CHUẨN ĐIỂM THƯ KÍCH

Sát gần núi tuyết ở biên giới là khu Đình Trệ của phía Bắc, đây chính là bãi rác trong lời đồn, cũng là nơi 36810 ẩn náu.

Sau khi Tạ Chẩm Thư vào đến đây thi thoảng cũng gặp vài nhóm người sống sót, nhưng không có tiếp xúc gì với họ. Đến khi anh vào sâu trong khu Đình Trệ thì gặp một tổ chức gồm những người sống sót đang đóng ở nơi này.

Tổ chức này có rất nhiều trang thiết bị, lúc nói chuyện cùng bọn họ Tạ Chẩm Thư mới biết họ gọi hiện tại là “Năm thứ 01 Thế giới mới.”

“Bây giờ không còn liên minh gì nữa, mọi người đều là người sống sót. Mấy người chúng tôi định xây một khu sinh tồn ở nơi này. Chỗ này tuy nhìn điều kiện không tốt lắm nhưng vị trí thì đắc địa.”

Người đang nói tên là Hình Thiên, là người đứng đầu của tổ chức. Gã nói mình từng đi lính ở khu Đình Trệ nên rất thông thạo địa hình nơi này. Gã để đầu húi cua, trên cổ có sẹo, tỏ ra rất nhiệt tình với Tạ Chẩm Thư.

“Chúng tôi cần súng có súng, cần thịt có thịt. Tôi trông anh cũng là quân nhân nhỉ, ở chỗ này của chúng tôi là vừa đẹp, muốn có cái gì tôi cũng thu xếp được. Mấy anh em bọn mình cùng đồng tâm hiệp lực thế nào chẳng sống được đến sang năm, tại sao phải sống chết sang bên kia làm gì?”

“Bên kia” trong miệng gã là khu Quang Quỹ hiện đã bị hệ thống Chủ thần chiếm cứ.

Tạ Chẩm Thư sưởi ấm hai tay, cảm ơn ý tốt của Hình Thiên. Nhưng Hình Thiên cứ nhất quyết muốn chứng tỏ tấm lòng với Chỉ huy, không sao thuyết phục được.

Hình Thiên nói: “Người anh em, hôm qua anh bắn trúng Cô gái đi đêm, cũng coi như là đã cứu tôi một mạng. Tôi thực sự không phải người xấu, chỉ là thấy kỹ thuật bắn súng của anh rất đỉnh, thấy anh là một nhân tài, nên tôi mới muốn khuyên anh đừng tiến sâu thêm nữa, bọn tôi chính là chạy từ chỗ đó lại đây đấy. Anh nhìn xem, số người của bọn tôi cũng đông phết ấy chứ? Hầy, vẫn bị bọn quái vật đuổi cho đái ra quần như thường thôi.”

Giọng gã có vẻ tục tằn, lúc nói chuyện khoa tay múa chân, trông có vẻ như một kẻ quê mùa bộc trực. Thấy không được đáp lại còn vò đầu mấy cái, bảo người ta mang thức ăn đến.

Hình Thiên nhận đồ ăn là một lon đồ hộp. Gã cạy ra cho Tạ Chẩm Thư nhìn, bảo: “Người anh em, thịt hộp kiểu này chúng tôi có nhiều trong kho lắm, bao đủ bao no, tôi tuyệt đối không lừa anh đâu.”

Đáng tiếc thứ Tạ Chẩm Thư muốn lại chẳng phải thịt hộp, những ngón tay đang sưởi trước lửa của anh hơi cong lại, anh nói nhàn nhạt: “Cảm ơn, nhưng tôi có việc.”

Cái câu “có việc” ấy nghe khách sáo chiếu lệ, nhưng Hình Thiên có vẻ như không hiểu, gã cười ha hả, đổ cái lon vào đ ĩa, nhẹ nhàng đẩy đến tay Tạ Chẩm Thư rồi nói: “Không sao không sao, tôi nói cảm ơn anh mới phải. Người anh em, không bằng anh kể tôi nghe việc của anh một chút, tôi giúp được bao nhiêu thì giúp.”

Khi gã nói chuyện thì tay nắm lại để lên gối, tư thế có vẻ ngang tàng bất chấp, khiến người ta có cảm giác chẳng việc gì gã không làm được.

Trên người kẻ này có phong thái của thổ phỉ, không giống như người có xuất thân quân đội chính quy. Trên thực tế, gã quả thật là không phải, Tạ Chẩm Thư biết gã là ai, cũng biết lai lịch của tổ chức này. Bọn chúng căn bản không phải người sống sót bình thường, mà là tổ chức vũ trang phi pháp từng hoành hành ở khu Đình Trệ.

Tổ chức không có tên, chúng sống bằng nghề buôn bán vũ khí đạn dược, những thứ chúng làm không phải việc con người bình thường sẽ làm. Sau khi khu Đình Trệ biến thành bãi rác thì chúng lại được đà như cá gặp nước, tổ chức chiêu binh mãi mã trong 160 phân khu, trở thành tổ chức vũ trang phi pháp ở nơi này. Chúng có thâm thù đại hận với Báo Đen vốn có nhiệm vụ tiêu diệt chúng.

Nghe đồn, mâu thuẫn đầu tiên nổ ra giữa hai bên liên minh Nam Bắc cũng là do bọn chúng gây ra, bởi vậy nên Tạ Chẩm Thư đã từng đọc tài liệu về chúng khi học ở trường quân đội. Thời kỳ chiến tranh Nam Bắc chúng từng đục nước béo cò đột kích quân đội phía Bắc, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Báo Đen giết mất vài nhân vật chủ chốt nên đành yên phận đi nhiều ở khu Đình Trệ. Không ngờ sau ngày Tận Thế, bọn chúng đùng cái lại biến thành tổ chức người sống sót muốn xây dựng “Khu sinh tồn cho con người”.

Hình Thiên vẫn chưa rõ thân phận Tạ Chẩm Thư, gã chỉ đơn giản là coi trọng võ nghệ và khả năng bắn súng của anh. Gã đoán Tạ Chẩm Thư là sĩ quan của lính biên phòng phía Nam, muốn có Tạ Chẩm Thư dưới trướng.

Tạ Chẩm Thư đáp: “Được, tôi đang tìm một người.”

Hình Thiên nói: “Không thành vấn đề! Mấy ngày trước tôi thu nhận được vài người sống sót, họ cũng đều đang tìm người. Người anh em, anh muốn tìm ai? Anh nói tên họ của người đó cho tôi, tôi hỏi thăm giúp anh.”

Ngón cái của Tạ Chẩm Thư chạm vào đốt ngón trỏ, xoa nhẹ. Lát sau anh nói: “Người tôi muốn tìm là một Báo Đen.”

Hình Thiên vỗ đùi, reo: “Đúng lúc lắm người anh em, tôi cũng đang tìm một tên Báo Đen đây. Mẹ nó chứ chúng ta có duyên thật. Anh tìm số mấy?”

Tạ Chẩm Thư đáp: “7-006.”

Hình Thiên lộ ra vẻ thấu hiểu, nói: “Anh cũng bị lừa hả? Thằng này đỉnh thật.”

Tạ Chẩm Thư hướng mắt qua nhìn Hình Thiên chằm chằm, hỏi: “Anh biết cậu ấy?”

Hình Thiên cười một tiếng, nói: “Coi như anh hỏi đúng người, tôi không chỉ biết nó đâu, tôi còn…” Gã nói đến đây thì chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình, thế là cười ha ha một tiếng rồi sửa lời: “Tôi còn biết lai lịch của nó cơ!”

Tạ Chẩm Thư hỏi: “Như nào?”

Hình Thiên đáp: “Ông già của 7-006 từng lăn lộn ở tổ chức phi pháp, sau đó ôm nợ bỏ trốn, dẫn cả 7-006 trốn đông trốn tây. Tôi có một người bà con xa tên là Một Mắt, cũng xem như anh em của cha nó, không chỉ giúp cha nó trả nợ mà còn giúp lão ấy nuôi con. Tiếc là thằng nhóc này lại chẳng ra gì, lớn lên rồi lại bán đứng Một Mắt xong còn giết gã. Tôi định báo cảnh sát, ai dè Báo Đen lại chiêu mộ nó! Ôi, anh bảo tôi là một người bình thường thì làm sao thắng được cái tổ chức như Báo Đen đây? Chẳng còn cách nào khác đành bỏ qua thôi.”

Gã có vẻ rất thương cảm vì cái chết của Một Mắt, nhưng lại không khóc, chỉ thở ngắn than dài tiếc không thể tường thuật cặn kẽ lại một lần hiện trường cái chết của Một Mắt cho Tạ Chẩm Thư, chứng minh cho anh thấy 7-006 là một thằng nhóc khốn kiếp không tim không phổi.

Ánh mắt Tạ Chẩm Thư vẫn không đổi, anh nói: “Tôi biết cậu ấy được Báo Đen phái đến phía Nam làm nhiệm vụ, nhưng sau đó thì không rõ hành tung.”

Hình Thiên đáp: “Vậy thì phải xem nhiệm vụ của nó thành công hay thất bại đã, nếu thất bại thì khả năng cao là bị đem cho chó ăn rồi. Anh khỏi cần ngạc nhiên, Báo Đen chính là loại tổ chức khốn nạn như vậy đấy.”

Tạ Chẩm Thư nghe thấy mấy chữ “cho chó ăn” cũng không đổi sắc mặt, nhưng bầu không khí lại lạnh đi nhiều. Anh nhìn Hình Thiên không rời mắt, trong khoảng khắc ấy ngàn vạn tâm tư xoay chuyển bên trong anh, để cuối cùng chỉ còn lại một câu “Không thể.”

—7-006 không thể chết được.

Hình Thiên không rõ tâm tư của Chỉ huy, gã hận Báo Đen vô cùng, mắng ác một hồi xong vẻ mặt hơi thay đổi, nói: “Nhưng mà… dù sao tôi cũng không phải Báo Đen, không biết nhiều lắm đâu, 7-006 có thể vẫn còn sống. Nhưng muốn tìm được nó thì cũng khó lắm, giờ chỉ còn một cách.”

Gã còn muốn lấp lửng, nhưng Tạ Chẩm Thư chỉ lừ mắt nhìn gã.

Hình Thiên nói thầm như đang bàn chuyện cơ mật: “Đó là tìm 7-001 trước. 7-001 biết nhiều thông tin hơn người khác nhiều, 7-006 còn sống hay chết hắn biết rõ nhất.”

Tạ Chẩm Thư hỏi: “Anh có thù với hắn?”

Hình Thiên đáp: “Thù lớn ấy chứ, hắn lại…”

Gã nói đến đây thì gần như là nghiến răng nghiến lợi. Nhưng mà gã không thể nói ra được, gân xanh giật một cái rồi cố nén những lời muốn nói xuống, chỉ bảo: “Tóm lại, người anh em! Tôi thấy anh bắn súng quá đỉnh, dù cùng là được huấn luyện như nhau nhưng rõ ràng là chẳng kém gì 7-001. Hay là thế này, tôi cho anh súng, cả xe và người nữa, anh đi bắt 7-001, đợi sau khi anh hỏi được hắn thông tin mà anh muốn thì anh giết hắn cho tôi! Đồ tôi cho anh tất!”

Tạ Chẩm Thư nghe đến đây mới biết câu “Bị quái vật đuổi cho đái ra quần” lúc trước Hình Thiên nói là ý gì. Chỉ e không phải vũ khí chiến tranh đuổi họ đến đây mà chính là 7-001 đuổi.

Hình Thiên mới nãy còn khuyên anh đừng đi, giờ lại quay đầu gọi: “Này, bảo Vệ Đạt đến đây.”

Một lát sau, một gã đàn ông đầu đội mũ quả dưa đến. Lão chống gậy, lúc đến cửa thì nhìn quanh phòng một lượt trước rồi ánh mắt mới dừng lại trên người Hình Thiên, nói: “Đại ca.”

Hình Thiên dặn lão chuẩn bị xe cho Tạ Chẩm Thư, đôi mắt quắc như mắt ưng của lão nghe đến “7-001” thì chợt loé lên sắc lạnh, lão gật đầu một cái rồi lui ra.

Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó, sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Đạt đã đứng sẵn cạnh xe chờ Tạ Chẩm Thư, chờ anh đi ra thì lão cởi cái mũ quả dưa xuống, nói: “Anh bạn, anh đã nói không cần người, tôi đã chuẩn bị đủ đồ cho anh rồi.”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Cảm ơn.”

Vệ Đạt chống gậy, cười nhẹ: “Đừng khách sáo, tôi chỉ muốn nói với anh một câu, nếu anh bắt được 7-001 thì đừng vội giết. Cắt hết tứ chi của hắn mang về để tôi được mở mang tầm mắt một chút, tôi sẽ có hậu tạ.”

Gió thổi qua ống quần lão, một bên trống không. Lão cầm cái nón quả dưa, dáng đứng cao ngất, có điều nụ cười không lan được đến đáy mắt, nhìn lão như một con kền kền khoác da người, ánh mắt rất dữ tợn.

Lão còn giống thủ lĩnh hơn cả Hình Thiên.

Tạ Chẩm Thư không trả lời, anh nhét miếng bánh mỳ cuối cùng vào miệng rồi lên xe. Anh lái xe khỏi trại, đi dọc theo đường quốc lộ của thế giới cũ, một đường bão táp, cuối cùng khi đến một cánh đồng tuyết hoang vu không một bóng người thì anh dừng xe.

Anh xuống xe, đầu tiên là tháo thùng vật tư xuống rồi phá thiết bị truyền tin trong đó. Sau đó anh kiểm tra tất cả súng đạn, lại tìm thấy một thiết bị định vị trong một bao súng.

Đồ của Hình Thiên không phải để cho không, những kẻ liều mạng này lý nào lại có thể cho người khác được hời. Tạ Chẩm Thư muốn tìm ai chúng chẳng thèm quan tâm, chúng chỉ muốn theo sau chờ cơ hội giết 7-001.

Tạ Chẩm Thư cởi áo choàng ra, thay một cái áo khoác mỏng nhẹ. Anh cho những thứ cần dùng vào ba lô, sau đó nhân lúc tuyết đang lớn đi bộ về phía trước.

Mặc dù Hình Thiên không xác định vị trí cụ thể của 7-001, nhưng gã cho Tạ Chẩm Thư một cái màn hình định vị, trên đó có đánh dấu những vị trí 7-001 từng xuất hiện.

Tạ Chẩm Thư băng qua cánh đồng tuyết, tìm được dấu vết hoạt động của 7-001 trong một ngôi làng cũ kỹ. Mấy ngày sau, anh lại tìm thấy một bức graffiti màu sắc sặc sỡ trong một tòa nhà đổ nát.

Bức graffiti còn mới, là tác phẩm của 7-001 trong lúc nhàm chán.

Tạ Chẩm Thư đi dọc theo những dấu vết này về phía trước, anh càng lúc càng cách xa đám người Hình Thiên. Một tuần sau, 7-001 không còn đi tiếp nữa, hắn bắt đầu lượn vòng quanh.

Vòng tròn này có chu vi rất lớn, bao gồm tận ba phân khu. Tạ Chẩm Thư cho rằng 7-001 đang tìm kiếm thứ đó, anh kiểm tra địa chỉ cũ của trạm liên lạc trong nơi này, thế nhưng bên trong chỉ có số thứ tự của phân khu, không có ghi chép cặn kẽ.

Việc đi vòng tròn này không kéo dài lâu, 7-001 nhận ra có người theo mình thì biến mất ngay. Nhưng Tạ Chẩm Thư chắc chắn hắn ta vẫn chưa bỏ đi, bởi vì hắn vẫn chưa tìm được vật mình muốn tìm. Vì vậy hai người bắt đầu theo dõi lẫn nhau, nhưng từ đầu đến cuối đều chưa từng chạm mặt.

Mùa xuân ở liên minh phía Bắc đến rất mau, lớp tuyết tan đi để lộ ra dáng vẻ đổ nát của khu này. Đống rác ngâm trong nước bốc mùi hôi thối, trong một lần ẩn náu Tạ Chẩm Thư đã bất ngờ phát hiện ra một con chim chín đầu.

Chim chín đầu là phát minh mới của Ngạo Nhân, bọn chúng dùng nó để vận chuyển đồ đạc.

Qua ống ngắm Tạ Chẩm Thư trông thấy gần con chim có một đám Ngạo Nhân. Bọn chúng xách túi rác, có vẻ đang tháo gỡ cái gì đó.

Thứ kia nằm trên lưng chim chín đầu, có hình người. Tạ Chẩm Thư quan sát một lát, phát hiện ra đó là Yếm Quang mình đã bỏ lại.

Hoá ra đám Ngạo Nhân này đến từ liên minh phía Nam.

Bọn chúng vượt ngàn dặm đến nơi này để làm gì?

Có một Ngạo Nhân tách khỏi đoàn, nó di chuyển đầu của Yếm Quang, từ trong tay nó rơi ra một cuốn sổ ghi chép. Nó đỡ đầu Yếm Quang đứng vững trên vai mình, nhặt cuốn sổ lên, nói gì đó với con Ngạo Nhân bên cạnh.

Tạ Chẩm Thư để ý thấy quyển sổ này giống cái lần trước anh thấy như đúc, khiến anh nhớ đến lễ tưởng niệm 05 từng nhắc đến.

Bọn Ngạo Nhân này đến để tế bái 36810 ư?

Nói vậy thì rất có thể 36810 đã tạo ra Ngạo Nhân trong phân khu này. Trung tâm ở cữ và nạn dịch hạch liên quan đến thí nghiệm Khu 14, còn cả…

Hai cái bàn điều khiển chữ C mà 36810 để lại.

Ánh mắt của Tạ Chẩm Thư dõi theo Ngạo Nhân, xem bọn nó dọn dẹp đống rác. Hai ngày sau, một toà nhà nhỏ lộ ra bên dưới đám rác rưởi. Nhà chỉ có hai tầng, xây rất hẹp, ngoài cửa sổ tầng hai thì chỉ còn cửa ra vào tầng một, trông như được trát xi măng. Bí ẩn của nó đều nằm ở dưới tầng hầm, đám Ngạo Nhân lần lượt tiến vào, để lại chim chín đầu canh chừng xung quanh.

Đến khi trời tối thì Tạ Chẩm Thư bỏ đi. Anh nhanh chóng băng qua bãi rác, để lại dấu vết ở một chỗ cách nơi mình ẩn náu rất xa cho 7-001 đang quanh quẩn gần đó.

Nếu không phải 7-001 ở đây để hồi tưởng lại tuổi thơ thì chắc chắn là hắn ta cũng đang tìm thứ mà 36810 để lại, trong đó khả năng cao nhất chính là hai cái bàn điều khiển hình chữ C kia.

Mấy ngày sau Tạ Chẩm Thư trông thấy lời đáp của 7-001 ở một nơi gần nguồn nước mới. Trên bức tường đổ có một dấu “?” màu đen vẽ kiểu graffiti.

Tạ Chẩm Thư uống nước xong thì lấy tờ lệnh truy nã ra khỏi túi. Tờ giấy đã nhàu nát từ lâu, chỉ còn miễn cưỡng nhìn ra được tiêu đề. Anh vuốt phẳng nó ra, nhưng lúc để xuống lại do dự.

—Đây là thứ đồ cuối cùng còn liên quan đến Tô Hạc Đình mà anh có.

Tạ Chẩm Thư trầm mặc giây lát, rồi lấy viên đá chặn tờ giấy cho khỏi bay, xong anh bỏ đi. Có lẽ do sự xuất hiện của Ngạo Nhân nên số quái vật gần đó tăng lên, để tránh bị truy sát, bốn ngày sau anh mới quay lại chỗ này, phát hiện ra tờ lệnh truy nã đã biến mất, trên tường xuất hiện một dấu vết mới.

Một chữ “C”.

Anh không đoán sai, 7-001 lảng vảng ở đây, quả nhiên là để tìm bàn điều khiển chữ C.

Tạ Chẩm Thư dùng dao quân dụng khắc hai chữ “trao đổi”. Một tuần sau, một con Ngạo Nhân bị đánh đập dã man bất ngờ được ném vào khu vực anh hoạt động. Tạ Chẩm Thư gỡ cái xác sứt sẹo của nó ra, rút được một tờ giấy từ một cái hốc trong ngực nó.

Đó là một trang trong quyển sổ Ngạo Nhân đã lấy, trên đó là chữ viết của 36810, ông ta vẽ một ít đường đi trong khu, ở giữa trang chỉ viết ba chữ:

“Khu số 14”.

Trong giây lát, Tạ Chẩm Thư chợt nhớ đến bản ghi âm của 36810.

“Chúng tôi sử dụng tấm chip cùng thiết bị mô phỏng môi trường để xây nên một thế giới giả tưởng, tức ‘Khu 14’.”

Tạ Chẩm Thư nhìn hàng chữ kia không rời mắt, như người lữ khách trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo. Tim anh run lên, anh cất mẩu giấy lại.

—Tô Hạc Đình cũng ở bên trong, anh phải vào đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi