

Ta ngắt lời: “Tốt nhất là muội muội đừng nên nói gì nữa cả, muội chỉ còn một bên cổ tay trái thôi đấy. Nếu mà tay cũng bỏ rồi thì đến chân đi.”

Lúc này ta bỗng nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng, tràn đầy năng lượng, những buồn bực mấy ngày qua cũng theo đó tiêu tan. Ta nhặt bông hoa mẫu đơn dưới đất lên chôn vùi vào đất.

“Nếu lần sau muốn ngắt hoa, nhớ cho kĩ, nên hỏi xem nó có nguyện ý hay không.”

Tiếng kêu khóc ầm ĩ của nàng ta thật khiến lòng ta phiền muộn, những người hầu bên dưới cũng hoảng loạn lắm rồi. Lúc này ta mới xoay người định đánh bài chuồn. Nhưng còn chưa đi được hai bước, chợt nghe thấy tiếng gào khóc tê tâm liệt phế đã biến thành khóc nhỏ khóc nhẹ, giống như oan uổng lắm, sau đó một âm thanh bất chợt vang lên: “Thái tử điện hạ.”

Ta thề là ta xuống tay chưa đủ ác độc đâu đấy, đây cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Ta quay người lại thỉnh an theo quy củ. Thái tử bước tới đỡ Hứa thị dậy, từ đầu đến cuối không thèm nói với ta một câu. Mẹ con hai người lúc giáo huấn người khác chẳng khác nhau chút nào, nói đúc cùng một khuôn đúng thật không sai.

Hứa thị khóc đến là thương tâm, khóc thôi còn mang dáng vẻ mỹ lệ kiều diễm, vừa khóc vừa thêm mắm dặm muối xào nấu mọi chuyện. Ta lén ngẩng đầu nhìn trộm, thấy thái tử đang nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sắc bén tựa như muốn đá văng ta xuống đất, ta biết điều cúi đầu thật thấp.

“Tần lương viện, ngươi nghĩ đây là đâu? Đây là đông cung! Ngươi dám ra tay đánh phi tần của ta?”

Không biết vì sao mà trái tim ta nhoi nhói, hoảng hốt ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt hắn: “Hồi bẩm điện hạ, thiếp là lương viện, Hứa thị là chiêu huấn, nàng ăn nói lỗ mãng, chẳng lẽ thiếp không được dạy dỗ?”

“Thái tử phi còn chưa nói gì, sao đến lượt ngươi ra mặt dạy dỗ! Ta thấy mẫu hậu cấm túc ngươi một tháng xem chừng vẫn còn chưa đủ.” Mặt hắn xanh mét: “Người đâu, Tần lương viện vi phạm cung quy, cấm túc một tháng, từ nay trở đi bổng lộc của phương cung giảm một nửa. Hứa thị lễ độ nhu mì, tấn phong thừa huy.”

Lòng ta quặn thắt, cảm giác nhói đau càng ngày càng rõ ràng, dời ánh mắt đi không muốn nhìn thấy hắn, càng không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Hứa thị. Ta chỉ dập đầu với hắn một cái, chấp nhận lĩnh phạt rồi lập tức đứng dậy quay đi. Hai tuỳ tùng bên cạnh hắn đi tới, ta né tránh, cười cười mở miệng: “Không làm phiền các vị, tự ta đi được.”

Vào đông cung chưa đến ba tháng, tính ra hai tháng đều bị cấm cung. Người xưa có câu, hồng nhan chưa già mà ân huệ đã tuyệt, không ngờ sự vô tình của người nọ lại đến nhanh như vậy, thật làm người khác không kịp trở tay.

Thái tử phi vẫn thường xuyên đến thăm ta như cũ, giúp ta khuây khoả giải sầu. Hôm ấy nàng ôm hai con thỏ đến, bộ lông mềm mại ôm lấy thân thể trắng ngần như tuyết, quả thực làm rung động lòng người. Thấy xung quanh không còn người ngoài, nàng mới len lén ghé sát tai ta thì thầm: “Tam ca ta biết muội sống ở đây không dễ chịu gì nên nhờ ta mang chúng đến cho muội coi như là an ủi.”

Ta vui sướng ôm chúng không buông, vuốt ve lông của chúng, trái tim mềm mại thành nước. Nghe nàng nói xong, ý cười trên mặt càng hiện rõ: “Ta vui lắm, tỷ thay ta cảm ơn huynh ấy nhé.”

Chỉ có mình ta bị cấm túc, đám người Liên Vi vẫn có thể đi lại bình thường, nàng luôn miệng kể cho ta nghe những chuyện bát quái ở đông cung. Nào là hôm nay Vương mỹ nhân vừa làm bộ cảm ơn mỹ nhân này, ngày mai Dương mỹ nhân bị người ta hãm hại, đủ loại trò hay diễn ra theo một chu kì tuần hoàn. Trong đó có hai lần làm kinh động đến cả thái tử.

Ta hưởng thụ vừa ăn điểm tâm vừa nghe mùi thơm (mùi thơm ở đây là chuyện bát quái). Nếu thái tử điện hạ đã thích được nhiều người hầu hạ đến thế thì cũng nên chuẩn bị tinh thần nhìn các nàng đấu đá tranh giành. Mãi đến khi Liên Vi kể rằng trong đồ ăn của thái tử phi bị người ta giở trò, ta mới giật mình kinh hãi. Người kia ra tay rất khéo, dùng mấy thứ kết hợp lại với nhau, kể cả có dùng ngân châm kiểm tra cũng không phát hiện ra nổi. Dù cho có ăn phải đi nữa thì độc tố sẽ ngấm dần từ tháng này qua năm nọ chứ không phải một phát đổ bệnh ngay. Nhưng cũng phải nói là do duyên phận, trùng hợp thế nào mà thái y lại đột nhiên kiểm tra đồ ăn của thái tử phi, đến lúc này mới phát hiện ra.

May là hôm sau thái tử phi đã đến, cuối cùng ta cũng có cơ hội hỏi nàng.

Nàng nhíu mày: “Người nào đã lắm miệng nói cho muội rồi? Trước đây không nói cho muội biết không phải vì ta dè chừng đề phòng muội, mà là sợ mấy chuyện vớ vẩn này làm bẩn tai muội. Bây giờ muội bị cấm túc cũng tốt, tránh việc bị kẻ gian có cơ hội động chân động tay.”

Lời này vừa nói ra, trái tim ta ngập tràn ấm áp.

Đến khi hết hạn cấm túc cũng là lúc mặt hồ phẳng lặng nổi lên cơn giông tố.

Hứa thừa huy bị đánh chết. Nghe phong thanh đâu đó rằng chuyện trong đồ ăn của thái tử phi bị người ta nhúng tay làm thái tử nổi giận, hạ lệnh tra xét rõ ràng. Tất cả những manh mối tra ra được đều hướng về phía Hứa thừa huy. Thái tử ngay lập tức hạ lệnh lôi nàng ta ra ngoài đánh một trăm trượng. Thế nhưng mới đánh được có một nửa Hứa thừa huy đã không chịu nổi, đến lúc gần chết vẫn khản giọng gào thét: “Thiếp bị oan, không phải do thiếp làm.”

Giọng nói chất chứa nỗi tuyệt vọng và thê lương cùng cực làm người ta không đành lòng nghe tiếp. Thế mà lúc Liên Vi kể lại, ta còn thấy trên mặt em ấy lộ rõ vẻ sảng khoái.

Ta hờ hững gật đầu. Mặc dù mới chỉ tiếp xúc vài lần nhưng ta cũng có thể hiểu sơ sơ con người nàng ta, nàng không có gan làm mấy chuyện mưu hèn kế bẩn hại người như vậy. Bản thân rơi vào kết cục hôm nay, e rằng là bị người ta cố tình hãm hại. Có câu gần vua như gần cọp, coi như bây giờ nàng ta đã hiểu được câu nói này rồi nhỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi